– Làm gì mà Thanh cứ nghệt cái mặt ra vậy? – Tôi giật nảy mình vì câu hỏi bất ngờ đó.
– À, uhm, Huyền đợi Thanh lâu không? – Tôi vội vàng đánh trống lảng.
– Nè, – cô đưa cái cổ trắng ngần ra và chỉ tay vào – Thanh thử lấy thước đo xem cái cổ của Huyền nó dài bằng cái cổ cò chưa nào?
Bật cười vì câu pha trò của cô, tôi buông lời xin lỗi cho qua chuyện, sau đó vội vàng quay qua xin phép hai vị thần hắc ám kia đi ra ngoài để tận hưởng bầu không khi trong lành không bị ngột ngạt nữa. Trước khi dắt xe ra đến cổng, tôi còn nghe loáng thoáng mama của cô nói với theo: “Con…cái…dính..con kìa!” Thôi mặc kệ, tranh thủ thôi, thời gian là vàng bạc mà. Cái gì dính mặc kệ.
Vừa yên vị trên con xe, tôi đang tính đề máy nổ thì cảm giác như có ai đó đang quay film mình. Cái cảm giác nhột nhột đó bắt tôi phải tia camera tìm kỹ coi thằng nào liều mạng dám dòm ngó gì mình. “ Mẹ! Chắc lại cái lũ trai làng ôn con thấy mình tới tán gán làng nó nên nó định….” Vừa nghĩ đến đây người tôi như đóng băng khi phát hiện ra những cái camera kia chính là ánh mắt đầy vẻ tức tối của mấy thằng mà tôi không dám, hay nói đúng ra là tôi không muốn đụng nếu như không muốn bị trù dập trên lớp: Mấy ông thầy trường tôi.
Một sai lầm chết người của tôi khi tôi không nhớ rằng đây là nơi ở tập trung của toàn bộ các giáo viên trường tôi, và nhà cô lại là cái nhà cuối cùng trong con hẻm này. Hồi nãy do vội quá nên tôi phóng ào qua có thấy ai với ai đâu, đã thế còn nẹt ga lấy le với mấy ổng nữa chứ. Hix, thôi lỡ rồi, dân chơi phố huyện mà, lo gì mấy cái lẻ tẻ này. Nghĩ là làm, tôi quay lại bảo cô:
– “ Huyền ôm Thanh chắc nha, Thanh chạy nhanh lắm đó”
– “ Hứ, chỉ được cái lợi dụng thấy ớn!”
Nói vậy nhưng tôi vẫn không biết tại sao cô lại vòng tay ôm tôi nữa. Như có thêm nguồn sinh lực, tự nhiên tôi cảm thấy mấy ông thầy 35 đang ngồi như chó tháng 7 kia chỉ như mấy con tep riu, đã thế chọc cho bõ ghét. Nghĩ là làm, tôi đề máy xe từ từ lượn qua chỗ mấy ông thầy với cái mặt vênh lên dương dương tự đắc….
Ra đến đường lớn, cô hỏi tôi:
– Thanh thấy mấy thầy không chào sao? Còn cố tình chọc tức mấy thầy nữa. Như vậy là không được đâu nha!
Do đang còn bận tận hưởng cảm giác êm ái của hai quả tuyết lê tựa vào lưng mình nên tôi chỉ ậm ờ cho qua chuyện, ai ngờ nàng làm 1 câu khiến tôi ngỡ ngàng:
– Mà thôi bỏ đi, hồi nãy thấy Thanh chọc mấy ổng nhìn mặt mấy ổng tức điên lên ngộ lắm! Hihihi. Thấy Thanh chọc mấy ổng Huyền cũng thấy vui!hihihi…
Cho xe chạy chậm chậm dọc theo các con phố, tôi khoan khoái tận hưởng cái cảm giác êm ái ấy, thêm mùi hương dìu dịu từ cô tỏa ra làm tôi càm thấy như ngây ngất. Trên suốt con đường đến quán café, cô tíu tít kể tôi nghe đủ chuyện, thỉnh thoảng như muốn tôi nghe rõ hơn, cô lại ghé sát mặt tựa vào vai tôi nói, để tôi đắm chìm trong những cảm xúc của con tim…
Vòng vèo một lúc, cuối cùng cũng đến nơi cần đến. Quán café H.T vào thời đó là đẹp nhất và vip nhất tại cái huyện nhỏ bé này. Dựng xe xong, tôi te te dẫn cô lên gác ngồi cho thoáng mà không biết rằng cô đang đứng đàng sau cười khúc khích. Lên tới nơi, chọn ngay cái bàn mình vẫn hay ngồi, tôi nhẹ nhàng kéo ghế ra mời cô ngồi. Còn mình thì chọn 1 cái ghế đối diện và ngồi xuống. Khi cả hai đã yên vị rồi, cô mới hỏi tôi:
– Thanh mới sắm đồ mới để đi chơi à? – Cô nhoẻn miệng cười.
“ Chết cha tôi rồi, chả lẽ cả nửa lọ Versace mà không át được mùi đồ mới sao Trời. Mới ngày đầu tiên mà hố hàng thế này chắc out quá má ơi! Hix”, tôi nghĩ thầm nhưng vẫn hỏi lại:
– Sao mà Huyền biết?
– Thì cái mác quần vẫn treo lủng lảng sau mông Thanh kìa, đã tháo đi đâu…
Tôi không biết cái cảm giác của mấy đấu sĩ quyền anh khi bị knockout sẽ như thế nào, nhưng lúc này tôi càm thấy choáng váng mặt mày, đầu óc tối sầm lại. Chưa hôm nào mà quê như hôm này, mặc quần mà không thèm tháo cái mác dục đi, hèn chi hồi nãy nghe mama cô kêu với theo không thèm nghe! Mẹ ơi, mẹ hại đời giai con rồi! Ai đời đem quần đi lên lai mà không tháo mác cho người ta Trời.
Sau vài phút knockout vì quả đấm của MaitaiHuyen, tôi vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh và cất lên nổi 1 tiếng nói nào. Đang trong trạng thái đờ đẫn như nghiện café thiếu thuốc lá vì chưa tìm được cách nào thoát ra khỏi tình huống khó xử này, tôi chợt mừng vì thấy nhỏ phục vụ đang đi lên cầu thang, hên quá có người cứu mình rồi. Nhưng niềm vui của tôi chưa kịp bừng sáng thì đã bị con nhỏ mà tôi xem là ân nhân đó cho nguyên tảng băng Nam Cực vào đầu:
– Trời ơi! – Nó hét lên khi thấy bộ dạng tôi – Anh bị trúng gió hả? Sao cái mặt xanh lét vậy nè. Chị có dầu không thoa cho ảnh đi. Để em gọi cấp cứu.
Đang trong trạng thái shock vì bị knockout, nghe con nhỏ la làng như vậy tôi lại càng méo mặt, miệng ú ớ không nói nổi lên lời. Điệu bộ tôi lúc đó càng giống mấy thằng ẻo lả trúng gió hơn nữa làm con nhỏ nó càng tin là tôi trúng gió thật. Chắc con nhỏ này nó bị khùng, tướng tôi cao 1m66, nặng 58 cân thì sao trúng gió được chời! Sau khoảng 30 giây sững sờ, tôi nghe giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:
– Không sao đâu em, bạn chị ảnh hơi xúc động chút thôi. Em cho chị 1 ly cam vắt nha. Còn Thanh uống gì kìa?
– Không cần hỏi ảnh đâu chị, em biết ảnh muốn uống gì mà! – Con nhỏ mau mắn trả lời xong chạy xuống dưới.
– Khiếp làm gì mà cứ nghệt mặt ra như ngỗng sắp ị thế kia. Người gì đâu, nổi tiếng toàn huyện mà da mặt mỏng thế? Hihihi.Ngồi im để Huyền tháo cái mác ra dùm Thanh nha!
Tôi không biết cái cảm giác của mấy ông chứng khoán shock khi bị phá sản như thế nào, nhưng tôi thấy sau bữa đó thiếu điều muốn đi viện Tim để chữa bệnh. Chưa kịp hết shock tập 1, tôi bị bồi thêm tập 2, thiếu điều muốn lên máu não. Vẫn lúng túng chưa cất lên lời, tôi đã thấy 1 bàn tay êm ái, mềm mại nắm lấy tay tôi kéo tôi đứng dậy và nhẹ nhàng vòng tay ra sau lưng tôi tháo cái mác quần bỏ đi. Vẫn còn đang lúng túng nhưng tôi vẫn kịp tỉnh ra biết rằng cô đang nắm tay mình, vội vàng đưa bàn tay còn lại nắm lấy bàn tay cô, tôi nhìn cô bằng 1 anh mắt cực trìu mến. Sau khoảng vài giây sững sờ cô rụt tay lại ngại ngùng ngồi xuống…