Buông cái giỏ xuống bàn, tôi ngồi xuống thở dài. Mẹ nó, ngoài đời chưa ngán thằng nào, vậy mà mới chân ướt chân ráo vào đây đã gặp mấy thằng khốn nạn giang hồ trường nó hăm he. Bực không để đâu cho hết, đang ngó quanh quất tìm cái gì hả giận thì thấy thằng nhỏ rung lên bần bật. Chết cha! Không lẽ thằng nhò nó biết sợ mà run sao Trời. Chuyện này lạ à nha! Đưa tay sờ xuống dưới tính an ủi thằng nhỏ thì cầm ngay phải cái điện thoại đang nằm trên đáy quần. Thì ra là mày rung chứ không phải thằng nhỏ tao run. Đồ quỷ sứ, làm hết hồn à. “Mắng yêu” cái điện thoại xong, tôi bấm lên thấy 1 tin nhắn mới: “ Thanh đến trường chưa? Xuống VP Đoàn Huyền nhờ xíu việc.
Trước khi vào phần tiếp theo của câu chuyện, Thanh xin nói cùng các bạn vài điều. Do mấy ngày nay Phi gặp phải vài chuyện không vui làm ảnh hưởng đến cả tinh thần và đầu óc, vì thế nên lời văn đôi lúc sẽ không được hay. Nếu các bạn đọc có thấy như vậy thì xin phép cho Thanh được gởi lời xin lỗi! Chân thành cảm ơn các bạn đã theo dõi!
Nhét cái điện thoại vào túi, tôi ba chân bốn cẳng chạy xuống VP. Đoàn, gần đến nơi tôi đứng lại khoảng 5s để điều hòa nhịp thở. Nhìn qua ô cửa kiếng, tôi thấy 1 bóng người đang loay hoay dọn dẹp hay tìm kiếm cái gì đó. Giờ này còn sớm, chắc chắn chỉ là cô giáo yêu của tôi thôi. Một âm mưa đen tối dựng lên rất nhanh: cô đang tìm kiếm cái gì không để ý, mình vào phòng tư đàng sau hù 1 cái, rất có thể cô sẽ nhảy dựng lên vì giật mình và quay lại ôm mình ấy chứ.
Nghĩ là làm, tôi nhẹ nhàng tiến sát cửa VP, chợt thấy cô tôi hơi chột dạ. “ Sao hôm nay cô mặc đồ tây mà không mặc áo dài ta? Nhất là hôm nay lại là thứ 2 nữa!” Nghĩ là vậy, nhưng mặc kệ, cô mặc gì kệ cô hù phát đã. Nhắm mắt lại, 1, 2, 3… tôi từ từ đưa bàn tay tôi ra đập nhẹ vào bờ vai của cô. “ Hù!” “Á..á..á.á.á.á.á.á”, tiếp theo chuỗi “á” điếc tai đó, bỗng nhiên tôi thấy Trời đất như tối sầm lại, nhìn lại thì ra là 1 cái ki rác bay vào mặt tôi sau đó là cái giọng mang hơi chất dấm hóa học vang lên:
– Con làm cái gì vậy hả? Có biết ở cái tuổi của cô rất dễ lên tăng xông không hả?
Đi từ ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác, tôi chưa kịp tỉnh ra thì nghe cái giọng hóa học đó lại vang lên:
– Con giỡn ác lắm nha, con tên gì, học lớp nào để cô báo với GVCN con, chứ con như vậy là không được. Nghịch ngầm không à, lớn rồi!
“Chết mẹ con rồi! Hix, chỉ tại cái tội lanh cha lanh chanh không thèm dòm kỹ, đụng ngay mụ lao công nổi tiếng chua chát nhất cái trường này! Đời con tàn rồi má ơi. Củng hên là bà không nghĩ mình có ý nghĩ xấu tính sàm sỡ bả chứ không thì chắc bỏ trường mà đi tu quá.Hix!”
– Dạ….dạ….con…con…xin lỗi cô – Tôi ấp úng giải thích – Chỉ tại….chỉ tại…
– Chỉ tại làm sao hả? Đừng nói con nói cô giống người yêu con nên con hù nha! Con có tin cô méc thầy hiệu trưởng không hả, ở đó mà đổ lỗi.
Tôi phải công nhận một điều mụ này chua chát hơn tất cả những thứ gì chua chát nhất trên đời, mụ làm như là tôi thèm vào chọc mụ ấy, có rảnh đi chọc mấy con cave có khi còn sướng hơn. Mẹ kiếp, không dưng bị quả “hố hàng” này giờ không biết giải thích làm sao đây.
– Có chuyện gì vậy cô? – Vẫn còn đang lúng túng thì tôi nghe giọng oanh vàng cất lên bên tai.
– Cái thằng này nè, cô đang dọn dẹp nó lại hù cô 1 cái làm cô muốn rớt tim ra ngoài luôn đó. Không biết nó có ý đồ gì với cô không nữa!
– Có chuyện gì vậy Thanh? Sao em lại nghịch ngầm như vậy?
Méo mặt vì bị mụ già kia đổ oan, gặp thêm trong tình cảnh này tôi cũng không thể nào giải thích và lý giải cho cái âm mưu đen tối của mình được, vì nếu nói ra thì tôi cũng bị há miệng mắc quai. Nghĩ chắc có lẽ ông Trời muốn thử thách tôi hay sao ấy, mới sáng sớm thì bị ăn cán chổi của ông già, đến h tưởng chừng được người đẹp ôm thì ăn nguyên cái ki hốt rác vô mặt, đã thế còn kẹt trong thế bí không thể giải thích được. Chẳng biết phải giải thích làm sao, tôi cứ đứng nhăn nhó hết nhìn người này thì lại quay lại nhìn người kia, ánh mắt như van lơn, cầu cứu. Chắc có lẽ nhìn tôi lúc đó giống kiểu con bà ngày xưa bị thầy phạt oan lắm nên bà thương tình xách đồ bỏ đi sau khi buông ra một câu lạnh tóc gáy:
– Lần này bỏ qua, lần sau thì đừng có trách đó!
Thật sự nếu lúc đó có cái lỗ chắc tôi chui xuống mà ở luôn quá còn không có cái xẻng thì tôi cũng đi đào lỗ chơi với mấy con giun cho rồi. Ai đời cứ trước mặt người đẹp thì để mất số không vậy Trời. Thầm trách cho số phận mình, tôi quay qua cô giáo:
– Thật sự ….thì ..hồi nãy Thanh không có….không có ý…gì hết cả?..Giờ Thanh cũng chả biết giải thích sao cho Huyền hiểu nữa…
Vừa nói tôi vừa đóng nguyên 1 bộ mặt giả bộ nai tơ, xen lẫn với oan ức, tay thì vò đầu bức tóc. Nhìn cái bản mặt cáo già lai nai tơ của tôi lúc đó chắc hài lắm nên cô bật cười thật sảng khoái. Cũng chính nhờ nụ cười đó, tôi mới bớt run và cũng phì cười vì cái tình huống chết dở hồi này của mình.
– Thôi cười đã chưa? Chuyện gì kể cho cô nghe cái coi! Mà em quên giao kèo rồi hả? Trên trường là phải cô – trò nghe chưa?
– Ấy chết! Em quên. Tại hồi nãy em “hố hàng” nên run quá! Hồi nãy em cứ tưởng bả là cô chứ! Hix.
– Vậy hả? Hihihi. Chắc tính âm mưu chọc phá gì cô đúng không?
Chết mẹ, cái này còn “hố” hơn nè nha. Mà sao cô đôi lúc ngây thơ mà nhiều khi lại giống hồ ly dữ vậy không biết? Có lẽ nắm được cái chóp đuôi của tôi nên ánh mắt cô nhìn tôi nửa như diễu cợt, nửa như ngay thơ, nửa như muốn nói rằng: “ Thằng quỷ sứ, mày tính lợi dụng lúc vắng người sàm sỡ cô phải không? Cho chết nhé!” Tiếp tục diễn lại bộ mặt hài lúc nãy nhằm mong cô thương tình bỏ qua cho, nhưng lần này thì chắc có lẽ là thất bại chắc rồi. Cô vẫn cứ đứng nhìn tôi chằm chằm đợi câu trả lời của tôi, không còn cách nào khác, tôi đành lấy hết sức bình sinh nói thật:
– Tại hồi nãy em cứ tưởng bả là cô, nên em chạy vô hù thôi chứ em có ý gì đâu! – Tôi nói mà như gào lên tức tưởi.
– Trời, em nghĩ sao mà nhìn bả ra thành cô vậy hả? Bộ cô xấu giống bả lắm sao?
– Hix, cô hiểu nhầm ý em rồi. Tại giờ này còn sớm em cứ nghĩ là chỉ mới có mình cô đến thôi. Em đâu có ngờ…. – Vừa nói cái đầu tôi vừa làm việc hết công suất để nghĩ cách lái câu chuyện sang chỗ khác, chợt nhớ đến cái tin nhắn, tôi mừng như điên – Ủa mà hồi nãy cô kêu em xuống có việc gì cô?
– Uhm, oan ức cho em yêu của cô quá! Hihiihi. Cũng không có gì quan trọng lắm. Chẳng qua là hôm nay thầy T. bí thư nghỉ có việc, mà mới đầu năm nên chưa phân công lớp trực cờ đỏ, nên cô tính hỏi em yêu của cô có biết nghi thức chào cờ không lát làm dùm cô?
Trời đất quỷ thần ơi, cô vừa mới nói gì vậy nè Trời? Tôi nghe cô gọi tôi bằng hai từ “em yêu” như là 1 quả bom hạnh phúc vừa nổ ngang tai vậy. Hai cái từ “ em yêu” này xem vậy có ý nghĩa lắm à nha! Bình thường tôi chúa ghét làm ba cái lễ nghi như vậy, nhưng hôm nay nghe cô nói như vậy, tôi chả cần biết là mình ghét nó đến đâu, cứ gật đầu lia lịa:
– Được, được em làm được mà. Cô cứ để em. Có việc gì khó cô cứ để em làm giúp cho. Đừng lo, em sẵn sàng vì cô phục vụ mà.
– Vậy hả? Vậy tốt quá! À mà Thanh nè, cô có mấy cái giáo án chưa đánh máy xong, mà ra tiệm đánh máy thấy phiền quá, hay là Thanh đem về làm dùm cô nha! Nghe nói Thanh cũng giỏi tin lắm phải không? Ráng làm đẹp đẹp dùm cô nha!
Không biết nếu các bạn rơi vào tình trạng của tôi lúc đó các bạn sẽ như thế nào? Còn tôi thiếu điều chỉ muốn đập đầu vào cái….ghế nhựa để chết quách cho xong. Nghĩ sao vậy nè Trời, tôi giỏi tin nhưng tôi chỉ thích ngồi đánh sập web người ta còn không thì ngồi lập trình chứ đâu phải tôi thích ngồi soạn Word đâu trời ( Thật sự tôi rất ghét ngồi lóc cóc gõ văn bản, mấy hôm nay ngồi buồn buồn ôn lại chuyện xưa mới chịu khó ngồi gõ phím phục vụ các bạn), mà lại là gõ mấy cuốn giáo án dày cả mấy trăm trang nữa mới chết tôi chứ. Hix, nhưng thôi đâm lao đành theo lao vậy. Tôi gật đầu mà cái mặt thì méo xẹo.
– Khiếp, giúp người ta có tí xíu mà nhìn cái mặt kìa, giống bị ép buộc quá đi mất!
– Hix, đâu có đâu cô, cô cứ nghĩ xấu em không à. Chẳng qua soạn giáo án thì hơi lâu thôi ấy mà. Giá có ai ngồi đọc cho em đánh máy thì nhanh biết mấy? – Tôi bắt đầu mồi chài.
– Thôi được rồi, vậy để Huyền qua ngồi đọc cho Thanh đánh nha! Người gì đâu giống quỷ quá đi. Hihihi
Thiếu điều muốn nhảy lên hét cho thỏa cơn sung sướng, nhưng tôi sợ cô lại bào tôi là trong sở thú thiếu khỉ nên tôi lại thôi, ngồi nhăn răng cười hì hì ngắm cô đang sửa soạn đống giấy tờ