Hix, phải đi shoping nữa Trời, tôi tức tối rồ ga phóng thẳng xe ra shop gần đó, vào lựa đại 2 bộ với 1 tốc độ mà tên lửa Tomahok có lẽ cũng không đuổi kịp, tôi lôi mama ra xe và phóng thẳng về nhà mặc kệ má mì đang cằn nhằn vì chưa kịp mua sắm cho má mì.
Về đến nhà, dựng xe xong, tôi bay thẳng lên phòng mình mặc cho má mì ơi ới bên dưới. Vô đến phòng, kg kịp cởi cả cái vớ tôi bay thằng lên giường khởi động mày, add ngay số của cô yêu dấu vào danh bạ. Xong mở cái SMS ra, tôi bấm lia lịa:“ Cô yêu dấu, có biết em là ai không?” Bấm nút sent, sau vài giây tôi thấy máy báo “ Gởi thành công”, tôi thở phào nhẹ nhõm. Vậy là khởi đầu thấy có vẻ tốt rồi.
Ngồi chờ hoài khoảng 5’ sau tôi vẫn chưa thấy cô reply, 5’ mà như là 5 năm không bằng. Sốt hết cả ruột, tôi đang định gởi tiếp tin thứ hai thì thấy “ting!ting” mừng húm móc cái điện thoại ra đọc, thấy tin nhắn từ 18001090 giới thiệu dịch vụ, tôi nổi điên đang tính thử coi cái điện thoại với cái tường cái nào cứng hơn thì thấy máy rung “ting!ting!” tập 2. Nhắm mắt lại bấm nút mở, từ từ hé mắt ra, đúng là tin nhắn cô yêu rồi! Mừng quá tôi nhảy la hét rầm rầm. Đang hứng thì nghe tía già dưới nói vọng lên:
– Thanh ơi, trong sở thú đang thiếu khỉ đó con!
Tức tối vì bị mất hứng tôi tính đáp trả: “ Ở trỏng thiếu khỉ già chứ không thiếu khỉ trẻ đâu ba!” Nhưng nhớ lại mấy quả nổ đom đóm mắt nên tôi nuốt lại. Thôi bỏ đi, nằm xuống mở tin nhắn ra đọc: “ Thanh phải không? Cô biết mà! Tối qua em điện cô phải kg? Tối qua cô mệt quá nên ngủ quên luôn. Sáng dậy thấy cuộc gọi lỡ nhưng lu bu dọn dẹp nhà cửa nên chưa gọi lại cho em được! Em đang làm gì đó?” Vội vàng nhấn reply tôi nhắn lại: “ Dạ, sao cô biết là em hay vậy? em đang nằm không thôi! Cô có mệt không cô? Cô ơi, em nói cái này cô đừng giận em nha cô! Cô hứa thì em mới dám nói!”
Một lúc sau, tôi nhận được tin nhắn trả lời: “Biết chứ sao kg? Có mình em là có vinh dự được cô cho số thôi đó!hi!Cô hết mệt rồi! Chuyện gì mà ấp úng thế? Em làm gì có lỗi với cô phải không?”
“ Đâu có đâu cô, cô nghĩ oan cho em không à! Cô hứa đi thì em mới nói!”
“ Uhm, cô hứa! Chuyện gì nói cô nghe nào!”
“ Mà quả thực em thấy hình như em cũng có lỗi với cô thật cô ạ! Cô ơi, em nhớ cô quá à!” – Quả này gởi xong tin tôi mới thấy mình liều. Nhưng thôi, đây mới là quả quyết định. “ting!ting!”:
“ Cái thằng quỷ này! Đừng nói mày cảm cô nha! Nhớ cô hả? Mai lên trường gặp sẽ hết nhớ thôi!” – Hú hồn, thế là kg bị chửi, liều lĩnh bấm tiếp:
“ Hix! Không hiểu sao em nhớ cô thật đó cô! Cô có giận em cũng chịu. Tối qua em cứ nhớ về cô mà không ngủ được nè! Mà cô ơi, cô có nhớ tối hôm qua cô nói gì với em kg?” – Tiếp tục nghe con chim, ấy nhầm con tim chơi điệu Disco trong ngực, hồi hộp quá!
“ Thằng quỷ, mày làm cô ngượng chín mặt rồi nè! Tối hôm qua cô cũng kg nhớ rõ lắm. Hình như cô xưng tên với em thì phải? Thế có thích cô xưng tên không?”
“ Trời được vậy thì còn gì bằng nữa! Có nằm mơ em cũng không thấy nữa. Em chỉ sợ cô không đồng ý thôi vì như vậy kỳ quá!”
“ Vậy thì từ nay ở ngoài thì Huyền với Thanh sẽ xưng tên với nhau nhá! Còn trong trường thì cô trò đó, nghe không?”
“ Dạ! Em cảm ơn cô nhiều! ý nhầm, Thanh cảm ơn Huyền nhiều! Hihi!Quyết định vậy nha!”
Thấy đang trên đà thành công ngoài sức tưởng tượng, tôi mừng muốn phát điên, nhắn qua nhắn lại từ 2h chiều đến gần 7h tối, tôi tắm xong ngó đồng hồ, đánh liều nhắn 1 tin:
“ Huyền ơi, cũng còn sớm, đi café với Thanh nha!”. Hồi hộp, hồi hộp…hồi hộp…
“ Ok, đợi Huyền tắm xong tầm 30’ nữa ghé đón Huyền nha!”
Nhảy cẫng lên tính hét cho sướng thì nhớ lại quả shock của ông già tặng cho hồi trưa, em đành ngậm họng lại, chuẩn bị cho 1 buổi tối đầy niềm vui, không còn tụ tập nhậu nhẹt cùng bọn bạn đời, không còn lê la quán café ngồi 1 mình uống café ngắm cảnh, mà hôm nay sẽ là 1 đêm hoàn toàn mới: ĐI CHƠI CÙNG NGƯỜI ĐẸP!
30’ để chuẩn bị đối với 1 thằng con trai là quá thừa. Với tôi cũng vậy, mọi lần đi chơi cùng mấy thằng đệ chỉ cần vơ đại 1 cái áo + 1 cái quần tròng vô là tót ra khỏi nhà. Nhưng hôm nay loay hoay gần 15’ rồi mà vẫn chưa có bộ nào ưng ý! Muốn tức điên lên được. Hix. Chợt sực nhớ ra mấy bộ đồ mới sắm hồi trưa, tôi chạy vội xuống kiếm, tìm hoài chả thấy đâu, chuẩn bị nổi khùng lên.
– Mẹ ơi, mấy bộ đồ hồi trưa của con mẹ cất đâu rồi? – Tôi gào lên.
– Mày làm gì la như cái phát thanh huyện vậy con? Mẹ đi lên lai quần cho mày về vẫn đang treo ngoài xe kìa. Mày lại đi đâu đó?
– Con đi chơi với bạn tí!
– Chắc lại đi với gái hả? Học kg lo học lo gái gú đi rồi ổng biết ổng tuốt xác mày ra nha con!
Bỏ ngoài tai những lời của mẹ, tôi phóng vội ra chỗ cái xe lấy bọc đồ ngoài xe phóng lên phòng, lựa ra thấy cái áo sơ mi màu trắng khá đẹp, thế là tôi tròng vô người ngay, lấy thêm cái quần tây màu đen tròng vô, cắm thùng nghiêm chỉnh, tôi đứng trước gương soi qua soi lại thấy thiếu thiếu cái gì. Sực nhớ ra sáng mua bộ này còn có cái nơ đen đi kèm, lấy đeo vào ngay. Xong ngắm hoài vẫn thấy chưa ưng ý, nhìn kỹ mới phát hiện ra cái đầu phản chủ, chết cha trước h mình có chăm lo chải chút đâu Trời…
Chạy vô tủ lục tìm lọ gel bà chị tặng hồi sinh nhật, hên quá mình chưa cho nó vào sọt rác. Lần đâu tiên xài gel ngơ ngáo như ngáo ộp, kg biết xài thế nào. Đành làm mặt dày chạy qua hỏi bà chị. Mà gặp bà chị mình, chị em không thông cảm cho nhau thì thôi, còn cười chế nhạo mình rồi đòi kể lại cho mấy thằng đệ mình nếu như tụi nó đến nhà. Thôi kệ, bỏ đi, h lo đại sự cái đã, dù sao thì cái tổ quả giờ cũng đã mượt mà như bãi cỏ xanh rồi cũng đỡ.
Chạy về phòng, tôi nghe cái mùi quần áo mới nó kỳ kỳ thế nào. Lại lục tủ, tìm được chai Versace, tôi vội xức lên một ít (đâu khoảng gần nửa lọ thôi)cho nó át cái mùi quần áo mới đi. Ngắm kỹ lại lần cuối, thấy có vẻ good rồi, ok, bay vội xuống dưới nhà xỏ thêm đôi dày đen bóng loáng, tôi oai hùng dắt con Sirius của tôi ra. Vừa quay lại đóng cổng thì nghe chuông tin nhắn:
“ Sao đã gần 1 tiếng rồi không thấy qua đón Huyền? Bộ tính cho Huyền leo cây hả?” – Thôi chết cha, lo sửa soạn gần cả tiếng đồng hồ sao Trời, kiểu này mai qua Thái phẩu thuật thành nữ quá! Hix. Vừa nghĩ vậy tay em vừa liếng thoắng bấm bàn phím với tốc độ bấm ngang ngửa với tốc độ của vi xử lý Core i7 bây h, tôi trả lời:
“ Xe Thanh bị hỏng! Mới sửa xong, giờ chuẩn bị qua. Thông cảm Thành nha!”
Mặc dù nhà cô cách nhà tôi gần 3 cây số, nhưng chưa đầy 5’ sau tôi đã có mặt trước cổng nhà cô. Bước vào trong nhà, thấy 2 thần giữ cửa đang ngồi chình ình ở bàn xem TV, em liền ra vẻ ngoan hiền hết cỡ:
– Dạ con chào hai bác ạ! Dạ hai bác làm ơn cho con hỏi Huyền có nhà không ạ?
Vừa nói đến đây tôi như muốn ngừng thở bởi cái nhìn hình 2 viên đạn của ông thần, sau khi dòm tôi từ đầu đến chân, thấy tôi có vẻ thư sinh, ăn mặc lịch sự lại đeo cặp điop nữa nên chắc ổng đoán tôi là 1 con người đàng hoàng (Ổng đâu biết tôi đàng hoàng đến mức nguyên cả cái huyện hầu như ai cũng biết đến tôi đâu!), ổng mới thôi chĩa súng về tôi, gật đầu 1 cái rồi lại quay qua xem TV như không có gì xảy ra. Đến lúc này thì bà thần mới lên tiếng:
– Bạn của Huyền hả con? Ngồi chơi đi con. Để bác gọi con Huyền ra. Huyền ơi…Huyền à…
Hú hồn, vậy là qua được tập 1, nãy h muốn són cả đái ra quần. Hên là bà thần giữ cửa không nhìn tôi kiểu như ổng nữa, chứ bả mà nhìn tôi thêm tập 2 thì thề có chúa chỉ có nước đứng tim mà chết. Ráng điều hòa hơi thở để lấy lại bình tĩnh, tôi nghe tiếng “dạ!” rõ to của cô và tiếng bước chân từ dưới nhà đi lên…
Nếu trong cuộc sống này, có ai hỏi tôi đã bao giờ gặp một nàng tiên hay chưa, tôi sẵn sàng trả lời rằng: Có. Thật sự vào lúc đó tôi cũng không thể tin vào mắt mình, cái giây phút khi mà cô xuất hiện, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn nghĩ như là mơ. Trong căn nhà cấp 4 không có gì nổi bật, vậy mà khi cô xuất hiện trước mắt tôi, mọi vật đều như sáng bừng lên, nổi bật theo từng bước chân của cô. Đêm nay cô diện một cái đầm hai dây màu trắng sữa tuyệt đẹp, càng làm tôn lên làn da trắng ngần của cô. Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng mang lại sự quyến rũ cho đối phương, phải nói rằng đêm nay cô đúng là 1 thiên thần…