– Đụng phải cô rồi không nói gì mà đứng thẫn thờ vậy em?
– Dạ – Tôi giật nãy mình – Dạ, em xin lỗi cô, em sơ ý quá, cô có sao không? Thôi chết chán cô bị sưng rồi, để em kiếm dầu thoa cho cô nha!
– Thôi khỏi em, cô có dầu đem theo đây rồi!
– Dạ, cô để đâu cô, để em lấy em thoa cho cô nha!
– Uhm, trong cái ngăn ngoài giỏ xách của cô đó em.
Tôi vội vàng mở ngăn giỏ và lấy chai dầu ra thoa lên trán cho cô, bất chợt như có 1 luồng điện chạy dọc từ ngón tay của tôi, chạy vào tim và lên não khi ngón tay tôi bắt đầu đụng vào trán cô, một cảm giác êm ái như khi xưa tôi nắm tay người cũ, cảm giác đó làm tôi quên đi cục u đang đau nhức trên trán của mình, quên đi cả thời gian và không gian…
– Em thoa dầu gì mà cứ ngẩn ra như ngỗng sắp đẻ vậy?
– Dạ, tại em đau quá…hix – Tôi vội vàng lấp liếm và nhăn răng ra cười hì hì để chữa quê. Bất chợt tôi thấy cô có vẻ như bị nụ cười của tôi cuốn hút, thật sự tôi không đẹp trai, nhưng được cái ưa nhìn,có duyên và nụ cười hút hồn, vì thế khi thấy cô ngẩn ra trong vài giây tôi cũng hiểu lý do vì sao. Vội vàng thoa cho xong, tôi cất chai dầu lại vào giỏ xách cho cô và quay lại nói chuyện với cô.
– Hồi nãy cô cho em xin lỗi nha! Em không cố ý! Tại em đang suy nghĩ về bài toán khó hôm bữa nên em không để ý lắm! (Nói thật với các bác chứ sau khi em nói xong câu này em nghe gió bão thổi ào ào bên tai! )
– Uhm, không sao đâu em, cô chỉ hơi đau chút thôi.
– Không, em biết cô đau nhiều lắm, có đau thì cô mới khóc chứ. Em xin lỗi nha cô, làm cô đau em áy náy lắm.
– Thôi được rồi, cô đâu trách em đâu! Mà em cứ định đứng đó xin lỗi mà không đỡ cô đứng dậy hả?
– Ấy chết, em đoảng quá! Để em giúp cô đứng dậy nhé!
Đưa tay ra nắm tay cô để kéo cô dậy, bây giờ tôi mới có dịp ngắm cô kỹ hơn, và quả thật là em lại bị lây bệnh của bọn ngỗng tập 3, và có lẽ tập này là nặng nhất!
Cô sở hữa một thân hình tuyệt đẹp, với 3 vòng cực chuẩn, và đặc biệt là chiếc áo sơ mi có lẽ do ly nước hồi nãy cô đang cầm trên tay khi đụng phải nó đã đổ lên áo của cô. Đúng ra thì đó là 1 chiếc áo sơ mi trắng khá là kín đáo nhưng do nước đổ lên, nó trở nên phản chủ và gần như là trong suốt khi hiện rõ những hoa văn của chiếc áo lót màu hồng cô đang mặc bên trong, mang lại bao cảm xúc khó tả trong tôi. Bất chợt nhận ra có vẻ hình như cô đang lúng túng vì chiếc áo dính nước, nhanh trí tôi cởi ngay chiếc áo khoác đang mặc và đưa cô
– Cô khoác chiếc áo này tạm nha, em xin lỗi, cũng tại em đi không để ý gì hết trơn!
– Trời em galang thế? Như thế này thì chắc khối cô chết vì em rồi phải không?
– Dạ đâu có đâu cô? À mà không biết cô tên gì cô nhỉ? Ủa mà sao em thấy cô lạ quá, hình như em chưa gặp cô ở trường thì phải?
– Uhm, cô tên là Lệ Huyền, cô dạy môn sử. Do cô mới về trường và ngày hôm nay là ngày đầu tiên cô đi cùng trường nên em chưa gặp là phải rồi! À mà em tên gì? Lớp nào?
– Dạ em tên Thiên Thanh ạ! Em học lớp 10A2 cô.
– Ủa vậy em cũng mới vô trường à? Hén chi nhìn mặt còn con nít quá! Hihihi
– Hix, nhìn em vầy mà cô kêu em con nít á? Bố em vẫn bảo em là ông cụ non đó cô! Hi
– Vậy hả? Mà nè, em có nụ cười đẹp thật đó!
– Thật vậy hả cô? Cô là người đầu tiên khen em đẹp đó! – Em tranh thủ chém + tán!
– Uhm, em cười đẹp lắm! Mà thật là cô là người đầu tiên không đó?
– Dạ phải mà cô! Mà thôi chết mình lạc Đoàn rồi cô ơi, mình vừa đi tìm Đoàn vừa nói chuyện nha cô.
– Uhm, đi thôi em!
Vậy là có thể nói rằng có nằm mơ tôi cũng không thể tin rằng mình đang được đi bên cạnh và cùng nói chuyện với một thiên thần xinh xắn đáng yêu như vậy. Và có lẽ, cô nghĩ rằng tôi còn con nít, hay cũng có thể cô nghĩ tôi như em trai nên đã không ngại ngùng mà nắm tay tôi đi tìm Đoàn, làm tôi vừa cảm thấy ngại ngùng như gái mới về nhà chồng vừa xao xuyến nơi sâu thẳm của con tim…
Bây giờ em phải ra ngoài chút, các bác thông cảm, lát tối về em viết tiếp nhé!