VN88 VN88

Truyện phang nhau hay nhất có phim

Thường trong cuộc sống này, nếu các bạn để ý cứ con nhỏ nào mà có cái giọng nói dể thương, nhỏ nhẹ, lại thêm biết ăn nói lịch sự thì bù lài khuôn mặt nó không như trái dưa thì cũng như trái cà. Với 1 cái tâm niệm như vậy, tôi chả cần nhìn mặt con nhỏ cũng có thể chắc ăn là nó xấu 100% , vì thế cộng thêm trong lòng đang có lửa giận, tôi quay lại trừng mắt tính quát lên “ Mày xéo đi chỗ khác cho bố mày yên!”, nhưng chữ mày chưa kịp ra khỏi miệng thì đã bị dội ngược vào trong và nước miếng chuẩn bị từ từ trào ra….

Con nhỏ đang đứng trước mặt tôi tay đang bưng tô phở nghi ngút khói, mắt thì nhìn thẳng vào mắt tôi như cầu khần: “ anh ơi lè lẹ em mỏi tay lắm rồi nè!” Đưa mắt quét hết toàn bộ body con nhỏ, tôi thiếu điều muốn trào máu mũi. Mịa nó, ba má con nhỏ này cho nó ăn cái éo gì mà nó xinh dữ vậy nè Trời. Khuôn mặt nhỏ tròn, mang cái nét baby thơ ngây của tụi con gái mới lớn, làn da thì trắng bóc như đùi lợn cạo, và đặc biệt là không có 1 cái mụn nào trên khuôn mặt. Thú thật nhìn mặt con nhỏ tôi dám chắc các bạn chỉ có hai ý muốn: 1 là đưa tay nhéo con nhỏ cho thật đã, hai là đưa cái miệng lên hun cái chóc cho thật đã. Còn đôi mắt con nhỏ thì to, tròn với hàng mi cong vút tự nhiên nhìn như là mắt của mấy con búp bê barbie mình vẫn xem trên phim hoạt hình. Đang ngẩn ngơ thưởng thức vẻ đẹp của con nhỏ, tôi nghe con nhỏ hỏi lại 1 lần nữa, và lần này thì có vẻ nhỏ sốt ruột lắm rồi vì đang phải bưng tộ phở bốc khói trên tay:
– Dạ anh ơi, có thể cho em ngồi được không ạ?
– À, uhm – Tôi giật nảy mình – em ngồi đi cứ tự nhiên đi em.
Mịa nó, bây giờ mà nó có bắt tôi đứng dậy bón cho nó ăn tôi còn chịu chứ nói chi là cho ngồi chung. Công nhận nhìn mặt con nhỏ ngây thơ thật, nó có vẻ không biết cái ý đồ đen tối của tôi nên nhẹ nhàng cúi đặt tô phở xuống bàn, lúc này tà áo dài của con nhỏ khẽ bị kéo lên lộ ra 1 khoảng eo thon thả trắng ngần làm tôi khẽ nuốt nước miếng cái ực…
Có lẽ con nhỏ không để ý đến cái hành động sỗ sàng vừa nãy của tôi, chỉ thấy nhỏ khẽ quay qua nhăn răng cười “hì” với tôi 1 cái rồi quay lại với cái ghế ngồi xuống.
– Anh ăn gì chưa? Hay là ăn với em nhé! – Con nhỏ quay sang dụ khỉ tôi.
– Uhm, cảm ơn em. Em ăn đi, anh không có thói quen ăn sáng.

Con nhỏ không nói gì nữa mà lặng lẽ cúi xuống gắp từng cọng phở cho vào miệng. Tôi cũng lặng lẽ không nói gì mà để cho con mắt làm nhiệm vụ. Con nhỏ này được cái đẹp nhưng hơi lùn, chắc độ khoảng 1m52 là cùng. Nhìn cái áo dài được may bằng vải mỏng nhưng xịn của nhỏ, tôi cũng có thể đoán được nhỏ là con nhà đại gia của cái xứ này. Liếc qua vòng 1 của nhỏ, chỉ thấy thấp thoáng cái áo lót màu trắng có thêu mấy cái hoa văn trái tim màu hồng ẩn hiện sau lớp áo mỏng. Không biết con nhỏ này đi học có độn giấy vệ sinh vô ngực hay không mà ngực nhỏ to quá xá, với bộ ngực này nghi chắc nuôi sống cả tiểu đội từ cái nguồn sữa tự nhiên nguyên chất quá! Thầm nghĩ như vậy, tôi khẽ liếc xuống cái mông đang chu chu ra ngoài để gắp phở của nhỏ. Cặp mông tròn, lại nằm trong 1 cái quần lụa ôm như chỉ muốn phá rách cái quần mà phô trương ra ngoài của nhò chắc là đưa lên giường để doggy thì cực kỳ sướng. Đặc biệt, cái kích thích tôi lúc đó nhiều nhất chính là cái viền quần lót màu xanh đang ẩn hiện sau đáy quần của con nhỏ….

Không biết là ông Trời thương tôi hay là muốn hại tôi có thêm 1 cái giấy mời phụ huynh nữa mà chỉ biết rằng là sáng h tôi toàn được chiêm ngưỡng những cảnh khiến cho đầu óc thì lơ mơ, còn con trym thì ngỡ ngàng. Còn đang chìm đắm trong những ý nghĩ thật là trong tối của mình thì tôi nghe cái giọng ồm ồm quen quen vang lên:
– Hiền sao đi ăn mà không gọi anh đi cùng vậy?
À thì ra con nhỏ này tên Hiền, người đẹp mà tên cũng hiền thật ấy nhỉ. Nhưng không biết nó có Hiền thật không ta? Quay sang liếc con nhỏ, thấy con nhỏ vẫn tỉnh bơ ngồi gắp từng cọng phở đưa lên miệng ăn như không có chuyện gì xảy ra. Tạm thời rời mắt khỏi thân hình con nhỏ, tôi lia mắt qua chỗ cái giọng nói vô duyên vừa cất lên lúc nãy. Đang tính quát: “ Đìu móa xéo cho ông tận hưởng…” thì tôi lại bắt gặp cái cảm giác lành lạnh chạy dọc từ sống lưng lên não như lúc sáng. Trời đất quỷ thần ơi, sao tự nhiên sáng nay con gặp cái thằng khốn nạn này hoài vậy nè Trời? Thì ra là cái giọng nói vô duyên hồi nãy chính là từ cái miệng của cái thằng nhóc lúc sáng vừa hăm dọa tôi. Như vừa nhìn thấy người quen, thằng nhóc liền tia cái mắt từ dịu dàng sang tia lửa chiếu sang tôi:
– Mày làm cái gì ở đây? Cút mau! – Nó quát lên.
Mẹ nó, nó tưởng tướng nó to nó ngon bắt nạt người khác sao Trời? Mịa mày thử bước chân ra đường coi, tao không cho mày chèm bẹp tao mới lạ. Nghĩ là vậy, nhưng biết đây chưa phải là đất của tôi, nên tôi quay lại nói chuyện với nó bằng 1 cái giọng thật nhã nhặn:
– Xin lỗi bạn, mình ngồi đây uống nước lâu rồi. Bạn có thể qua bàn bên cạnh ngồi dùm.

Nói xong, tôi quay lại đưa ly nước lên miệng uống như không có chuyện gì xảy ra. Đối với tôi thì không có chuyện gì, nhưng đối với toàn bộ tụi học sinh có mặt ở cantin lúc đó thì như đang có động đất 12 độ richte vậy. Tôi nghe vài tiếng xì xào bàn tán: “ Thằng này liều dám cương với anh Hai!”, “ Thằng này chán sống rồi”, vân vân và vân…
Nghe mấy thằng nhóc kia nói vậy tôi cũng hơi lạnh sống lưng. Đang ngồi nhắm mắt đợi ăn nguyên cái ghế hay cái chai vào đâu thì tôi nghe 1 giọng nhỏ nhẹ cất lên:
– Thôi bỏ qua cho ảnh đi anh Phú. Tại sáng nay em đói quá nên đi vội quên không gọi anh. – Con nhỏ HIền quay sang nói với thằng anh Hai với cái khuôn mặt như kiểu sắp ói tới nơi.
– Uhm, vậy hả? Sáng mai đi nhớ kêu anh nha! – Cái giọng ồm ồm bày đặt giả bộ nhỏ nhẹ vang lên – Còn mày, lần này người đẹp xin thì tao bỏ qua nha mày, coi chừng ngen mày….
Nói xong thằng nhóc bỏ đi thẳng sau khi ném cho tôi 1 cái nhìn tóe lửa. Bực mình vì mất mặt trước mặt người đẹp, quyết không để cho thằng chó đó làm nhục và phá đám mình mãi được, tôi lên tiếng:
– Chó con, có ngon trưa nay hẹn mày trước cổng trường…
Tôi tưởng thằng sumo đó nó điên máu nó quay lại xáng cho tôi 1 bạt tai vì cái thái độ xấc xược của tôi nhưng nó không dại đánh người trước mặt người đẹp hay sao, chỉ thấy nó quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt nửa như ngạc nhiên nửa như hằn học:
– Được. Tao đợi mày…
Nói xong nó bỏ đi thẳng, mặc cho tôi ngồi lại đỏ mặt tía tai cùng tiếng xôn xao của tụi nhóc: “Thằng này chán sống hả mày?”, “Anh Hai đụng thứ dử rồi!”,” Mẹ, oánh chết mẹ nó đi anh Hai”,… Tôi cũng chả rảnh mà ngồi đó nghe mấy thằng oách con tán xàm, hùng hổ xô ghế đứng dậy, tôi quay lưng tính bỏ lên lớp thì lại nghe cái giọng oanh vàng vang lên:
– Anh ơi, bỏ đi. Trưa đi cổng sau về nghen anh. Em thấy anh hiền em mới khuyên thật lòng đó.
– Em yên tâm đi. Anh không sao đâu!
Nói xong tôi bỏ đi thẳng mặc cho con nhỏ đang nhìn tôi như thể tôi có cái gì đó lạ lẫm lắm không bằng. Mịa nó, ra khỏi cái trường này thì ông còn sợ thằng nào con nào nữa chứ? Có chăng thì ông sợ ông già ông thôi! Không cần em phải khuyên nhủ anh đâu cưng! ….
Hùng hổ bước vào lớp, vừa đi vừa nghĩ cách trưa nay tính sổ thằng nhãi ranh kia sao cho êm gọn thì tôi nghe 1 tiếng thét chói tai “á…á.á.á.á”, liền sau đó là 1 cảm giác có cái gì đó mềm mềm đập vào lưng nóng hổi. Và cái vật đó nó nằm im sau lưng tôi khoảng chừng 2 s thì bộ não tôi kịp nhận ra đó chính là 2 trái tuyết lê của nhỏ nào đó vừa dộng thẳng và. Hứng chí đứng im tận hưởng cái cảm giác êm ái, mềm mại đó được khoảng 30s thì tôi lại nghe 1 tiếng hét nữa vang lên, và lần này thì còn chói hơn cả lúc nãy:
– Á.á.á.á… Dê xồm! Huhuhu
Mịa nó, nó tự nhào tới ôm mình nó còn chửi mình là dê xồm. Đang điên nha, đừng chọc bố điên lên nữa nha! Quay lại tính xáng cho con nhỏ vừa ăn cướp vừa la làng 1 xáng nhưng khi thấy con nhỏ đang ngồi ôm mặt khóc huhuhu tôi lại thôi. Nhìn ra cửa lớp thấy mấy thằng đực rựa của lớp đang đứng nhăn răng cười khả ố, tôi nạt:
– Cười cái gì? Có muốn out không hả?
Nhìn cái điệu bộ của bọn nó tôi hiểu ngay ra nguyên nhân tôi có được cái cảm giác êm ái của 2 trái tuyết lê mang lại là nhờ mấy thằng ôn đó, tính trút giận lên tụi nó nhưng nghĩ kỹ lại thấy nên cảm ơn tụi nó thì hơn, với lại 1 phần tức còn nhỏ vu cho mình dê xồm, tôi quay lại nói với con nhỏ sau khi đá lông nheo với mấy thằng ôn dịch:
– Thấy trai đẹp tơm tớp tơm tớp rồi còn bày đặt! Ăn cướp xong la làng hả bà?
Con nhỏ có lẽ chưa gặp ai ăn nói ngang ngược như vậy, nên sau vài giây nín bặt ngước lên nhìn tôi, nhỏ rú lên 1 tiếng rồi ôm mặt nức nở chạy vào nhà vệ sinh….
Mặc xác con nhỏ mít ướt, tôi trở về chỗ ngồi, móc điện thoại ra gọi cho thằng đệ
– Alo, đù mẹ mới sáng sớm gọi cái cặc gì vậy mày? – Giọng thằng nhóc còn đang ngái ngủ.
– Mày mới chửi ai đó thằng chó..ó.ó.ó.ó? – tôi tức tối quát lên, nguyên bốn mươi mấy gương mặt tập trung nhìn về phía tôi, tôi đành phải dịu giọng lại – Tao Thanh nè, mày nhận ra chưa? Mày hôm nay khá rồi đó – Tôi rít qua kẽ răng.
– Chết mẹ! – Tôi nghe giọng thằng nhỏ thảng thốt – Anh Hai điện em có gì không anh Hai? Em tưởng là thằng nhóc em nó phá em chứ!
– Mẹ, giờ này mấy giờ rồi còn ngủ hả? Tối hôm qua bộ mày quật mấy shot liền hay sao vậy?
– Dạ không anh, tối qua em xỉn quá! Có việc gì không anh?
– Trưa nay tao có hẹn với 1 thằng trước cổng trường. Mình nó tao éo ngán, nhưng tao ngán nó kéo băng chơi tao. Mày xem tập hợp anh em lên trợ thủ cho tao nghen!
– Dạ ok anh! Bây giờ anh tính chơi tụi nó sao anh?…
Lên kế hoạch tác chiến cùng thằng đệ xong xuôi, tôi thấy nhẹ lòng đi đôi chút. Nếu như tính ra chơi tay đôi với thằng sumo đó tôi cũng không ngán. Tuy rằng tôi nhỏ hơn nó nhiều, nhưng do hồi bé, tôi không được mập mạp cho lắm nên ông già có cho tôi đi học karate để phòng thân. Tôi học lên được Nhị đẳng thì bỏ, không học nữa nhưng dù sao đấu tay đôi với nhiều thằng tôi vẫn không phải là tay vừa. Nhưng thường mấy thằng cô hồn trường nó éo bao giờ mà quân tử rảnh đến mức mà đi đấu tay đôi. Bọn nó chỉ thích khoảng chục thằng quây 1 thằng vào giữa, xong thằng gạch,thằng đá, thằng nắm đấm bay vào mà tấp cho đối thủ bầm dập. Và đối với thằng cô hồn trường này tôi chắc chắn là như vậy…
11h30, trống trường đánh “tùng tùng tùng” báo hiệu hết 1 buổi học nhàm chán. Tôi lách qua bầy học sinh đang đứng chen chúc nhau tranh nhau lối xuống nhà để xe. Mặc cho mấy tiếng oai oái của mấy đứa bị tôi đạp lên chân dang hét lên ở phía sau, tôi lạnh lùng lấy xe dắt ra…
Quả không ngoài tiên đoán của tôi, khi ra đến cổng trường tôi đã thấy sumo đứng đợi tôi cùng khoảng 5 thằng cũng cỡ con cháu nhà sumo. Nhìn thấy tôi đi ra có 1 mình, sumo nhìn tôi bằng 1 ánh mắt nửa như thương hại, nửa như đe dọa: “ Có mình mày thì chết mẹ mày rồi con!” Mặc kệ nó, tôi chầm chậm dắt xe ra, ngó qua quán nước bên kia đường, tôi thấy 1 bầy lóc nhóc mấy đứa mặc áo đen đang ngồi đó, thấy an lòng hơn chút xíu…
– Giờ mày muốn chơi ở đâu nhãi con? – Sumo cất tiếng hỏi tôi?
– Ra ngoài đồng xoài đi, tao thích chơi ở đó.
– Được. Đừng bỏ chạy ngen nhãi ranh.
Tôi không nói gì mà chị lên xe chạy chầm chậm nhả khói đợi mấy thằng ranh lóc cóc đạp xe chạy theo. Nhìn qua gương chiếu hậu tôi thấy mấy thằng đệ cũng đang từ từ bám theo, tôi nhủ thầm: Chết mẹ mày con ơi….
Thật sự đi đánh lộn tôi cũng đã đi nhiều, nhưng không hiểu sao bữa nay tôi thấy lo lo thế nào, không lẽ mình sợ nó? Gạt phắt cái ý nghĩ đó, tôi tự nhủ nguyên band bên mình không lẽ không chơi nó được?….
Chỉ còn khoảng 10m nữa là đến ổ mai phục, tôi đưa tay bấm công tắc còi 1 hồi dài… Chỉ tội mấy thằng nhãi vẫn chưa biết mình sắp vào chỗ chết, vẫn đang hí hửng đạp xe đi sau tôi…. Sau hồi còi của tôi, từ từ trong các bụi cây lố nhố những cái áo đen bước ra…
Dường như phát hiện ra sụp bẫy, tôi nghe đồng loạt các tiếng két…két…két vang lên, kèm theo đó là câu chửi đổng:
– Mẹ nó, bị lửa rồi quay lại ngay!
Nhưng tụi nó có quay lại thì cũng không còn đường nào chạy khi mà nguyên 1 bầy áo đen cũng đang từ từ cập sát lưng tụi nó.
Đúng ra thì mấy cái chuyện đánh đấm này tôi không nên mang ra đây kể làm chi, vì nó cũng không dính dáng gì nhiều đến cái nội dung chính là mấy, nhưng tôi không ngờ nó lại dính dáng đến hai người đẹp hiền hậu của tôi…

VN88

Viết một bình luận