VN88 VN88

Tâm sự sau 25 năm xa cách tôi muốn nhận lại mẹ

Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống  sau 25 năm xa cách tôi muốn nhận lại mẹ  hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.

Tam su sau 25 nam xa cach toi muon nhan lai me

Tôi nhờ người quen gửi tặng mẹ 400 triệu đồng để chi trả nợ nần, số tiền còn lại mẹ có thể lo cho cuộc sống. Mẹ không nhận, còn gửi lời lại rằng bà rất xấu hổ vì đã bỏ rơi tôi, không xứng đáng nhận tiền của tôi.

Tôi 33 tuổi, có vợ và một cô con gái 15 tuổi, cuộc sống khá giả, giàu có nhưng tôi không quên được người mẹ từng bỏ rơi mình thời thơ ấu. Hồi nhỏ, tôi có một gia đình hạnh phúc với tình thương của mẹ lẫn cha. Năm tôi tám tuổi, nước lũ tràn về cuốn đi tất cả mùa màng, nhà cửa, nhà tôi đứng trước bờ vực tan vỡ, cơm không đủ no áo không đủ ấm. Cuộc sống khó khăn nên mẹ không chịu nổi đành rẽ ngã để bước đi theo chồng mới, bỏ lại tôi và cha sống trong khó khăn, vất vả.

Cha đôi lần níu kéo lại tình yêu mà không được, suốt ngày say sưa men rượu. Hai năm sau cha qua đời, lúc đó tôi 10 tuổi. Cha là chỗ dựa cho tôi, giờ cha không còn, mẹ cũng bỏ đi, tôi thấy cuộc đời cô đơn và trống vắng, không muốn sống trên đời này nữa, chỉ muốn chết cho xong chuyện. Nghe người trong làng nói Sài Gòn là đất đỏ, ai đến đó sống cũng được, tôi quyết định giã từ làng quê nghèo khổ này lên Sài Gòn lập nghiệp.

Tâm sự sau 25 năm xa cách tôi muốn nhận lại mẹ

Bước chân đến bến xe Chợ Lớn, tôi thấy đông người và nhộn nhịp, làm đủ thứ nghề từ đánh giày, bán trà đá, ca sĩ nghiệp dư ở quán ăn. Tám năm trôi qua, tôi trở thành thanh niên 18 tuổi đẹp trai cao to, gặp được người con gái xinh đẹp, con nhà giàu có, là vợ tôi bây giờ. Gia đình bên vợ có địa vị nên không chấp nhận tôi cho đến khi cô ấy mang thai, tôi cùng vợ bỏ trốn sang nhà trọ khác để sinh đẻ. Hai năm sau con gái bập bẹ kêu ông ngoại bà ngoại khiến bố mẹ vợ tôi mủi lòng, đồng ý cho vợ chồng tôi về sống chung, cuộc sống tôi giàu có kể từ đây.

Bố mẹ vợ cho chúng tôi một số vốn để làm ăn, công ty tôi kinh doanh thuận buồm xuôi gió, phát triển tốt. Giờ tôi là chủ khách sạo bốn sao ở quận I, cuộc sống không còn phải lo đói nghèo nữa. Lúc này tôi hay nghĩ về mộ cha, rảnh thời gian tôi thường về quê, nghe mọi người trong làng nói về mẹ. Bà đã có chồng và hai đứa con, cuộc sống khó khăn nên tôi muốn giúp đỡ bà và hai đứa em, dù sao đi nữa chúng cũng là anh em cùng mẹ với tôi.

Tôi có nhờ người quen gửi tặng mẹ 400 triệu đồng để chi trả nợ nần, số tiền còn lại mẹ có thể lo cho cuộc sống. Mẹ không nhận, còn gửi lời lại với tôi rằng bà rất xấu hổ vì đã bỏ rơi tôi, bà không xứng đáng nhận tiền của tôi. Nghe hai chữ bỏ rơi trong lòng tôi thấy cay đắng quá.

Cách đây hai tháng tôi nhận được thông báo của Nhà nước muốn san lấp mặt bằng tại phần mộ của cha, tôi chuyển hài cốt của ông vào chùa. Trong khi mọi người đào hài cốt, đằng xa xa trong bụi chuối bóng ai lấp ló, nhìn kỹ lại đó là mẹ tôi, một bóng hình mà 25 năm qua tôi mới gặp lại. Hóa ra bà đang theo dõi cuộc hành trình của tôi, từng bước chân của tôi. Tôi lại gần, trong lòng suy nghĩ câu đầu tiên sẽ nói với mẹ như nào.

Gần đến đó, mẹ quay lưng bước rất nhanh, đó là bước chân 25 năm trước đã ra đi để lại cho tôi bao nhiêu sóng gió cuộc đời, tôi nhìn theo mẹ cho đến khi khuất dạng. Tôi ôm hài cốt cha vào trong xe để về, nói với tài xế chở ngang qua ngôi làng mẹ sinh sống. Đến một căn nhà kém nhất trong làng, nơi mẹ đang sống với chồng và hai đứa con, tôi ra khỏi xe và tiến thẳng vào, mẹ nhìn thấy tôi liền đóng cửa lại. Tôi đứng bên ngoài 15 phút, nước mắt tuôn rơi. Không phải vì yếu đuối mà tôi khóc cho số phận bị lạc loài, trách ông trời sao đối với mình như vậy, trách người mẹ mang nặng đẻ đau sao lại bỏ con.

Tài xế phải dìu tôi vào trong xe để trở về thành phố. Trên đường đi tôi hoang mang, buồn bã, giờ phải làm sao để lấy lại tình mẫu tử? Hay tôi phải coi như trên đời này không có mẹ? Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.

Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com

VN88

Viết một bình luận