Đêm đó, từ khách sạn Khoa gọi đến hãng du lịch cho Thoa. Hai người hẹn nhau đi ăn tối tại một nhà hàng sang trọng ở Thủ Đức, sau đó họ lái xe dẫn nhau về lại Saigòn đi nghe nhạc nhảy đầm đến thật khuya rồi Khoa mới mạnh dạn đề nghị:
– Cô Thoa có ưng làm bạn gái của tôi không? Tôi sẽ xin trả riêng phụ khoản này cho Thoa thật xứng đáng trong suốt thời gian tôi còn lưu lạí nơi đây làm việc.
Thoa không hề tỏ ra ngỡ ngàng khi nàng nghe người thanh niên nây đưa ra một đề nghị rất hàm hồ, chẳng khác gì những người khách đến trước. Nàng muốn dọ hỏi ý đồ chân thật của ông khách mà nàng tự nhận xét và cho là chàng không thuộc loại thanh niên từ nước ngoài trở về ỷ có chút tiền bỏ ra mua chuộc những cô gái nhẹ dạ. Khoa nói rất nghiêm trang:
– Đi ăn cơm, đi nhảy với anh, em đã là bạn gái của anh rồi mà ! Cần gì anh phải hỏi vậy?
– Tôi sợ Thoa hiểu lầm, cho tôi là loại đàn ông sàm sỡ. Thật ra, tôi rất ao ước được gần gũi thân thiết hơn nữa với Thoa.
Ngừng lại giây lâu Khoa mới ngập ngừng thổ lộ:
– Không biết tại sao tôi cảm thấy Thoa là người đã làm cho tôi qúi mến vô cùng và trong lòng hết sức rung động. Tôi không có ý tán tỉnh bậy bạ gì đâu. Từ lâu, ngay cả ở nước ngoài, tôi vẫn ao ước có thể tìm được một người bạn gái nhan sắc với một trình độ sâu sắc như Thoa. Tôi muốn… Tôi muốn nói thật với Thoa một điều là tôi đã thật sự thật sự yêu Thoa rồi đó!