Nghe Khoa nói, Thoa nhí nhảnh mỉm cười:
– Tưởng anh cần gì khó khăn ngoại lệ lắm. Chứ nếu chỉ làm một hướng đạo viên cho anh thì đó là công việc em vẫn phụ trách hàng ngày. Em sẽ giúp anh vai trò này nếu anh không chê em là một tiếp viên chưa đủ tiêu chuẩn để anh chọn lựa. Nhưng em là nhân viên làm việc ở đây có qui tắc hẳn hòi. Anh cần phải thông qua các thủ tục với ông chủ của em để ông quyết định. Nhưng em tin là không có trở ngại gì. Thật ra, em cũng có một phần riêng tư trong mọi quyết định của hãng.
Nghe nói vậy, Khoa hăng hái đi tìm gặp viên chủ nhiệm và sau một hồi điều đình giá cả thủ tục tiền bạc được trả trọn một lần trong suốt thời gian thuê bao sòng phẳng xong xuôi, Thoa giao chiếc chìa khóa xe cho anh chàng khách hàng đẹp trai hào phóng có tư cách chững chạc đàng hoàng, Thoa nói cho Khoa biết :
– Ở bên này, anh biết đó, ai có tiền chi đủ thì mọi việc sẽ tiến hành thật nhanh và chu đáo? Phần em cũng chẳng có trở ngại gì. Ngày mai em sẽ bắt đầu làm việc cho anh như một nhân viên hướng dẫn đã được anh bao khoán. Muốn đi đến bất cứ nơi nào anh chỉ cần cho em hay trước một ngày để em kịp chuẩn bị.
Khoa thích chí mỉm cười :
– Tôi chịu cách làm việc như vậy đó ? Cái gì cũng rõ ràng minh bạch cả. Luơng bổng thù lao của cô, tôi đã thanh toán đủ cho hãng của Thoa rồi, cô yên tâm làm việc. Tôi không phải là hạng người không biết người biết của.