VN88 VN88

Đêm sung sướng ái ân mặn nồng với chị Thư – Truyện 18+

Trở về chỗ, tôi thấy Nam, một người bạn học cùng lớp mà tôi đã để ý đã lâu, cùng một người bạn bước vào quán. Họ ngồi chiếc bàn đầu tiên trong quán cạnh lối ra vào. Họ ngồi chiếc bàn đầu tiên trong quán cạnh lối ra vào. Trước đây tôi thầm mong Nam sẽ chú ý đến tôi, trong lớp học cũng như mỗi khi tan trường, nhưng Nam lúc nào cũng bận rộn nên chúng tôi chỉ nói chuyện qua loa một vài lần. Những lần đó, đêm về tôi đều mất ngủ. Mỗi lần nói chuyện với tôi, chàng lúc nào cũng nở một nụ cười rất tình tứ, và ánh mắt như muốn gửi cho tôi một câu nhắn nhủ nào đó, là tôi có một chỗ đứng rất đặc biệt trong đời chàng. Nhưng hơn thế nữa thì chưa, chưa bao giờ chúng tôi có một lần nắm tay nhau. Chỉ có những câu trao đổi rất lịch sự, những câu thăm hỏi sức khoẻ, và một vài lần hẹn nhau gặp nhau vào lần sau…

Nam ngồi xoay lưng lại phía tôi nên không thấy tôi đang ngồi ở trong góc cạnh chiếc máy nhạc. Thình lình, có ai đó nắm lấy cánh tay tôi. Một giọng nói từ chiếc bàn của ba thằng con trai đang cười hô hố vang lên:
– Lại đây nè, em cưng! Sao đi đâu đêm khuya mà đi có mộg mình vậy? Qua đây ngồi với anh nè cưng….

Đây là những thằng sinh viên nổi tiếng là du côn nhất trường. Chúng luôn luôn tạo ra chuyện ẩu đả và phá phách.

Trong quán cũng có những người sinh viên khác, nhưng tất cả đều giả bộ tảng lờ vì chúng đều biết tiếng của những đứa thanh niên ngỗ ngịch này. Tôi cố gắng vùng ra khỏi tay một tên trong bọn hắn nhưng thằng Hải, một đứa nổi tiếng hoang đàng nhất trường đang dằn lấy tay tôi và làm giọng ngọt ngào:
– Tối nay ngủ với anh nghen cưng!
Chúng đua nhau chọc ghẹo tôi bằng những lời bỡn cợt và vô giáo dục. Tôi cố dằng ra khỏi bàn tay hắn nhưng không thể được. Tôi dành lên tiếng ngọt ngào:
– Anh hãy bỏ tay tôi ra…
Cường đứng lên bên cạnh tôi. Hắn nói:
– Anh biết em đến đây có một mình! Như vậy là em đi tìm tụi anh chứ tụi anh đâu có tìm em? Muốn sướng lồn phải không? Tối nay cho ba thằng anh được hưởng lồn em được không?
Tôi van xin:
– Các anh hãy để cho tôi đi…
Bỗng dưng thằng Cường như nảy ra một ý nghĩ nào đó. Hắn ghé tai nói nhỏ với hai thằng còn lại. Bọn chúng cười lên hô hố trong nỗi lo sợ tận cùng của tôi:
– Đi, đi với tụi anh về khu nội trú nhé…
Thế rồi hắn đẩy tôi ra phía trước và vừa giữ tay tôi vừa đẩy tôi đi. Nhưng lúc ấy, Nam đứng lên ở ngay cửa và với dáng cường tráng to con, anh gằn từng tiếng:
– Tụi bây bỏ cô tar a ngay! Để cho cô ta đi…
Ba thằng con đồ nhìn thấy Nam, nhìn thấy ánh mắt Nam nghiêm nghị nên chúng có vẻ gờm. Chúng nó nói:
– Chuyện gì đến mày?
Nam cười khỉnh:
– bỏ cô tar a. Muốn gì thì ra ngoài tính…

Bọn chúng ngần ngừ một lúc, rồi nhìn thấy người bạn của Nam cũng đã đứng dậy. Anh ta to con cũng không kém, người như một lực sĩ thứ thiệt. Bọn chúng suy nghĩ vài giây rồi bảo nhau:
– Thôi, thả cho nó đi đi… Còn tụi mày, ra ngoài là biết tay tụi tao…

Tôi run run trở lại bàn. Cô hầu bàn thấy tôi kinh sợ như thế nào, đem đồ uống đến cho tôi và nói nhỏ:
– Tốt hơn hết là cô nên tránh mặt tụi nó, bọn chúng không chừa việc gì đâu…

Tôi gật đầu nhưng trong tâm trí tôi cảm thấy rối bời. Bây giờ tôi phải rời quán, nhưng về nhà bằng cách nào đây?

Chắc chắn khi tôi gọi điện thoại kêu ba tôi đưa tôi về nhà thì được thôi, nhưng vì ông đã cấm tôi không được đi ra khỏi nhà, tôi biết ăn nói làm sao đây?

Hay tôi gọi Hồng gọi vài người bạn trai của nó đến đón tôi, nhưng tôi nhớ ra rằng tối nay Hồng đi coi ciné mãi đến khuya mới về.

Tôi bỗng nảy ray ù định gọi chị Thư, và tôi dùng điện thoại bấm số.

Trong lúc chờ đợi, Nam đến bàn tôi thăm hỏi. Tôi líu ríu cám ơn Nam và người bạn. Nam nhìn tôi cười, anh chàng nói:
– Lan đi chơi khuya nhỉ? Tại sao chỉ đi có một mình?
Tôi ngượng chín người, nhưng mắt tôi dán chặt vào mắt chàng. Ôi, đôi mắt khiêu gợi làm sao. Tôi quên mất phải nói gì, phải vài giây sau tôi mới trả lời:
– Tôi đang dạo và ghé lại đây đểâuống nước.
Tôi mời Nam ngồi. Nam đưa tay kéo chiếc ghế phía trước mặt tôi và ngồi xuống:
– Tôi đang chuẩn bị về thì thấy bọn chúng định làm nhục Lan.

Tôi rất vui mừng khi được gặp Nam nơi đây, và tôi quên hết thẹn thùng.

Chúng tôi nói chuyện với nhau một lúc lâu về chuyện trường học, và chuyện hội hoạ mà tôi và Nam cùng ưa thích.

Thư đến đón tôi khoảng 10 phút sau đó. Tôi líu ríu cám ơn Nam và người bạn một lần nữa, trong khi Nam nháy mắt nhìn tôi:
– Nợ Nam đấy nhé… Ngày mai cho Nam mời đi ăn cơm tối được không?
Tôi không ngần ngừ gật đầu ngay:
– Ngày mai Lan chờ Nam ở caféteria. Sau giờ học được không?

VN88

Viết một bình luận