VN88 VN88

Bạn trai tôi mắc căn bệnh ngại ngùng

Tâm sự của Dung về việc bạn trai mắc căn bệnh ngại ngùng mời các bạn đón đọc.

Ban trai toi mac can benh ngai ngung

Khi có bạn bè đi chơi cùng anh rất e dè, ngại ngùng, đến cả cầm tay như bình thường cũng chẳng dám.
Tôi và bạn trai đều 25 tuổi, yêu nhau được gần năm rưỡi, gia đình hai bên đều biết tình cảm của chúng tôi. Thỉnh thoảng tôi và anh đều đi chơi chung với bạn bè của hai đứa. Có điều lạ là nếu chỉ có 2 đứa đi ăn hoặc đi siêu thị thì anh rất nhẹ nhàng tình cảm, lúc nào cũng cầm tay tôi, chăm sóc tôi chu đáo; còn khi có bạn bè đi chung anh như thành người khác. Anh rất e dè, ngại ngùng, đến cả cầm tay như bình thường cũng chẳng dám, đi cách tôi một khoảng, không hề có biểu hiện quan tâm chăm sóc. Vài lần tôi đã góp ý rồi tranh cãi thì anh cũng thay đổi được chút ít. Tôi hỏi vì sao lại như thế, anh nói vì ngại, không phải chỉ có việc này mà nhiều việc khác anh cũng ngại như vậy.

Một hôm đi ăn chúng tôi gặp cô giáo. Anh định sẽ trả tiền mời cô bữa ăn sáng nhưng đến khi trả thì cô ngồi gần đó nên anh chỉ tính tiền 2 bát của chúng tôi. Tôi hỏi vì sao, anh nói vì cô ngồi gần đó nên ngại. Một hôm khác đi xem phim (chúng tôi được cho vocher để đổi thành vé), gặp bạn hàng xóm nên anh ngại bảo tôi cầm vocher ra quầy đổi. Trước giờ chúng tôi đã đi xem bằng vocher nhiều và vẫn phải đổi vé, có bao giờ thấy anh ngại, lần này gặp bạn anh lại ngại. Tôi chỉ mong bạn trai có thể thoải mái, tự tin hơn. Anh là người hiền lành nhưng trong xã hội này việc mình tự tin thể hiện và mạnh mẽ là rất quan trọng, tốt cho bản thân. Anh cứ bảo tôi suy nghĩ lung tung, bắt anh phải nọ kia, mong các anh chị tư vấn xem tôi suy nghĩ như thế có đúng không?

(Tâm sự của Dung)

VN88

Viết một bình luận