Phu nhân chớp mau ánh mắt, vẻ thẹn thùng:
– Cám ơn đại nhân. Tiện nữ lúc nào cũng khoẻ mạnh cả.
– Kìa sao đêm nay phu nhân khách sáo, xa lạ với ta là thế nào?
– Bẩm đại nhân, tiện nữ thân phận kỹ nữ nào dám tự tiện vô lễ. Xin đại nhân thương tình miễn trách.
Giọng nói của phu nhân thường lệ trầm thấp, lắm khi Hàn Lâm đại phu nghe chẳng êm tai, nhất là khi giận dữ, hờn trách. Vậy mà đêm nay, đại phu lại nghe êm ái, dịu dàng khác nào thuở ngài mới qua cử hành lễ tương kiến.
Hàn Lâm đại phu âu yếm nắm tay phu nhân giọng đắm chìm trong mơ mộng:
– Phu nhân ơi. Những tưởng ta với phu nhân đôi đường tử sanh ly biệt. May sao trồi cao có mắt gia phúc phu nhân hồi sinh.
– Chết, chết chữa. Xin đại nhân cẩn trọng lỡ gia nhân trông thấy.
– Kìa, ta với phu nhân đã là chồng vợ hơn hai mươi năm rồi. Còn sợ gì bọn gia nhân cười chê đàm tiếu. Hơn nữa phu nhân quên rằng đây là Nguyệt Đình Hoa của ta, có ai dám bén mãng chứ.
Hàn Lâm đại phu vừa nói vừa cố ý choàng vai kéo phu nhân ngã lên vai ngài, cười đắc ý đưa tay khẽ nựng lên má phu nhân, giọng có phần lơi lã huê tình:
– Phu nhân ơi. Sau phút hồi sinh, ta cảm thấy phu nhân trẻ lại, đẹp ra muôn phần quyến rũ. Ta càng yêu càng đắm say.
– Ôi đại nhân. Xin đại nhân chớ buông lời trêu ghẹo. Phận hồng nhan thấp hèn đâu xứng đáng. Có lẽ đại nhân đã say men rượu rồi.
– Không, không đâu. Ta nào uống chi nhiều mànàng bào ta say.
Phu nhân khẽ chớp bờ mi cong, ửng hồng đôi má thẹn thùng ấp úng:
– Đại nhân thứ lỗi. Em nào dám hàm hồ qua lời. Chẳng qua em chỉ muốn …
Nói đến đó, phu nhân hé nụ hoa hồng tươi trên đôi môi son thắm, nũng nịu tiếp:
– Tiện thiếp được đại nhân chiếu cố thương tình đủ để kẻ hèn mọn an ủi tấm lòng, nào đâu dám phụ lòng người quân tử.
– Ôi chao, người ngọc đẹp xinh mà tiếng oanh vàng thỏ thẻ càng như sáo ngọc tiêu vàng. Nào phu nhân hãy ghé lại gần đây cho ta hôn nàng một cái xem nào.