Em đã không thể đuổi theo tôi khi bị tôi đẩy ngã dúi vào tường, tôi bước đi phăng phăng ra xe chợt tiếng em gào lên “Đứng lại! Em muốn hỏi một câu nữa thôi” tôi lạnh lùng “Việc gì”, em ấp úng nhỏ giọng lại “Chiếc bánh gato… có phải … có phải….” tôi gằn giọng “Có phải cái gì?” em dường như hít thêm không khí vào phổi một lúc rồi mới nói “Có phải anh để lại không?” tôi quay lại nhìn em, tôi nhìn thấy sự chờ đợi cái gật đầu của em, và nếu tôi gật xuống chắc em sẽ chạy đến bên tôi mất. Tôi trả lời từng câu rành rọt trong chất giọng lạnh băng “Anh không hiểu em nói gì? Chẳng có gì là của anh cả? kể cả em”, sự thất vọng hiện lên rõ trên khuôn mặt em nhưng đôi mắt e vẫn cố nhìn vào mắt tôi để tìm sự thật trong lời nói của tôi “Nhưng anh…”, tôi quay đi bược thật nhanh “Chẳng nhưng gì cả! Không phải anh” và tôi chẳng nhìn e lần nào nữa.
Bước ra xe nơi cô người yêu tiểu thư đài các của tôi đang ngồi cầm chiếc điện thoại đắt tiền nhắn tin cho ai đấy, nhìn thấy tôi bèn hớn hở “Xong chưa anh! Điểm thế nào” tôi đáp “Qua nhưng không cao”, “Ôi giời cần gì cao! Sau này xin việc cứ cao tiền là được miễn là có bằng! mà không có bằng chạy cũng được sợ cái gì”, đúng là suy nghĩ của những kẻ quen dùng tiền để có mọi thứ, ngay cả tôi cô ta cũng nghĩ là mua bằng tiền, sao mà rẻ mạt quá. Tôi không buồn đáp lời, lên xe phóng thẳng về nhà, bước vào nhà chẳng buồn tâm tình âu yếm tôi vật thẳng cô người yêu ra giường rồi hùng hục không buồn khởi động trên cái cơ thể chỉ có nửa dưới lõa lồ khoe vùng tam giác tăm tối. Thẳng nhò lao vào vùng tăm tối quen thuộc với tốc độ cao mặc cô người yêu nhăn mặt vì đau nhưng không dám kêu, sợ tôi có thể bỏ bất kỳ lúc nào để chạy theo những người khác. Mỗi lúc ức chế vì cảm giác tội lỗi thế này tôi lại hùng hục lao vào sex, lao vào cái vùng tam giác tăm tối để xóa đi cái mặc cảm đấy. Và lần này cũng thế như bao lần khác, tôi muốn cái vùng tam giác tăm tối đấy sẽ phủ nốt màu đen nên những chỗ nào còn tí ánh sáng rọi đến trong tâm trí tôi.
Mở cửa tiễn cô người yêu đài các về tôi chẳng buồn nói gì khi cô người yêu nũng nịu “Anh đi đâu nhớ bảo em qua đón nhé! Đừng tự đi đâu đấy!” tôi gật cái đầu rồi đóng cửa trước khi chiếc xe máy của cô người yêu kịp khởi động. Vừa đóng cửa bước chân lên cái cầu thang tôi nghe thấy tiếng chuông cửa. Làu bàu trong miệng vì nghĩ cô người yêu qúy hóa của mình quay lại có việc gì, tôi bực tức mở cửa. Cánh cửa nhà mở ra, tôi định mở miệng quát “Có việc gì” thì khững người lại. Ngoài cửa không phải cô người yêu mà là Lan, cháu tôi, người mà tôi thi thoảng mới gặp suốt gần 1 năm nay, đôi mắt to tròn đang sưng mọng và ậng nước mắt, bờ môi cong cong run rẩy hướng về tôi nói “Sao người ta có thể sa đọa và lừa dối cả người ruột thịt hả cậu?”. Tôi giật mình nhìn Lan thảng thốt……
Câu chuyện có lẽ làm các bạn buồn và làm không khí của cái topic này u ám quá, thể theo nguyện vọng của một số bạn tôi bỏ chút thời gian ra chúng ta nói chuyện với nhau nhé.
Đọc com của các bạn tôi trải qua rất nhiều tâm trạng, vui có, cười sặc sụa có, buồn có, nước mắt lặng lẽ nhỏ trên từng chiếc phím có. Nhưng quan trọng là tôi thấy lòng mình bớt nặng đi, có những giấc ngủ ngon và nhiều giấc mơ đẹp hơn. Cuộc đời cũng không phải quá tệ với tôi khi có các bạn chia sẻ thế này(cho dù có là chửi bới trách móc).
Về việc văn chương tôi phải thành thật với các bạn là từ bé tôi rất dốt văn, thích đọc truyện tranh và cổ tích đến tận bây giờ tôi vẫn đọc Connan và Phong Vân, thế nên tôi chỉ cố gắng viết sao cho dễ đọc, cố gắng lột tả cái cảm xúc của tôi. Văn chương suốt 3 năm cấp 3 của tôi chưa bao giờ quá 5.5(điểm tổng kết tb cả năm), có một lần tôi được 7 văn tôi đã phải mang bài lên hỏi thầy giáo liệu có nhầm lẫn gì không nhưng thầy bảo tôi là điểm đấy không phải là điểm cho bài văn mà là điểm cho tình thần hăng hái phát biểu xây dựng bài trong giờ văn(học chuyên ban A nên giờ văn lần nào cũng ảm đạm) và cũng đấy là điểm 7 văn duy nhất trong suốt các năm học của tôi.
Khi viết chuyện này tôi cảm thấy thực sự là phục các nhà văn, khi họ viết ra những tiểu thuyết dày cộm nhìn vào hoa hết cả mắt mà đa số là tự họ nghĩ ra, còn tôi viết những cái đã trải qua mà còn phải đánh vật, nhiều khi cảm thấy mệt mỏi muốn dừng lại nhưng bởi sự động viên của các bạn nên tôi lại cố gắng viết dù tôi cũng công việc bộn bề chứ chẳng nhàn rỗi gì.