VN88 VN88

Truyện việt sex hay nhất truyện thể loại người lớn (PHIM)

Lúc này thì tôi cũng chẳng kiềm chế được tôi lạnh giọng “Phải rồi! cô giỏi giang! Cô tốt đẹp! tôi chỉ là cái bóng bao năm nay bên cạnh cô thôi! Cô chỉ thích kẻ làm nền chứ làm gì thích người chói sáng phải không! Cô ghen tị khi thấy bạn cô yêu quy’ tôi. nói chuyện cười đùa với tôi ah? Thế khi cô đi lên các miền xa lạ với bao nhiêu thằng khác thì sao? Sao cô không hỏi tôi là tôi có thấy cô rẻ tiền không ah! Hay là cô cũng có tình y’ với chúng nó! Làm điều gì mờ ám nên thấy tôi như vậy cô suy bụng ta ra bụng người cô chỉ là…” “Bốp” một cái tát từ đôi bàn tay hàng ngày vẫn ôm ấp tôi, một cái tát của người con gái tôi yêu nó đau về thể xác thì ít mà tâm hồn tôi đau đớn thì nhiều hơn. Bàn tay em run run chỉ vào tôi “Anh nghĩ về tôi thế ah! Sao a không nói ngay từ đầu! Để giờ mới nói ra điều này! Để tôi quá yêu anh rồi anh mới nói! Anh cút ngay đi” tôi tuy có ân hận 1 chút nhưng nó chỉ là thóang qua “Được tôi cút! Tôi nói cho cô biết! từ giờ tôi cũng chẳng bao giờ xuất hiện mà van xin cô làm lành đâu! Cô cũng đừng có điện thoại gửi thư làm gì! Tôi coi như cô đã biết mất khỏi đời tôi! Coi như tôi đã chọn lầm cô” Và tôi rồi ga vụt đi trong tiếng nức nở đầy uất hận của em.

Và từ bữa ấy chúng tôi đã là những kẻ xa lạ như bao kẻ xa lạ khác. Có đôi khi vô tình gặp nhau trên trường tôi chỉ khẽ thả ra những hơi khói thuốc và khoác vai những thằng bạn đi tiếp và để lại những nụ cười mỉa mai sau lưng, mặc em cúi gằm mặt che đôi mắt đỏ hoe đã bắt đầu rớm lệ. Chia tay rồi mà nước mắt e vẫn chưa thể ngừng rơi, những giọt nước mắt do

Tiếng chuông reo báo hiệu giờ thi đã hết, vò vụn tờ giấy nháp trắng xóa trong tay tôi nộp bài thi trong tình trạng gần như tờ giấy nháp, khá hơn tí là nó không vò nát và có vài dòng nguệch ngọac. “Thêm một môn nữa vứt đi” tôi chua chát tự nhủ, dãy bàn bên kia mấy thằng trong nhóm hay chơi với tôi đang hỏi nhau lịch thi lại môn này, có lẽ chúng nó cần lịch thi lại cho tất cả các môn thì phải.

Nộp bài xong chuẩn bị ra về thì lớp trưởng thông báo mọi người ở lại chờ 1 lát sắp có điểm thi môn thi trước. Tiếng nhao nhao nộp bài vừa lặng xuống lại rộ lên bàn tán, những câu phỏng đóan về điểm thi không ngớt trên các gương mặt đỏ au, những cái đầu rồi bời vì vò tai bứt tóc. Tôi phả khói thuốc trong cái khoác tay của thằng bạn “Liệu môn sắp biết điểm này mày qua không? Tao thì chắc tạch rồi vừa bị đánh dấu vừa nộp giấy trắng” nó hỏi tôi, đảo đôi mắt qua nhìn thằng bạn, bộ dạng nó hốc hác vì chơi đêm nhiều, cái cổ áo sơ mi đen kịt ẩn hiện sau cái áo khoác vài tháng chưa biết đến giặt là, mấy chiếc răng ố vàng lấp ló đằng sau bờ môi thâm sì vì thâm niên thuốc lá lâu năm, phong cách điển hình của những thằng bạn của tôi. Tôi thờ ơ đáp lời “Cũng chẳng rõ, 5 ăn 5 thua, tao làm bài chán lắm”. Vừa dứt lời thì thằng lớp trưởng cũng mang bảng điểm từ trên khoa về, hơi thở ngứt quãng vì chạy cả đoạn đường dài, ánh mắt nó vô tình chạm phải ánh mắt tôi đang nhìn về phía nó, tôi thóang thấy sự ái ngại và tiếc nuối trong đôi mắt ấy có lẽ nó được dành cho tôi. Chỉ năm trước thôi nó còn là thằng hay đạp chiếc xe cà tàng bên cạnh thôi, sát cánh đá hậu vệ với tôi, thi thoảng làm trận đế chế với nhau. Và cũng chỉ năm trước thôi tôi chẳng quan tâm đến đỗ và trượt đơn giản là điểm của tôi thường trên 7.

Vậy mà bây giờ tôi đang ngồi phả khói thuốc chỉ với suy nghĩ là đỗ hay trượt, thi lại hay không thi lại. Hất hàm bảo thằng bạn “Lên xem đi mày! Xem luôn cho tao đấy! Xem môn này thế nào”, nhấc bày tay khẳng khiu gầy guộc ra khỏi người tôi, thằng bạn lách người giữa đám đông tiến về cái bảng điểm, nó dễ dàng gạt đám đông ra bởi cái bộ dạng bặm trợn và dữ dằn của nó để chạm bàn tay với những móng tay cáu bẩn vào tờ giấy thông báo điểm. Cặp mắt nó láo liên đảo lên đảo xuống tờ giấy rồi hơi nhíu mày, vứt lại tờ giấy nó lại tách đám đông quay về với tôi. Vẫn phả khói thuốc vào không khí tôi chẳng buồn nhìn đến mặt nó cất giọng lãnh đạm hỏi “Thế nào?”, “Tao tạch rồi! đúng như dự đóan” tôi nhìn sang nó với ánh mắt đã lạnh hơn “Tao hỏi tao? Mày tạch từ trước khi nộp bài rồi còn gì?”, nó nhe răng cười như tìm được đồng minh “Mày 4! Tí nữa là qua! Không quay bài mà khá phết nhỉ? Mấy thằng kia cũng tạch cả! Có khi đi làm bữa thịt chó vừa tránh rét vừa giải đen nhỉ? Hôm nay cũng qua mồng 10 âm rồi”

Vậy là biết điểm 3 môn thì 2 môn 4 một môn 5, rượu tây, thuốc lá, những cái tay vịn với chân dài mien man đã lấy đi một phần điểm cũng như cái kiến thức ít ỏi trong đầu tôi. Lắc đầu ngao ngán “Thôi hôm nay nghỉ một hôm! Nhà tao có việc phải về không bà già lại cằn nhằn! Dạo này bị cằn nhằn nhiều quá rồi”. Không chờ nó đáp lời tôi lững thững khoác cái áo da lên vai đi ra cửa lớp trong cái gọi với theo “Ơ Thế thôi thật ah! Thế mai nhé! Được không! Hoặc ngày kia! Dạo này anh em mình …” và tôi chẳng nghe thấy gì nữa.

Lặng lẽ bước từng bước trên cái hành lang lát đá hoa trải dài đến tận phía cầu thang đi xuống tôi vừa bước vừa thấy hụt hẫng như mất mát cái gì đó trong người. Thi thoảng lại gặp một đứa bạn đi ngược chiều nhìn tôi e dè hỏi thăm điểm giả, tôi chỉ biết cố nặn ra một nụ cười buồn mà trả lời “Tạch rồi” và nhận vài câu động viên khách sáo. Chắc chúng nó cũng tiếc cho 1 kẻ như tôi lắm, còn tôi tôi lại không hề tiếc nuối tôi chỉ cảm thấy trống trải và hụt hẫng.

VN88

Viết một bình luận