Tiếng rên rỉ của e vang lên không ngớt, bàn tay e đã rời khỏi tay tôi lúc nào đầu gối em tôi gạt nhẹ là hạ xuống, khi đầu gối em vừa hạ xuống cũng là lúc chiếc quần lót hồng của e rời khỏi thân thể em bay xuống cuối giường. Em bây giờ đã hòan tòan lõa lồ trước ánh mắt của tôi, đôi mắt vẫn nhắm nghiền đam mê, cái miệng xinh thi thoảng rên lên những tiếng đầy xúc cảm. Cái khe nứt màu hồng hồng tạo bởi 2 cái múi bưởi xinh xinh đã hiện ra trước mắt tôi, những chiếc lông phủ xuống hai bên như những hàng lau sậy mọc dọc con đường tiến đến cảm xúc thần tiên ấy. Tôi đánh lưỡi nhẹ vào khe nứt đang ri nước ấy, một vị mằn mặn nơi đầu lưỡi khiến tôi hơi nhăn mặt, nhưng tôi vẫn đẩy chiếc lưỡi quét nhanh dần, thi thoảng đột nhiên ngừng lại phả làn hơi nóng hổi vào nó khiến nguời em run rẩy, rồi bất ngờ quét mạnh vào từ phía dưới quét lên dọc theo cái mép thịt đỏ hồng khiến em bắn người rên lên những tiếng vô nghĩa.
Thấy em đã để mặc cái cảm xúc dẫn lối và để cho cái lí trí rắn rỏi hàng ngày lạc lối trong những tiếng rên ngắt quãng. Tôi dẫy chân mấy cái kéo chiếc quần sooc và sịp ra thả lỏng thằng nhỏ đang thèm khát đến gần chết ngạt trong cái sịp của mình. Nó bật căng ra đầy tức giận và ham muốn chĩa thẳng ra phía trước, bờ môi thằng nhỏ đã rỏ những giọt nước rãi thèm thuồng. Tôi kê cạ thằng nhỏ vào mu em cho nó bớt căng thằng và thèm khát trườn lên phía trên người em, rồi ghé chiếc lưỡi nóng hổi vào tai em thì thầm “Em là của anh nhé! Để anh yêu em nhé!”. Em mở đôi mắt đam mê trên khuôn mặt đẹp dịu dàng và nết na rồi cất giọng run run trong trẻo “Vâng ạ”. Và nhắm mắt lại như sẵn sàng chịu đựng.
Ngắm kỹ khuôn mặt em một lần nữa trước khi xâm nhập, đột nhiên tôi thấy sao em đẹp thánh thiện đến thế, e dịu dang nết na và yêu tôi thế, e vất vả bỏ học đến đây trong cái nắng gay gắt, còn tôi thì giả ốm nằm điều hòa để mặc e lo lắng đến bần thần cả người. Tôi bỗng thấy mình bỉ ổi quá, lần đầu tiên từ ngày tôi lạc lối tôi nhận ra mình đối xử quá tồi tệ với em. Tôi chỉ biết đòi hỏi mà chưa làm gì cho em cả. Giờ đây em lại gật đầu để tôi lấy đi thứ qúy giá nhất của đời con gái trong sự sắp xếp đầy toan tính chứ không phải trong tình yêu. Tôi nhận thấy mình đang chuẩn bị cho sự chiếm đọat chứ không phải yêu em. Lần đầu tiên và cũng có lẽ là duy nhất trong suốt thời gian yêu em tôi có một việc làm có y’ nghĩa với em, tôi dừng lại. Thằng nhỏ của tôi như được cái tâm trí vừa thức tỉnh tác động, nó từ từ thu người lại rồi xẹp dần. Còn tôi, tôi ôm chặt lấy em thì thầm vào tai em những câu nói thật lòng đầu tiên trong cả ngày hôm nay “Anh yêu em! Anh sẽ giữ gìn cho em! Anh sẽ chờ em đến ngày mình cưới”. Em mở mắt nhìn tôi, từ ngạc nhiên ngỡ ngàn rồi e nở nụ cười hạnh phúc vòng tay nhỏ nhắn ôm lấy tôi và nước mắt e lăn khẽ trên bờ má có lẽ vì cảm động và hạnh phúc. Và suốt thời gian sau này tuy tôi hối hận về mọi thứ nhưng chưa bao giờ tôi hối hận về ngày hôm đấy. Nó có lẽ là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời đen tối của tôi……
Trời cuối thu chuyển qua màu tai tái, những hàng cây dọc theo con đường trong trường lay mình trước những cơn gió thu xào xạc. Từng chiếc lá úa màu rời cành bay lả tả trong không khí buông mình xuống đường, xuống hành lang của các cửa lớp rồi xuống những mái tôn của các khu nhà gửi xe nhuộm cho nó một màu xám xịt. Cũng có những chiếc lá bay xa thật xa theo cơn gió vượt ra khỏi cổng trường nhè nhẹ buông mình xuống mấy quán cóc gần trường nằm san sát bên bờ sông đen kịt.
Một chiếc lá như thế đang hạ cánh dần xuống 1 cái quán cóc nhỏ bỗng một bày tay thô ráp vươn ra chụp lấy khiến nó nát vụn “Hôm nay tóm được 5 cái như này rồi! chiều quất con lô 05 thôi” một giọng nói kèm khói thuốc phả ra vang lên. “Phải đấy “sếp” thả 50 điểm đi để tối a em ra ngõ thái thịnh giải sầu tí! Tháng này đen quá rồi” tiếng nhao nhao của mấy anh chàng ngồi gần đấy hướng về anh chàng vừa vò nát chiếc lá.
Anh chàng đấy trông khá điển trai, chiếc áo phông cọc tay tối màu bó sát người tôn lên cái vẻ vạm vỡ, khuôn mặt sáng sủa thông minh nhưng ánh mắt có gì đấy hơi gian dối, mặc chiếc quần bò xám với đôi dầy nike trắng xóa, miệng phì phèo điếu ba số thi thoảng phả ra những hình tròn rồi mỉm cười đầy tự mãn. Tôi đấy! vừa trốn 2 tiết cuối ra ngồi với đám cá biệt ở lớp, những kẻ cũng có xe đẹp, ăn chơi có số má và quan trọng là chúng nó tôn tôi làm sếp của nhóm. Vì sao vậy? vì tôi chẳng kém cạnh về mảng ăn chơi so với bọn nó nếu không muốn nói là có phần hơn vì chi mạnh tay! Vì tôi có vẻ ngòai ăn đứt chúng nó! Vì tôi có người yêu nổi tiếng ở khóa dưới! Và vì thi thoảng tôi ghi vài chục điểm lô chẳng buồn xem trúng hay trượt quẳng luôn cho chúng nó đọ, được thì vác tiền đi ăn chơi tụ tập không được thì chúng nó cũng chẳng mất gì.
Làm người tốt đúng là khó thật nhưng để thành kẻ ăn chơi và được nể phục trong lớp thì chẳng có gì là khó! Với cái xe mới cóng hôm vào năm học mới và một lọat phụ kiện trên người kèm với lời mời tất cả anh em trong lớp ai có thời gian ra quán làm một bữa hòanh tráng, ánh mắt bạn bè trong lớp dành cho tôi đã khác hẳn. Kẻ nể phục, kẻ trố mắt, có kẻ ái ngại không dám lại gần dù mới năm học trước còn sát cánh điện tử và đá bóng bên nhau. Những chiếc xe đạp cà tang không còn đạp cạnh tôi cười đùa được bởi tốc độ của con bọ ngựa của tôi và cũng bởi tốc độ biến đổi con người của tôi. Thay vào đấy là những chiếc xe ngang cấp hoặc thấp hơn 1 tí sát cánh bên tôi cùng đánh võng lượn lách, bình phẩm những đứa con gái trên đường bằng những lời lẽ thô tục rồi cùng nhau cất những tiếng cười khả ố dứoi ánh mắt khó chịu của người bị trêu ghẹo.