Trở lại chuyện của Ái Như, từ khi biết được vị hôn phu của mình là một ông già thì nàng thất vọng vô cùng, nàng ước gì vị hôn thê của nàng là thầy Kình Quốc Đống. Bấy lâu nay nàng không biết là nàng có yêu thầy Đống hay không, nhưng mỗi lần được gần gũi thầy, để học nhạc với thầy thì nàng thấy thời gian như là chạy nhanh như bay. Bà đô đốc thì rất là khó khăn nên lúc nào cũng cho người lưu ý tới thầy. Thầy Đống thì đã yêu Ái Như từ thuở ban đầu rồi, cử chỉ hồn nhiên của nàng, khuôn mặt khả ái của nàng thì làm sao mà thầy Đống, là một người đa sầu đa cảm, có thể chối từ một sự đẹp đẽ như thế kia. Thầy bí mật trao cho nàng những bức thư tình lãng mạn được dán kín đáo bên dưới cây đàn tranh. Nàng cũng đáp lại những bức thư đó một cách nồng nàn. Thời gian trôi qua, tình cảm của họ càng tăng dần, nhưng Ái Như thật ngây ngô chưa biết là nàng đã yêu thầy Đống rồi. Giờ đây đối diện với sự khó khăn trước mắt là nàng phải đi gã chồng, nàng không biết làm sao hơn là chỉ đành thố lộ tâm tình với Dì Tầng Hoa để hy vọng Dì cho nàng một con đường đi.
– Con nên viết một lá thơ trả lời cho thầy Đống đi- Tầng Hoa gợi ý.
– Nhưng con phải viết làm sao ?- Ái Như ngớ ngẫn mặt ra hỏi một cách ngây thơ.
– Con đi lấy giấy và viết đi, Dì đọc cho con viết. Ái Như vội vã đi và trở lại.
Tầng Hoa vừa đi vừa suy nghĩ lẫm bẫm rồi nói :
– Con sẵn sàng chưa…
– Dạ Thưa thầy Đống, Thầy như một viên ngọc trong suốt làm cho em vừa kính vừa yêu. Chính vì sự trong suốt của thầy mà em đã nhìn thấy và thấu hiểu hết tấm lòng của thầy đối với em. Hôm nay đây em phải đi lấy chồng vì sự ép buộc của má. Người chồng tương lai của em có quyền qui tối cao trong quân đội của triều đình. Vì em phải giữ đạo hiếu mà phụ lòng yêu thương của thầy. Bỗng Ái Như nhìn lên Dì ra vẻ ngạc nhiên rồi nói:
– Sao Dì lại nói giúp cho con lấy được thầy Đống mà.
– Con ngoan, nghe lời Dì viết tiếp đi.- Dì nói xong thì đọc tiếp.
Nhưng thầy sẽ mãi mãi trong tim của em. Mặc dù em là vợ của người khác nhưng em sẽ luôn luôn thuộc về thây bất cứ hoàn cảnh nào và thời gian nào.
Em của thầy,
Ái Như.
Bức thư của Ái Như được dấu diếm cẩn thận dưới cây đàn tranh như thường lệ, thầy Đống đọc xong thì lòng buồn man mác. Thầy lập tức viết một lá thư như sau :
Ái Như dễ thương của thầy, Nhận được thư của em thầy rất vui mừng như chưa bao giờ được vui mừng như thế vì em đã hiểu được tấm lòng của thầy. Nhưng thầy cũng buồn như chưa bao giờ bị buồn như thế vì nghe tin em lấy chồng. Thầy muốn cho em biết là tình yêu của thầy giành cho em thì sẽ hơn bất cứ người nào trên thế gian này. Em đừng lo thầy sẽ tìm cách để giải quyết vấn đề này cho em và cho chúng ta. Xin em nán lòng, đừng vội vã quyết định điều gì.
Thầy của em Kình QuốcĐống.
Thầy xếp lá thư thật gọn nhỏ xíu lại. Hôm sau như thường lệ, thầy tới nhà của Ái Như để dạy đàn, nhưng khác hơn với thường lệ là lần này đích thân bà đô đốc quan sát cách dạy học của thầy. Suốt buổi hôm đó thầy chẳng dám liếc nhìn Ái Như nữa con mắt, thầy cũng chẳng dám cười. Bà đô đốc thì như đoán biết điều gì đó nên cứ chăm chăm nhìn thẳng vào mặt của thầy nhiều lúc làm thầy lo sợ lúng túng quên cả là thầy đang dạy cái gì. Cuối lớp học, thầy lấy tấm vải mỏng sa- tanh phủ lên cây đàn như thường lệ rồi lén lún nhét dưới đáy cây đàn một lá thư mà thầy đã viết tối qua, xong xuôi thì thầy gom góp nhạc cụ lại rồi chào bà đô đốc chuẩn bị bước ra ngoài thì bỗng bà đô đốc kêu đứng lại.
– Mở tấm vải lên.
Thầy còn đang luống cuống chưa biết làm sao thì một người làm trong nhà đã bước tới giở tấm vải phủ cây đàn lên và theo lệnh của bà đô đốc, lấy từ bên dưới cây đàn ra một bức thư. Thầy lúc này há hốc miệng kinh ngạc vì sao mà bà đô đốc biết được là thầy đã dấu bức thư phía dưới cây đàn. Bà đô đốc chăm chú đọc lá thư, bà nghiêm nét mặt lại bất giác làm cho thầy hơi run sợ. Bỗng bà ngước lên nhìn thầy, mặt đanh lại rồi nói :
– Thầy cuốn tất cả các đồ đạc ở đây lại, từ nay tôi không muốn thấy mặt thầy ở trong căn nhà này nữa. Thầy không xứng đáng là thầy, thầy định dụ dỗ con của tôi thì thầy đừng có mơ.
– Được thôi, từ nay tôi sẽ không bước vào căn nhà này nữa, nhưng tôi muốn nói cho bà biết là tôi yêu Ái Như chân thật, bà không cản được chúng tôi hôm nay và mãi mãi về sau.
– Để coi !- Bà đô đốc đanh đá trả lời trong khi thầy gom vội đồ đạc và bước ra ngoài.
Sau khi thầy Đống vừa bước ra ngoài thì bà Trịnh Cơ xoay qua tán cho Ái Như một cái vào mặt rồi nói:
– Má đã nói với con là con phải lấy ông Hoàng Quân, chỉ có ông mới xứng đáng với con thôi còn hắn hả… chỉ là cái hạng đi dạy học kiếm cơm thôi thì làm sao thích hợp với sắc đẹp và địa vị giống như con. Như ôm mặt khóc nức nở quay gót bỏ chạy lên lầu, bà Cơ nói vọng theo :
– Má cấm con không được bước ra khỏi nhà nữa bước từ nay cho tới ngày con được ông Hoàng Quân rước đi. Sau khi Ái Như bỏ chạy lên lầu thì Tầng Hoa ở đâu đó chực sẳn bước vào. Bà Cơ chợt lên tiếng vẻ cảm kích:
– Cũng nhờ có em báo cho chị biết là thằng thầy nó dấu bức thư ở phía dưới cây đàn nên chị mới biết. Con Như thiệt là bị nó dụ dỗ rồi.
– Không có gì chị ạ, em chỉ nghĩ cho tương lai của con Như mà thôi, lấy một thằng chồng như thế thì không có hạnh phúc đâu – Tầng Hoa trả lời mà mắt liếc nhìn bà Cơ một cách gian manh.
Tất cả các kế hoạch mà Tầng Hoa xếp đặt đều là mục đích làm cho Ái Như mất trinh và ngay cái đêm tân hôn của Hoàng Quân, thì ngài phát giác ra nàng đã mất trinh thì sẽ ôm hận trong lòng, thế là nàng sẽ trả được mối thù phụ bạc. Cho nên nàng muốn Ái Như tạm thời chấp nhận chuyện đám cưới với Hoàng Quân và viết thơ kích thích tình yêu của thầy Đống, thế nào thì thầy cũng hồi âm với những lời lẽ thuyết phục, rồi nàng lại âm thầm khai báo với bà Trịnh Cơ về bí mật quan hệ của thầy Đống và Ái Như qua những bức thư tình lén lúc dưới cây đàn tranh để cho bà Trịnh Cơ nổi dận ngăn cấm sự gặp mặt của hai người, điều đó thì càng làm cho sự nhớ nhung của đôi trẻ càng tăng, rồi nàng sẽ sắp xếp một kế hoạch “tiền dâm hậu thú” cho thầy Đống phá trinh Ái Như. Diệu kế, diệu kế !
Thời cơ đã đến với Tầng Hoa, đêm vũ hội tại kinh thành được nhà vua tổ chức. Nàng cùng bà Trịnh Cơ trang phục thật lộng lẩy chuẩn bị lên đường thì Ái Như từ trên lầu chạy theo :
– Má, má cho con đi theo với.
– Không được, con phải ở nhà, con có nhớ là con đang bị má phạt hay không ?
Ái Như xin một hồi nữa nhưng bà Trịnh Cơ vẫn dứt khoát không cho nàng theo. Ái Như khóc lóc rồi bỏ lên lầu. Bà Cơ cùng Tầng Hoa bước ra khỏi cửa và lên xe ngựa. Ái Như ngó theo lòng mừng khấp khởi. Bà Cơ đâu có ngờ là Tầng Hoa đã sắp xếp cho nàng trốn ra khỏi nhà đêm nay để gặp thầy Đống tại nhà của Tầng Hoa. Ái Như như đã chuẩn bị trước từ lâu vội vã theo cô hầu bước ra phía cửa sau, nơi đó đã có một chiếc xe ngựa chờ sẳn. Cánh cửa sau được con hầu đóng lại thì cũng vừa lúc đó chiếc xe ngựa lăn bánh đi về hướng Bắc. Ái Như được một người hầu thân tín của Tầng Hoa hướng dẫn bước vào một căn nhà tráng lệ, rồi nàng được hướng dẫn tới một căn phòng lớn. Nơi đó nàng còn đang ngỡ ngàng với sự trang trí khắp nơi thì cô hầu dâng cho nàng một ly rượu, nàng cũng chẳng thèm liếc xuống ly rượu thì đưa miệng uống một hơi hết cạn. Sau đó thì cô hầu bắt đầu cởi áo cho nàng, nàng ngạc nhiên định hỏi xem chuyện gì thì cô hầu giải thích :
– Cô thay đồ này đi, đây là bộ đồ do chính tay của chủ nhân tôi chọn cho cô đó, bà nói rằng nếu cô mặc nó vào thì bảo đảm là thầy Đống sẽ thương cô nhiều hơn nữa.
– Thiệt hả !- nàng nói có vẻ hân hoan lắm vì sắp gặp lại người tình.