Johnson vừa nói xong. Trong mảy có tiếng lè nhè giọng
– Alô….. ai đó?
Johnson cười hì hì, trả lởi:
– Anh đây cưng. Đang ngủ ngon phải không?
Có tiếng cười khúc khích thật dâm đãng trong máy.
– Anh Johnson của em đó hả. Anh lại cần một chiếc gối ôm vào giờ này chứ gì. Tội nghiệp thì thôi, đã bảo để em ở luôn trong rạp hát với anh mà không chịu. Em vừa đỡ tốn tìên mướn nhà mà anh lại có người ôm ấp ngày đêm nữa.
– Vậy thì tốt rồi. Bây giờ em dọn luôn vào đây đi. Anh có một sự bất ngờ mới lạ cho em nè.
– Em không cần cái gì mới lạ đâu. Cái cũ kỹ của anh là đủ rồi
– Thôi…thôi, được rồi. Muốn cái nào cũng được, vô đây lẹ đi.
Có tiếng cười ròn trong máy và tiếng Rosa trả lời:
– Em tới liền bây giờ.
– Khoan đã.
– Cái gì nữa hả cưng của em?
– Anh để cửa mở, em cứtự nhiên đẩy vô. Cả cửa ngoài lẫn cửa văn phòng của anh đêu không khoá. Hãy theo đèn đỏ hướng dẫn trong rạp hát vô phòng anh, đừng bật đèn như mọi lân làm lão gác gian thức giấc nhé.
– Em biết rồi.
Đặt điện thoạixuống, Johnson lại vội vàng ôm lấyJacklin. Nàng nàm gọn trong lòng chàng như một con mèo cuộn tròn trong lòng chủ. Bộ ngực căng tròn của nàng lúc nào cũng nóng bỏng, vươn lên như mời mọc. Johnson bóp thực mạnh. Jacklin cười khúc khích hỏi:
– Anh làm cái gì mà dữ dằn vậy?
Johnson vục mặt vào cố nàng rít lên.
– Anh muốn nghiền em ra thành tro bụi mới đã cơn thèm muốn này.
– Chút nữa Rosa tới, anh mà mạnh tay như vậy, cô nàng có thể vong mạng đó.
– Không, anh sẽ để con bé đó cho em đùa chơi.
– Anh muốn thế nào?
– Anh sẽ đứng bên cạnh em. Nói cười với cô ta, để cô ta tưởng là anh. Trong khi đó, em sẽ ân ái với cô đó trước khi biến nàng thành ma cà rồng.
– Thân thể em là phụ nữ, làm sao cô ta râm được.
Đó mới là cái thú của cuộc chơi. Xem trí thông mình của cô ta tới đâu. Em phải nhớ là miệng em luôn lắp bắt những lời anh nói. Nhưng đừng để phát ra tiếng.
– Chắc chắn nàng sẽ điên lên vì tưởng anh biến thành con gái mất rồi.
– Quên nữa, để anh sức cho em loại nước hoa anh vẫn dùng khi ân ái với nàng.
Nói xong, Johnson với tay lấy chai nước hoa để bên cạnh, xịt lên khắp mình Jacklin. Mùi thơm toả ra khẩp phòng. Mùi thơm này cũng rất quen thuộc với Jacklin. Mấy hôm trước nàng cũng đã để ý, mùi thơm này tiết ra từ da thit Johnson.
Bỗng có tiếng kẹt cửa. Cả hai cùng nhìn ra ngoài. Jacklin nghĩ không lý Rosa lại có thể tới đây nhanh như vậy được hay sao. Nhưng nàng đã nhìn thấy ião gác gian đang đi vô phòng chứ không phải Rosa.
Johnson hỏi:
– Ted đó hả. Có chuyện gì không?
Lão gác gian mỉm cười nói:
– Hai ng cho lão ngồi đây coi cuộc chơi có được không?
Johnson ngần ngử hỏi Jacklin.
– Em nghĩ thế nào?
Jacklin cười khúc khích nói:
– Em đã bảo càng đông càng vui mà. Nếu Ted nhập cuộc anh có ghen không?
Johnson cười lớn:
– Ted là người bạn già tri kỷ của anh từ khi lập ra rạp hát này. Có cái gì mà tụi anh không chia sẻ cho nhau.
– Nếu vậy thì tốt rồi. Lại đây anh Ted.
Lão gác dan cười hì hì, đi tới bên cạnh Jacklin, ngồi xuống sàn nhà, ôm lấy chân Jacklin từ từ hôn lên trên. Trong khi đó, Johnson lại vục mặt lên bộ ngực no đầy nóng bỏng của Jacklin. Chàng cảm thấy toàn thân tê tái. Hình như có thêm lão Ted làm cho Jacklin hứng khởi hơn nữa. Nàng bắt đầu vặn vẹo thân thể và bộ ngực như rung ring trong miệng Johnson một cách thật mãnh liệt. Tiếng rên rỉ cũng đã phát ra từ cổ họng nàng.
– Anh… anh, anh ơi….
Rosa đậu xe trước cửa rạp hát, tất tả đi vô. Giờ này đậu xe thực dễ dàng. Nàng vừa đẩy cửa định bước vô, bỗng để ý thấy bên kia đường lấp ló bóng mấy anh chàng thập thò nhìn qua. Không muốn để cho họ tò mò vì nàng ăn mặc thật phong phanh. Rosa bước thực nhanh, vô tình nàng lại đánh rơi xâu chìa khóa. Vừa cúi xuống nhặt, nàng lại thấy mấy bóng người nữa, cả bên phải lẫn bên trái rạp hát.
Rosa tần ngần, nàng nghĩ không thế nào giờ này mà lại có nhìêu người chung quanh con phốnày nhưvậy được. Liếc mắt đảo quanh một vòng nữa. Nàng lại phát hiện kẻ mang ống nhòm, người cầm máy liên lạc. Biết chắc là có chuyện gì lôi thôi rồi. Rosa đẩy cửa chạy thực nhanh vô trong rạp hát. Nàng nhớ Johnson bảo đừng bật đèn, vì không muốn lão gác dan biết sự có mặt của nàng ở đây. Nhưng trong trường hợp này, nàng lại phải kiếm lão gác dan trước, để báo động sự việc bất thường trước cửa rạp hát.
Bởi vậy, Rosa tìm tới công tắc điện chính, bật tất cả đèn trong rạp hát lên. Nàng nghĩ chỉ có cách này là có thể tìm được lão gác dan mau chóng nhất ánh sáng bùng lên chói lòa khắp nơi. Đồng thời nàng cũng gấp rút gọi lớn:
– Anh Ted…. anh Ted ơi.
Rosa vừa dứt lời, nàng giật mình vì đã thẩy Johnson, Ted và một cô gái đứng trước mặt mình từ hồ nào. Johnson nói trước nhất:
– Em làm gì vậy?
Ted cũng hỏi:
– Có chuyện gì thế?
Rosa chỉ ra ngoài cửa, hớt hải nói: .
– Tụi…tụi nó bao vây ngoài cửa.
– Tụi nào?
– Em cũng không biết.
Johnson nói thực nhanh.
– Chúng ta ra coi. .. .
Cả bốn người đi thực nhanh ra cửa. Ted nói:
– Đừng ra ngoài vội. Chúng mình núp bên trong coi tình hình xem sao đã.
Rosa run run.
Em sợ quá à.
– Tụi nó có bao nhiêu người?
– Em nghĩ không đưới 10 đứa đâu.
– Sao lạ vậy. Giờ này làm gì có nhóm nào dám kéo nhau cả tiểu đội lang thang ở đây cơ chứ.
– Thì chúng mình cứ coi tình hình ra sao đã.
Rosa nói:
– Anh có cần vô văn phòng lấy súng ra không?
Jacklin nói:
– Khỏi cần.
Rosa bỗng để ý tới người con gái đang đi bên cạnh.
Nàng không biết cô nàng này là ai. Tại sao lại mạnh miệng trả lời đê nghi của nàng như thế. Rosa nhìn Jacklin một cách lạ lùng. Hình như cô ta đọc được ý nghĩ của nàng nên nói:
– Rosa yên trí đi. Không có gì quan trọng với tụi mình đâu
Johnson cũng quay qua nói với nàng:
– À xin giới thiệu với Rosa. Đây là Jacklin, một người bạn mới của chúng ta vừa nhập đoàn.
Rosa chưa kịp đưa tay ra bất thì Jacklin đã ôm lấy nàng thật thân thiện.
– Rosa nghỉ phép có vui không?
Hơi lạnh tử thân thể cô gái lạ truỳên qua da thit làm Rosa rùng mình. Nàng run run trả lởi:
– Dạ…em về thăm ba má thôi mà.
– Ba má Rosa ở đâu lặng?
– Ông bà ấy ở tuốt mìên đông.
– Tiểu bang nào đó?
– Mary Land.
– Ồ… thế thì chúng mình là người đồng hương rồi.
– Vậy sao?
Bốn người đã ra tới cửa chính. Johnson ghé mắt nhìn qua khe cửa. Chàng nhìn thấy ngay cả chục mạng đứng ngui nhô nhô ngoài đường.
– Khoá cửa lại Ted ơi. Tụi lính bao vây mình đó, Cảnh sát à?
– Đúng rồi.
– Bây giờ phải làm sao?
Johnson mỉm cười, nói:
– Chúng mình có làm gì phạm pháp đâu mà sợ. Mặc kệ tụi nó.
Bỗng Ted ghé sát vô tai Johnson thl thầm. Rosa thấy sắc mặt Johnson thay đổi thấy rõ. Chàng râm bầm:
– Nếu vậy phải tính lại rồi.