Bỗng con ma cà rồng cười lên khanh khách vang động cả một vùng. Mỹ Kim lạ lùng hỏi:
– Anh cười cái gì?
– Jacklin đi rồi.
Mỹ Kim ngạc nhiên hỏi:
– Nàng đi thực rồi hay sao?
– Phải, trong lúc chúng mình nói chuyện. Anh đã để
cho cô ta hút máu. Và, bây giờ cô ta đang bay về rạp hát
Con Heo Vàng tung hoành nơi đó.
– Anh muốn như vậy ngay bây giờ à?
– Em chẳng vừa nói là loài người cũng có ma tính.
Thường xúm nhau lại cấu xé lẫn nhau, và cho đó là quyền lực và sức mạnh là gì.
– Có đúng như vậy hay không?
Hãy để cho Jacklin thử nghiệm lại đìêu đó.
– Nàng làm được gì?
– Khi một loài nào đó trở thành ma cà rồng. Nó vẫn còn giữ cái bản tính sơ khởi của nó lúc sanh ra. Chỉ có khác một đĩeu; cuộc sống và phép thuật tùy thuộc vào ma giới mà thôi. Jacklin vẫn còn tính người, nhưng cô ta đã có quyền lực của ma giới trong tay. Em sẽ thấy hành động của cô ta. Và, đó là trắc nghiệm của anh về con người và ma tính như lúc nãy em hỏi; có cần thiết để thử nghiệm lại hay không.
– Em bất đầu thấy hoang mang trong sự trắc nghiệm này rồi.
Hãy ngủ đi… ngủ đi và chờ đợi.
Có lẽ Mỹ Kim buồn ngủ thực rồi. Nàng vừa nghe Ma Yêu nói xong, hai con mắt đã khép lại, đi vào giấc mơ thực đễ dàng…..
Lúc ấy trên sân khấu trong rạp hát Con Heo Vàng, màn nhung từ từ được kéo lên. Jacklin đứng giữa sân khấu ưỡn ẹo, cầm mi-crô nói:
– Kính thưa quí vị, buổi trình diễn ngày hôm nay xin được giới thiệu một vở kịch làm sống lại cuộc chinh chiến Nam-Bắc giải phóng nô lệ của ông cha ta trong lich sử lập quốc hơn 200 năm nay. Như thế, chúng tôi đã tự làm một cuộc cách mạng, để nhắc nhở quí vị về ý nghĩa của cuộc sống hiện tại. Chúng ta phải minh định lập trường; đạp đổ cuộc sống dâm loàn. Thưa quí vi. Jacklin nói như vậy có phải không thưn qúi vị. Jacklin vừa nói xong. Johnson từ hậu trường sân khấu chạy ra ngạc nhiên hỏi:
– Jacklin, em đang làm cái gì thế. Tại sao em vào đây được giờ này. Ai kéo màn nhung lên cho em vậy? Jacklin cúi đầu như chào khán giả và chìa một tay về
phía Johnson nói:
– Kính thưa quí vị. Anh Johnson là người anh hùng của chúng ta. Một kẻ đã dựng lên cái rạp hát Con Heo Vàng này. Thưa quí vị, có phải như vậy không thưa quí vị Johnson nhìn xuống phía dưới. Những hàng ghế thẳng tắp trống chơn, rồi lại nhìn vô thân thể ăn mặc gần như trần truồng của Jacklin. Chàng lắc mạnh đâu, rụi mắt xem có thực là mình không nằm chiêm bao hay không. Làm sao chàng có thể tin được mắt mình thấy gì ớ đây, và nghe những lời Jacklin đang nói. Cái gì cách mạng. Cái gì lập quốc 200 năm. Cái gì anh hùng. Cái gì thưa quí vị và thưa quívị Khán giả ởđâu. Những hàng ghế trống không trước mặt có khác gì một bãi tha ma.
Jacklin đã lại gần Johnson. Nàng vòng tay ôm lấy chàngBộ ngực núi lửa ngỏng cao, bật ra khỏi vạt áo ngủ. Rồi bỗng nhiên răng nanh nàng mọc dài ra. Cắm sâu vô cổ Johnson. Chàng vùng vẫy, nhưng cánh tay trần mát mẻ mịn màng kia tự nhiên cứng như thép nguội. Khép chặt thân thể Johnson lại. Từng giòng máu tuôn trào. Thân thể Johnson từ từ mềm nhũn trong tay Jacklin. Khi nàng buông chàng ra, Johnson lảo đảo té xuống sàn. Đâu óc chàng đảo điên. Hình như trên sân khấu có thêm một người nữa. Đúng rồi. Lão gác gian và Jacklin cũng lại đang ôm ghì lấy nhau và nàng đang hút máu lão ta.
Chỉ một lúc sau, Johnson đã hiểu hết mọi chuyện. Chàng chồm dậy, nắm lấy chân Jacklin, táp mạnh vào đùi nàng. Jacklin dạng chân thật rộng. Chiếc áo ngủ rơi xuống sàn sân khấu. Màn nhung từ từ khép lại. Thân thể trần truồng của Jacklin phơi bầy ìô lộ. Nàng Năm tênh hênh giữa hai người đàn ông đang cấu xé trên da thit mình mà thoả mãn những toan tính trong tận cùng ruột gan…..
Trời gần sáng, cả ba người mới bò dậy. Lão gác gian ngơ ngác nói:
– Bây giờ chúng ta phải ẩn nấp ở đâu?
Jacklin nói:
– Không có gì thay đổi ở rạp hát Con Heo Vàng này cả Chúng ta là những kẻ sống về đêm. Đâu phải tiếp xúc với ánh sáng mặt trời mà sợ.
Johnson gật đầu.
– Đúng rồi, chúng mình vẫn duy trì cái rạp hát này như thường lệ. Tuy nhiên, đào kép sẽ trở thành một khối như chúng ta hết.
– Như vậy có nghĩa là chúng mình sẽ biến tất cả đào kép ở đây thành ma cà rồng à?
– Đúng vậy.
– Rạp hát này đâu đủ chỗ chứa tất cả chúng ta.
– Ta sẽ cho sửa lại tầng hầm nhà. Nếu cần, đào thật sâu xuống đất, lan ra khắp vùng này cũng đâu có ai biết. Jacklin cười khanh khách thoả mãn. Nàng ôm lấy
Johnson nói:
– Chúng ta sẽ có một thế giới riêng biệt.
– Phải, thế giới của loài ma lẫn với loài người.
Lão gác gian cũng gật gù nói:
– Và rồi chúng ta sẽ lớn mạnh và bất tử.
Johnson ôm Jacklin đè nàng xuống sàn. Hai tay nâng bộ ngực khổng lồ của nàng lên rồivục mặtxuống đó. Thân thể Jacklin bây giờ cứng ngắc. Nóng hừng hực. Nàng cũng bắt đầu thấy hơi mệt vì tối qua đã cho cả hai gã này hút máu để trở thành ma cà rồng. Nàng thì thào bên tai Johnson:
– Em khát quá.
Johnson hiểu được tình trạng của Jacklin ngay. Chàng hôn mạnh lên môi nàng thì thầm:
– Anh sẽ gọi một cô vũ công vô đây cho em ngay bây giờ.
Trời còn tờ mờ sáng. Các cô đó đang ngủ ngon làm sao anh kêu được họ.
– Em đừng lo. Hãy vô phòng anh. Con nhỏ Rosa đi phép cả tuần lễ nay rồi. Hôm qua vừa gọi điện thoại cho anh sẩn sàng đi làm. Gọi cô ta tới đây giờ nào mà không được.
– Anh nói thực không?
– Đây đâu có phải là lần đâu tiên anh gọi cô ta vào giờ này.
– Trời mới tờ mờ sáng mà anh gọi cô ta tới làm gì?
– Nhiều đêm không ngủ được. Anh thường gọi cô ta tới đây
– Cô nàng cũng chịu hay sao?
– Em phải biết là không có anh, cô ta đâu sống được thoải mái như ngày nay.
– Giống như trường hợp của em à?
– Còn tệ hơn như vậy nhiều.
– Như thế nào nữa?
Johnson nằm ngửa ra, kéo Jacklin ngồi lên bụng mình, nói:
– Rosa bỏ nhà ra đi, nhưng không may mắn như em có nơi nương tựa. Đêm đó, cô ta đi lang thang ngoài đường, tính tìm một hẻm hóc nào đó ngủ đỡ. Ai ngờ gặp bọn bụi đời mấy đứa, kéo nàng vô công viên hãm hiếp. Đêm đó anh lái xe chở một cô trong rạp hát về. Đi ngang qua công viên, thấy nàng nhào ra từ một bụi cây. Mình mẩy trần truồng, máu me bê bết. Anh đem cô ta đi nhà thương. Nuôi ãn cho tới khi lành lặn. Lúc khoẻ mạnh rồi, cô ta khóc lóc xin theo anh vì không dám về nhà, nên anh cho cô vào ban vũ luôn.
– Gia đình cô ta ở đâu?
– Mãi bên mĩen đông. . . .
– Bây giờ cô ta có trở về nhà không?
– Chẳng những trở về nhà mà hàng tháng còn gửi tiền về cho cha mẹ nữa.
– Anh làm được một điều tốt.
Nhưng đìêu đó lại có lợi cho anh.
– Cái gì?
– Những lúc buồn bực, những đêm không ngủ được. Rosa là người luôn luôn nằm bên cạnh anh.
– Cô ta không có nhân tình à?
– Không.
– Nàng bao nhiêu tuổi rồi?
– 25.
– Đẹp không?
– Ồ, em chưa gặp cô ta bao giờ phải không. Lúc em vô đây thì Rosa đi phép rồi. Bây giờ thì cô ta đẹp tuyệt vời
– Lúc trước thì sao?
– Thân hình con gái thì phải đẹp mắt rồi. Nhưng mặt mũi sau khi giải phẩu mới coi được.
Bỗng Jacklin nghĩ tới cái mũi to như quả cà chua và làn da đây mụn của mình. Nàng nói nho nhỏ:
– Em cũng muốn đẹp có được không?
Johnson kéo Jacklin xuống cho nàng nằm đè lên thân thể chàng.
– Chắc chắn em sẽ phải đẹp nhất trong những người bạn gái của anh rồi. Nhưng anh có nhìêu cô theo, em có ghen không?
Jacklin cắn nhẹ lên mí mắt Johnson.
– Có lẽ trước kia thì có. Nhưng bây giờ trở thành ma cà rồng rồi. Em coi chuyện âu yếm nhau như ăn một bữa cơm chiều thôi. Chúng ta ăn chung càng vui chử sao.
Johnson ôm chặt vòng tay hơn nữa.
– Anh biết thế nào em cũng nói như vậy.
Nói xong, Johnson dìu Jacklin vô phòng chàng. Căn phòng nàm ngay dưới chân cầu thang phía trong sân khấu.
Dù đây là lần đâu tiên Jacklin vô phòng riêngcủa Johnson. Nhưng nàng đã cảm thấy như thân thuộc tự bao giờ. Ngả lưng xuống chiếc ghế nệm dài trong góc phòng. Jacklin thấy thoải mái làm sao. Có lẽ nơi này sẽ là tố ấm ngàn đời của nhóm ma cà rồng do nàng tạo lên. Jacklin nói nho nhỏ như trong mơ:
– Hãy tắt đèn đi anh Johnson ơi. Lại đây với em đi.
Ánh sángvụt tắt, nhưng cả Johnsonvà Jacklin đều nhìn thấy rõ mọi cảnh vật chung quanh bằng một thứ ánh sáng xanh lè của loài ma. Nàngvương tay ôm chầm lấyJohnson khi chàng vừn tới.
– Chúng mình sẽ sống mãi mãi bên nhau như thế này phải không anh?
– Nhất định là như thế rồi. Bây giờ để anh gọi Rosa tới đây cho em hút máu đã nhé.
– Phải đó, em cũng đã mệt lắm rồi.
Johnson nhấc máy điện thoại, bấm số gọi.
– Alô….
Jacklin chồm lên ngang vai Johnson hỏi:
– Có ai trả lời không anh?
– Chưa