VN88 VN88

Truyện Share Phòng Share Tình – Truyện 18+

Đẩy ly rượu về phía Ngọc, Toàn nói giọng khô:
– Uống chút đi Ngọc, rượu nho loại nhẹ.

Ngọc yên lặng đưa tay phủi miếng giấy vụn ở đâu bay tới bám vào đùi. Toàn tự nhiên thấy khoái được làm bàn tay đó quá. Vuốt đùi đàn bà là một thích thú vô cùng. Bởi vì có cái đùi, mới sinh ra cái khác. Cái đùi giống như con sông dẫn tới giòng suối, sỏi đá nhấp nhô, cây cỏ mượt mà. Con sông mà khô quá thì suối cũng cạn, cây cỏ cũng tiêu đìêu. Khi người ta mà khoái một cái gì rồi, đầu óc chỉ tập trung tới chuyện đó. Thấy cái gì cũng hiện ra cái ấy, kiểu liên tưởng chủ quan.

Khi Ngọc ngước lên, bắt gặp cặp mắt Toàn đang chĩa thẳng nơi đùi, phản ứng tựnhiên làm nàng khép hai chân lại Cái khép hơi mạnh, kêu soạt một phát. Toàn bẽn lẽn cầm ly rượu nốc một hơi. Ngọc ngáp một cải chán ngán. Dưới mắt người đàn bà, đàn ông nào mà họ không ưa thích, mọi hành vi cử chỉ của người đó vô duyên cục mịch kỳ lạ.
Toàn nhắc lại:
– Uống chút rượu đi Ngọc.
– Cám ơn anh, Ngọc không biết uống rượu.
Toàn khẩn nài:
– Rượu này dành cho những người không biết uống đó Ngọc.
Mặc cho Toàn nói, Ngọc lơ là nhìn Tivi ra đìêu đang theo dõi một pha gay cấn.
Chờ hơi khá lâu, chưa thấy Toàn nói đìêu gì lạ cả, Ngọc lên tiếng:
– Anh nói, anh có cái gì muốn nói đó anh Toàn.
Bây giờ Toàn mới nhớ ra cái chuyện mình muốn bày đặt lúc nãy, anh ta há hốc mồm:
– Ờ… ờ…
Xong Toàn lên giọng:
– Thấy Ngọc qua đây cũng lâu rồi mà chưa biết lái xe, ành tính sẵn dịp ngày mai này, bắt đầu nghỉ vacation, anh sẽ tập cho Ngọc để biết đi đứng với người ta.

Rõ ràng Toàn gãi đúng chỗ ngứa của Ngọc. Từ lâu rồi, thấy bạn bè qua một lượt, ai cũng có xe cộ, lái đi chỗ này chỗ nọ vi vút~ còn mình thì cứđi xe buýt hoài, chuyện gì cũng nhờ vả người ta thiệt phìên. Lời mở hơi của Toàn thật là đúng chỗ. Nhưng nhớ tới chiếc xe của Toàn quá rộng quá dài. Tốt hơn nên ố~ nghị Toàn mượn chiếc xe khác nhỏ hơn dạy mình. Nghĩ vậy, Ngọc nói:
– Xe anh lớn quá, làm sao Ngọc học được? Phải chi có chiếc xe nhỏ hơn thì tốt quá.
Câu chuyện có vẻ suông sẻ, Toàn đưa tay đặt vào trán suy nghĩ. Bỗng anh ta à như tìm ra giải pháp:
– Anh sẽ mượn một chiếc xe nhỏ của người bạn để tập cho Ngọc.
Thấy không còn lý do để khiếu nại gì nửa, Ngọc bắt qua chuyện khác:
– Bộ nghỉ phép không đi chơi đâu sao mà tính chuyện lái xe?
– Chơi ở đâu cho bàng ở nhà mình..
Câu nói ngụ ý hai nghĩa của Toàn khiến Ngọc đâm ngượng. Nàng làm nghiêm mặt lại, vuết vuốt tóc như ngầm phản đối cái ý đen tốỉ của Toàn.

Ngay ngày sau đó, Toàn kiếm đâu được một mớ bài thi viết lái xe tủ, anh ta đưa cho Ngọc, chỉ bảo những mánh khóe học vừa nhanh vừa gọn. Lơi vào ý ra, Toàn cố gắng tạo một thân thiện thầy trò để dẫn Ngọc làm quen với những mật thiết qua lại. “Mình cũng là thầy chớ bộ!”

Rời khỏi DMV, Cầm được cái bàng viết lấi xe trên tay, Ngọc sướng quá chừng. Trong khi đó, Toàn còn sướng hơn nữa. Bởi vì mai nay đây, anh ta sẽ có dịp thực hiện “kế hoạch” dạy lái xe thực hành cho Ngọc. Đoạn đường này thật gay go, nhưng cũng là mức ăn thua của Toàn. Còn Ngọc thì nghĩ khác lại: “Thây kệ thằng chả, mình chắp được cẳng rồi mình vù đi chỗ khác.” Hai bên đều có những tính toán riêng tư nên cả hai cùng sướng cho đìêu thầm kín của mình.

Không chần chờ lâu được nữa, cách một ngày sau đó, Toàn đi đổi ở đâu được chiếc xe Chevette nhỏ thay vào chiếc xe Oldsmobile của anh ta. Toàn bương bả chạy về nhà hối Ngọc chuẩn bị tập lái xe.

Toàn đưu Ngọc tới một parking vắng vẻ nàm trên đường Westminster. O đâykhời đáu cho Ngọc tập “nhấn ga đạp thắng.”
– Em phải tuyệt đối nghe lời anh, Toàn ra cái đìêu hớp hồn Ngọc trước.
Ngọc gật đâu. Nàng đang hồi hộp về môn học nhìêu rắc rối này. Toàn nhập đề ngay với hai cánh tay đói khát từ lâu:
– Em phải cầm tay lái như thế này. Vừa nói Toàn vừa kẹp vòng tay Ngọc lại. Tay Ngọc bọc vào vòng tay lái Tay Toàn cuốn tròn vào vòng tay Ngọc, như con rắn uốn quanh cành cây non. Toàn bóp bóp hai bàn tay nõn nà người đẹp:
– Em phải nắm thật nhẹ, dịu dàng cởi mở, đừng chặt quá khó đìêu khiển.

Ngọc nới lỏngvô-lăng, nàng có cảm giác dễ chịu hơn. Chiếc vô-lăng tròn nhẵn bóng, Ngọc xoa nhẹ trên đó, vuốt tới vuốt lui theo lời “huấn dạy” của Toàn.

Cửchỉ của Ngọc chỉ có vậy, thế mà Toàn rùng mình, không phải anh ta sợ những bất trấc sắp tới, mà bởi ý nghĩ đen tối nào đó khiến anh ta tự cảm thấy “đã” rồi cươi bẻn lẻn.
– Anh cười gì vậy Toàn?
– Có gì đâu, thấy em o bế tay lái anh mắc cười quá.
Ngọc buông hai tay ra, nhìn xuống chân, hỏi:
– Cái nào là thắng, cái nào là ga anh?
Toàn từ tốn trả lời:
– Ngọc đừng cóvội biết những cái đó, hấp tấp không bao giờ nên việc cả.
Ngọc ngẩng đâu lên nhìn Toàn, chờ đợi. Toàn châm điếu thuốc hút lấy bình tĩnh:
– Ngọc phải tập tại chỗ trước, cho thật đều tay đều chân, rồi mới có thể cho xe lăn bánh được.
– Thì nãy giờ em chả tập là gì?
Toàn giả vờ gắt gỏng:
– Ngọc phải quen với tay lái, với thắng, với ga, rồi tới đèn quẹo, lúc đó mới bắt đầu nổ máy chạy được…
Như chưa bàng lòng với lối giảng đạy trừu tượng đó, Toàn nhấn mạnh:
– Chiếc xe như con người, em phải biết nó cho rõ rồi mới đìêu khiển được. Người ta thì có trái tim, đôi mắt và tình yêu. Xe thì có tay lái, cái đèn và ga thắng. Ngọc nhấn mạnh quá xe sẽ vọt, muốn hãm lại phải cần đạp thắng. Muốn trúng đường phải bẻ tay lái, cần báo hiệu cho người ta phải làm đèn.

VN88

Viết một bình luận