Bây glờ tình cảnh đã khác xưa người đàn bà nghèo khổ Kim Đan bỗng chốc thành bà nhà giàu độc thân, chủ một nhà hàng tiếng tăm, còn thầy Phú Sĩ tử ngày lấy vợ rồi, thêm cái nghề cờ bạc, mặc dù vợ con còn làm ăn được nhưng riêng thầy thì đã te tua. Đồng tìên nhìêu khi làm nên tư cách. Nhất là lúc này, thầy đang cần mượn tìên nên tướng điệu của thầy càng khép nép e dè trước Kim Đan.
Tuấn Vũ đi rồi, còn lại Kim Đan và thầy. Trước khi thỏa mãn cho thầy, Kim Đan cũng muốn trả thù đời cho bỏ ghét, nàng hạch hỏi thầy đủ đìêu.
– Bộ lúc này thầy kẹt lắm hả?
Thầy trả lời bằng cái gật đầu: “Đã biết rồi còn hỏi hoài.”
Kim Đan dồn tiếp:
– Nghe đâu lúc này thầy đánh bạc dữ lắm mà.
Biết em đã rành sáu câu, thầy Phú Sĩ thú tội:
– Nói thiệt với Kim Đan, mình buồn chuyện gia cảnh nên cũng có lên “Xe Đạp” chơi chút đỉnh.
– Vợ thầy biết chuyện này hôn?
Thầy khó chịu bởi những câu đìêu tra của Kim Đan, nhưng lúc này đang cần tìên nên nàng hỏi đâu thầy trả lời câu đó:
– Có lẽ cũng biết phong phanh qua loa…
– Thầy dở thiệt, đàn ông làm ra của như thầy, bỗng chốc để vợ cầm quyền, rồi buồn đời đi cờ bạc thì bậy quá.
Nếu trong trường hợp khác, nghe Kim Đan nói vậy, thầy đã “lên lớp” nàng rồi. “Người gì đâu, nói mà không chịu suy nghĩ. Chính Kim Đan cũng thuộc loại đàn bà quái đản đó. Bỏ chồng theo kép thầy đờn. Bao nhiêu tìên bạc mồ hôi nước mắt chồng làm ra, nàng sang đoạt hết, bây giờ còn bày đặt “chửi xéo” thầy.” Cuộc sống bên Mỹ này thiệt là kỳ lạ, nhìêu người làm nên tội lại không nhớ gì, chỉ lo nhìn kẻ khác rồi dè bỉu chê bai người giống mình.
Kim Đan nói gì thì nói, thầy Phú Sĩ cũng ỡm ờ cho xong. Mục đích thầy đến tìm gặp Kim Đan là để mượn nợ kiếm tìên. Còn mấy chuyện bài bạc lẻ tẻ nàng “tặng thầy”, thày nghe, rồi bỏ ngoài tai. Hơn nữa chính Kim Đan có tốt lành gì đâu, nàng cũng na ná giống Ngọc, vợ thầy. Khi đã nắm được thời cơ thì tung hoành coi đàn ông không ra gì.
Đến đây, có tiếng điện thoại reo. Kim Đan đứng dậy đến quầy nghe máy. Một mình Phú Sĩ ngồi lạnh lẽo.
Ngẫm nghĩ tới thân phận mình rồi so sánh ngày xưa với hiện tại. Thầy thấy mình đã thực sự bệ rạc. Lúc trước khách khứa tới nhờ thầy xem bói, đoán quẻ. Thầy như ông vua, nói đâu người ta nghe đó, bẩm dạ thưa thưa, một lời hăm he của thầy làm khách rụng rời tay chân. Giờ đây đến mượn tìên cũng với những con người đó, bị người ta hạch sách đủ đìêu. Thầy liên tưởng tới Ngọc. Con đàn bà này hồi mới gặp thầy, chưa được sạch nước cản, tại thầy khoái quá, thầy làm cho Ngọc đẻ con, lại gầy dựng quán xá cho nàng làm ăn, bây giờ Ngọc coi thầy như hạt bụi để bay đi đâu thì bay cho khỏi vướng mất.
Người ta đôi lúc khôn ngoan quá xá, có khi ngu muội đần độn dị kỳ. Trường hợp của thầy Phú Sĩ là như vậy. Bạn bè nhìêu người khuyên thầy nên “đục” con vợ mấy trận, bắt nó “lòi” tìên. Nhưng thầy lại không dám. Khi thời thếđã xuống rồi, con người đâm nhút nhát, lỡ Ngọc làm dữ lên thì kẹt luôn. Đàn bà bên đây là bạn thân của cảnh sát, hễ gọi tới là coi như nó thắng. Biết vậy, cho nên chẳng thà để yên như thế, thỉnh thoảng còn vợ vợ chồng chồng, bao giờ đút chỉ hẳn hay, làm mạnh, chẳng những không được gì mà còn mang lại.
Dòng suy tưởng thầy bị cắt ngang khi Kim Đan trở lại bàn với kiểu nói vội vã:
– Kim Đan vừa nhận được cái hẹn, phải đi gấp, tối nay thầy đến nhà, em sẽ giải quyết cho thầy nghen.
Không cần chờ thầy trả lời, Kim Đan để cái địa chỉ xuống bàn, vào trong điểm trang nhẹ rồi ra xe đi.
Trở về nhà, tìm giấc ngủ chờ tối đến để găp Kim Đan. Thầy cẩn thận để đồng hồ báo bảy giờ. Thầy tràn trọc đìu hiu trên chiếc giường nệm như nằm trên sỏi đá, muốn nhắm mắt dưỡng thần nhưng cứ quẩn quanh suy nghĩ không ngủ được chút nào. Ngọc thì lo thủ ngoài quán, con thầy đã được gởi cho người giữ trẻ. Lâu nay, kể từ lúc Ngọc biết thầv cờ bạc bê tha, vịn vào cớ đó, nàng cứ lờ lờ thầy, chỉ tập rung việc mua bán hốt tìên. Có bao nhiêu Ngọc cất riêng, thỉnh thoảng mởi nhín cho tlây chúl để thở, nàng viện lý do, dành lo tương lai cho con, nghe vậy, biết mình bị gạt nhưng thày cũng cứng họng. Phần Ngọc, sau khi ra đời, buôn bán, nàng học được nhicu bài bản “trị” đàn ông rất nhanh. Đôi khi nàng nói xa nói gần có phần đe dọa làm thầy cũng khớp. Ở đờỉ kiến ăn cá, rồi cá ăn kiến mấy hồi, Con Ngọc ở share phòng nhà thầy hồi nào, bây giờ đã lột xác, đàn bà khi họ dược nước rồi, họ tinh anh lắm, mình dữ, họ còn dữ hơn. Bề ngoài họ mềm dịu vậy, nhưng khi họ ra tay thì từ chết tới bị thương. Cảnh đời này vẫn xảy ra hoài. Người trong cuộc mới thấy thấm đau, thấm đớn, ai cũng nghĩ là dề giải quyết, vào tròng rồi mới biết khó hay dễ.
Đồng hồ chỉ bảy giờ tối, chuông báo reo lên. Giờ hẹn đã tới Ihầy nghl vặy. Kim Đan dặn thầy, tối tới nhà, nàng se cho thầy mượn tìên, “Thời điểm tối” đối với người càn hẹn thì bảy giờ đã là tối rồi. Mặc dù phía ngoài ánh sáng cũng chưa tắt hẳn. Thầy đọc lại cái địa chỉ cho chắc ăn. Nhà Kim Đan cũng nàm gần quán ăn của nàng. “Mà tại sao nàng lại hẹn đến nhà, ớ quán không tiện hơn sao?” Nghĩ tới đây thầy hứng chí. “Đàn bà không chông, tuýp người rực lửa như Kim Đan, lại hẹn thầy đến nhà thì có lý quá.” Thầy chuẩn bị “bộ gió” lại cho dễ coi. Kinh nghiệm đờì sống luyến ái phức tạp ở xứ cờ Hoa này, thầy có cảm tưởng Kim Đan sẽ cho thầy mượn tiền. ít nhìêu là đo đìêu kiện nàng đặt ra. “Cỡ nào cũng cân hết”. Thầy lẩm bẩm.
Kim Đan ở một ngôi nhà rất sang trọng, nằm trên con đường vắt ngang khu Little Sàigòn, khu vực khá ồn ào Đứng ngoài nhìn vô, thây thấy đèn trong nhà mở: sáng, mặc dù bóng tối cũng mới vừa chợt đến, ánh sáng đèn chưa cần thiết mấy. Nhưng với cảnh sắc đó, cho thầy biết Kim Đan hiện có ở nhà. Nàng giữ đúng hẹn với thầy.
Đưa tay bấm chuông, lòng thầy nao nức, “phen này mình eó dịp hành nghề rồi”. Lúc trước, khi còn là khách, Kim Đan đến tìm thầy, nay đổi ngược lại.