Thầy Phú Sĩ trở mình xong ngủ tiếp. Ngọc vẫn đứng nhìn. Nàng rất sướng, như người xem ảo thuật vừa lột trần một mánh khóe. Đúng là trời hại thầy. Trong khi Ngọc chờ thầy thức dậy để hạch hỏi về chuyện đi đêm quá buổi, thầy lại lên cơn mớ, hai tay thầy quơ quơ: “ĐM., xui quá, bù liên tiếp thế này thì bỏ mẹ rồi”! Thầy còn lằng nhằng thêm mấy câu gì nữa nhưng không rõ lắm. Tâm hồn thầy lúc này như một bức màn thưa để lọt qua những hlồng gió sựthật. Ngọc tự dưngrùng mình, nàng lẩm nhẩm: “Thôi đừng trách gì nhau’! Không biết nàng ngụ ý gì, nhưng vẻ bực tức hiện rõ trên khuôn mặt nàng.
Thầy Phú Sĩ là thầy bói, nhưng lúc này đầu óc thầy tối tăm hẳn đi, khách khứa xem bói toán thầy càng ngày càng thưa dần. Bao nhiêu tìên bạc dồn vào tiệm “Food To Go” do Ngọc hoàn toàn chủ động. Tìên dành dụm trong ngân hàng thầy rút lén dần đần, mang lên sòng bạc nướng tới nướng lui hết ráo, Tài chánh thầy đã kiệt quệ thấy rõ.
Mới gần hai năm ở với Ngọc, người đàn bà mà thầy tưởng là thật thà chân chất, nhưng nhờ nhứng bài học ở trường đời, nàng học quá nhanh, nàng trả bài cũng thật khéo khiến thầy Phú Sĩ ngất ngư con tàu đi. Thầy không còn vẻ nho phong lẫm liệt như thuở nào. Hơn nữa lại vướng vào cái bệnh ghìên cờ bạc. Thân sắc thầy trở nên bèo nhèo. Ông trời thiệt có mắt, bảy tám năm thầy xây dựng sự nghiệp bãng cái nghề “trời ơi đất hỡi”, bây giờ trút đổ vào cho Ngọc hết, phần còn lại thầy cúng ở sòng bài. Cờ bạc còn nguy hiểm hơn thuốc phiện, khi đã vướng vào rất khó rút ra. Vịn vào cớ đó, Ngọc càng xiết thầy chặt hơn. Tìên bán buôn bao nhiêu nàng thủ hết, chỉ nhín cho thầy chút đỉnh thoi thóp sống, nhìêu lúc thầy muốn làm mạnh, nhưng càng hăng càng lỗ, thầy âm thầm chịu đựng.
Sáng sáng thầy ra quán cà-phê Lục Huỳên Câm, nơi đây thầy gặp một số bạn bè, đa số là mấy ông nhà báo, họ đến đây để tán hươu tán vượn, bàn bạc tin tức thởi sự Lúc trước, thuở thầy còn làm ăn khấm khá, thầy thường quảng cáo “cửa hiệư’ bói toán của thầy và trả tìên rất “xộp”. Mối giao hảo “quảng cáo” đó nay còn lại chút ảnh hưởng nơi thầy. Nhà báo Tuấn Vũ là một trong những người khần khít với thầy hơn cả. Bởi hai người ngoài chuyện tán gẫu còn là đồng nghiệp cờ bạc.
Sáng thứ hai mà quán cà-phê Lục Huyền Cầm vẫn đông khách, mấynhà báo khác chưa ra. Chỉ thầy Phú Sĩ với Tuấn Vũ ngồi ở góc quán, thầy thở dài ngao ngán, trong khi Tuấn Vũ quậy quậy ly cà phê.
– Nè thầy, lúc trước thầy coi tướng hay lắm, sao thầy nhìn không ra cái bà Ngọc của thầy. Con mẹ này tôi coi bộ gãng lắm.
Thầy Phú Sĩ đưa tay gảy đôi mép:
– Có nhìêu mụ đàn bà họ có ẩn tướng, bề ngoài thấy họ ngon lành, đàng hoàng đứng đắn, nhưng khi vô vòng rồi họ phát tính, cái đó thì ông nộỉ ai mà đỡ được.
Hớp miếng cà-phê đậm thầy tiếp:
– Mà tôi cũng không hiểu sao kỳ lạ quá. Lúc trước đàn bà đối với tôi như quần áo, mặc vô lột ra dễ dàng, mà với Ngọc, tôi lại thấy kẹt làm sao ấy. ở Ngọc có một
khả năng huỳên bí nào đó, thú thật tôi mê con này quá, nhất là khi Ngọc đẻ cho tôi một đứa con.
Tuấn Vũ cười trêu chọc:
– Hay là em chơi bùa.
– Bùa cái con mẹ gì, tôi không chơi bùa thì thôi, thầy nào dám cho nó bùa.
Tuấn Vũ khơi thêm:
– Thầy nói vậy, chớ đời biết đâu mà lường.
Thầy Phú Sĩ chống chế.
– Anh nhà báo mà ắn nói không có vẻ gì khoa học hết. Chẳng qua là cái kiếp nạn mà thôi.
Để đẫn chứng lời nói mình, thầy Phú Sĩ kể một hơi:
– Anh thấy hôn, như thằng bác sĩ Hoàng Ouy, thằng chả ăn chơi cỡ nào, khi rước con mẹ vợ về, nó kềm cho sát ván. Thằng chủ nhà hàng Tuyết Phủ, chọc trời khuấy nước vậy mà khi cặp với con ca sĩ Phù Du, bây giờ như bò đeo gông, ôi kể ra chừng nào cho hết…
Bỏ lững câu chuyện, thầy Phú Sĩ rút điếu thuốc châm lửa mãi mê suy nghĩ đâu đâu, thầy châm lộn đầu thuốc khiến chất nhựa của đuôi thuốc nướng môi thầy một phát ngon lành. Thầy giật nâỷ ngườl đau đớn, hai bàn tay quơ sảng, trúng vào ly cà-phê đổ tung tóe ra bàn. Khách ngồi cạnh đó, đa số đều biết thầy, quay nhìn thương hại.
Cô tiếp viên của quán cà-phê Lục Huyền Câm, thường khi hay nhờ thầy xủ quẻ giùm, lúc này thấy thầy xơ xác quá, đâm ra mất tin tưởng luôn. Cô bé xẩch giẻ lau đến chùi bàn, nhìn thầy cười tội nghiệp, cô hỏi lấy lệ:
– Cái tiệm “to go” thầy lúc này làm ăn khá không?
Câu hỏi đưa cfay, mồi thêm vào nỗi bực dọc của thầy:
– Khá thì khá, con mẻ bợ hết chớ tui có được đông nào đâu!
Cô bể há hốc mồm ngạc nhiên:
– Quán đó thầy làm chủ mà?
– Ừa, tôi làm chủ, bỏ tìên sang quán cho con mẻ, nhưng bây giờ con mẻ lại toàn quyên?
– Sao kỳ vậy thầy?
Thì cũng trời khiến, lúc trước tôi làm nghề bói toán, lấy tìên của khách bằng cash không hè, con mẻ nói để con mẻ đứng tên, sợ tôi dính líu vào kẹt thuế má, người ta ghét người ta khui ra vụ làm ăn trôn thuế của tôi hể hết, nghe con mẻ nói bùi tai tôi ô-kê luôn!
Con mắt thầy Phú Sĩ lúc này long lên xồng xôc, thầy phân trần với giọng bực bội, cơ hồ thầy đang chửi về cái ngu của thầy. Tuấn Vũ dường như cảm thông nỗi khổ của thầy. Anh ta hỏi:
– Bữa nay anh có cách nào kiếm tí vốn để để mình lên “Xe Đạp” gỡ gạc?