Thầy Phú Sĩ đưa tay vuốt nhẹ lên trán Ngọc, vừa đọc bức thư của Thủy gởi từ đảo qua cho nàng nghe. Giọng thầy lúc bổng, lúc trầm thiệt là tha thiết. Riêng Ngọc được hai nỗi mừng cùng một lúc, mặt nàng rạng rỡ, phát ra một nụ cười tình với thầy:
– Em còn hai ngày nữa mới về. Vậy anh lo làm giấy bảo lãnh cho em gái của em nghen anh.
– Yên chí đi. Thầy Phú Sĩ đáp nhanh.
Ngọc gượng ngồi dậy, ngắm nhìn bứcảnh của Thủy vừa gởi qua. Nàng mừng thầm: “Thủy bây giờ trồ mã đẹp quá Mặc dù trong ảnh, em gái Ngọc mặc bộ đồ Cao ủy phát không nhưng trông cũng mỹ mìêu duyên dáng lẩm. Trong lúc Ngọc sãm soi bức ảnh, thầy Phú Sĩ chêm vô lấy điểm:
– Thủy giống em quá chừng.
Lời khen tâng bốc trên đáng lẽ khiến Ngọc khoái, nhưng nàng lại nghĩ thầm: “Thàng cha này chưa chi đã lưu ý quá kỹ như vậy, mai mết Thủy qua đây rồi cũng kẹt lắm.” ơ với thầy Phú Sĩ mới hơn một nãm, nhưng Ngọc đã biết tính người đàn ông này nhìêu. Anh chàng Phú Sĩ rất hảo ngọt và ưa xài đồ mới. Hai chị em mà lại ở chung một nhà vớỉ một người đàn ông có máu tham như thầy Phú Sĩ e cũng rắc rối lắm. .
Ngọc lên tiếng thăm dò:
– Mai mốt chừng Thủy qua rồi anh tính sao?
Thầy Phú Sĩ đáp không đắn đo:
– Dễ mà em. Nhà mình rộng để nó ờ chung với tụi mình thì tốt hơn.
Rõ ràng tính người đàn bà nào cũng vậy, khi đã “đớp được người chồng khấm khá cũng muốn thủ riêng cho mình. Họ sợ bl phân tán tình cảm và tìên bạc lắm. Dù cho Thủy là em gái Ngọc. Với những người đàn ông đúng đắn thì không sao, thầy Phú Sĩ, nàng hiểu rõ tính ông ta quá. Bề ngoài đạo mạo vậy chứ bên trong ẩu xị vô cùng. Mà chính nhờ cái tính ẩu của thầy, nên Ngọc đã bi thầy vồ nhanh chóng, táo bạo đến nỗi mới hơn có một năm mà đã có bê-bi rồi.
Nhìn Ngọc trầm ngâm, nhrư mày, thầy Phú Sĩ bèn phá tan không khí có vẻ “tich mịch” ấy bằng một câu an ủi:
– Ngọc, em yên chí đi. Ráng lo cứng cáp sớm rồi về chuyện của Thủy anh lo không khó gì.
Ngọc làm thinh, nằm trở lại giường. Lúc trước, nàng mong sao cho có’ được chl em qua Mỹ để ở hú hí với nàng để bớt cảnh đơn độc. Nay được làm vợ thầy Phú Sĩ mà lại có con nữa, tính ích kỷ của nàng phát triển nhanh chóng. Với người khác thì không sao, chớ thầy Phú S nàng ngán lắm. Cách một tháng trước ngày Ngọc sanh, thầy Phú Sĩ đã viện lý do đi San Jose lo chuyện làm ăn mấy ngày. Nhưng sau đó Ngọc nghe phong phanh là thầy Phú Sĩ đã đưa một cô chủ shop may trẻ tuổi lên đó để du dương. Sau mấy ngày đi xa về, Ngọc nhận thấy thầy Phú Sĩ có vẻ phờ phạc lắm. Mấy rân Ngọc bắt gặp thầy phải uống một loại rượu thuốc bồ thận cường dương thứ đắt tìên, thầy bợ ở đâu tận Los Angeles về. Lúc đó Ngọc thắc mấc là trong thời kỳ thai nghén gần sinh nở của nàng, lẽ ra thầy đâu có cần loại “bùa phép” này, sao thầy lại muốn tăng cường thêm sinh lực? Như vậy rõ ràng “thàng cha” này đã sử dụng đạn được để đi… đánh mặt trận ngoại biên khác!
Thầy nắm tay Ngọc vuốt nhẹ, bốn bức tường phòng màu xanh chói vào mặt Ngọc, nàng có vẻ xanh xao lắm. Ngọc đưa tay vỗ nhẹ vào mông đứa bé khi nó vừa trở mình:
– Thàng nhỏ này coi bộ giống anh quá.
ThầyPhú Sĩ gục gặc đâu biểu đồng tình. Sự thật trong thâm tâm, thầy không nhìn thấy một đường nét nào của đứa bé giống thầy cả. Bởi nó còn nhỏ quá, có năm pounds, nhưmột con búp-bê, khó có thể phân biệt được những đường nét riêng nơi nó.
Trước khi ra về, thầy đê nghi với Ngọc:
– Anh sẽ thay em viết thư báo tin mừng cho Thủy biết, đồng thời sẽ mua Money Order gởi ít tìên qua bên đó cho nó tiêu dùng.
Ngọc gật nhẹ đấu:
– Anh cũng nên gởi cầm chừng cho nó thôi. Bên đảo, đô-la có giá lắm. Gởi nhìêu nó tiêu hoang, phí đi.
– Đợi lúc em về, mạnh khỏe em sẽ lo cho nó.
* *
Lâu lắm rồi thầy Phú Sĩ ít khi nào chi tiêu số tìên quá Lớn như trong trường hợp sinh đẻ của Ngọc. Câm cái bill chi phí hộ sản của Ngọc từ bệnh viện gởi đến, thầy Phú Sĩ đột nhiên rùng mình: “Trời ơi, chết mẹ rồi.” Ngồi trên giường, đang đưa đẩy đứa nhỏ cạnh đó nghe thấy tiếng than của thầy, Ngọc trố mắt hỏi:
– Cái gì đó anh?
Thầy Phú Sĩ càu nhàu:
– Nó tính gì mà tính dữ vậy?
Ngọc không rành mấy chữ Anh, nàng nhìn con số cộng trừ li chi trên bill, rồi nhìn lại khuôn mặt hốt hoảng của thầy. Nàng lẩm bẩm: “Đứa con ngộ nghĩnh thế này.,
không đáng giá hay sao?”
Nghĩ vậy, Ngọc đâm tức tối:
– Được một đứa con, mất có chừng ấy, cũng rẻ quá mà anh.