Khi nói lời trên, Ngọc quên người đối diện là một ông thầy bói. Chừng chợt nhớ ra. Ngọc biết mình lỡ lời. Nàng cúi đâu nhìn mấy ngón tay, co co nhẹ lại, cử chỉ của Ngọc đơn giản và tự nhiên như vậy, nhưng thầy Phú Sĩ lại nghĩ khác. Thầy tưởng tượng như Ngọc đang nắn bột làm bánh. Thầy muốn được làm cục bột đó quá, với dáng vóc này, bàn tay mềm mại kia, nếu em mà nắn nót cục bột, chắc mềm cũng thành cứng, cứng cũng thành tan tác…
Thầy quay lưng về phòng, cũng là để kềm lại cái ý tình mềm cứng đang tự do nẩy nở trong óc thầy.
Khi Ngọc mang nồi nước sôi lên phòng, đã thấy thầy chuẩn bị một chiếc mền thật rộng đặt trên giường, còn thầy thì ngồi dưới thảm lim dim đôi mắt, hít thở đều nhịp, kiểu người đang ngồi thìên. Thầy cởi áo tự lúc nào ở trần, da thầy trắng bốc. Ngọc đặt nhẹ nồi nước xuống cạnh thây nói nho nhỏ:
– Thầy xông được rồi đó. .
Thầy im lặng không trả ]ời, tiếp tục thởvà nhắm mắt. Ngọc dự định nhẹ nhẹ lui ra. Nàng quay lưng lại nhìn thầv. Bỗng có một bàn tay níu lấy cẳng nàng. Hành động này thật nhanh và chớp nhoáng khiến Ngọc giật mình sững sờ. Nàng muốn lôi mạnh cho sút chân ra, nhưng hai bàn tav thầy như gọng kềm bắt nàng phải đứng lại. Chưa kịp mở lời Ngọc đã nghe thầy cất tiếng phều phào:
– Ngọc, Ngọc, cho thầy nhờ em chút xíu nữa.
Hơi thờ thầy dồn dập, giọng thầy run run như một người đang trúng gió. “Nhưng mà vô lý, nếu trúng gió, thầy đâu ở trần. Rõ ràng thầy đã chuẩn bị đểxông thuốc.
Mà sao thầy lại níu chân mình.” C.ố gắng lấy bình tĩnh trở lại Ngọc nói:
– Thầy muốn nhờ Ngọc gì nữa đó thầy?
Vừa nói Ngọc vừa cúi xuống gở chân ra khỏi tay thầy.
Mặt thầy lúc này thật ủ rũ, hai má thầy xệ xuống, đôi mắt mơ màng nhìn vào khoảng không.
– Đời nghĩ cũng buồn. Thầy than trống không.
– Đời thầy đủ hết còn buồn gì…
Ngọc cúng đáp lại trống không. Hai bên nhìn như hiểu ý nhau, nhưng cứ phải giả vờ. Nếu người thứba nào có mặt lúc này, họ không hiểu gì cả. Cuộc đối thoại giữa đôi bên cà giụt cà giựt, rất ăn khớp với nhau nhưng lại có vẻ xa xăm lạ lùng. Thầy đưa tay cbỉ chiếc mền trên giường:
– Ngọc lây giùm thầy chiếc mền.
Biết là thầy sắp “dở quẻ”. Cái mền đâu có nặng nhọc gì mà thầy lại nhờ đến mình, hơn nữa nó ở sát cạnh thầy. Nhưng Ngọc vẫn cứ làm theo lời thầy. Có lẽ biết được ý nghĩ Ngọc, thầy lên tiếng giải thích:
– Trước khi xông thuốc thầy có thói quen phải tịnh tâm, dưỡng khí, dồn những chất độc hội tụ lại các lỗ chân lông. Thầy không muốn cử động nhìêu. Hồi không có Ngọc ở đây, mỗi rân cần xông thuốc, thầy phải một mình làm mọi công việc nên thần tản khí tan không có “ép-phê” mấy.
– Ép-phê là sao thầy?
Ngọc hỏi câu đó đúng ngay chỗ ngứa của thầy.
– Chữ này nguyên gốc là tiếng Tây, mình xài riết thành Việt hóa luôn. Nghĩ cho cùng khi thành chữ Việt rồi thấy nó hay lắm Ngọc.
– Hay sao thầy?
Ngọc nghĩ coi, cái gì mà hễ ép mạnh vào sẽ làm cho người ta phê. Thí dụ hai người ôm nhau, hoặc với loài vật hay sinh vật cũng vậy, như cá trống ép cá mái vân vân…
Thầy Phú Sĩ quả thật là một tay kỳ tài. Tử vấn đề xông thuốc thầy dẫn sang đề tài ngôn ngữ học một cái rụp, khiến người nghe lọt vào mê hồn trận lúc nào không hay.
Ngọc bây giờ quên mình là nam hay nữ. Bởi vì thầy Phú Sĩ đang ở trần, coi như phân nửa phần cơ thể người đàn ông đang lộ liễu mà thầy lại bàn về chuyện ép-phê này nọ. Vậy mà Ngọc vẫn đưng nghe một cách mê man.
– Ngọc nè… Thầy Phú Sĩ phá ngang dòng suy tưởng của Ngọc.
– Thầy nói tiếp Ngọc nghe. Hối chưa có Ngọc ở đây, thầy một mình, lúc đau lúc ốm rất cô đơn, khi bắt gió khi xông thuốc, thầy phải một mình làm lấy rất vất vả.
May nhờ có Ngọc về đây, Ngọc giúp thầy trùm mền, mở nắp nồi. l’hầy chỉ ngồi yên cơi quần áo tập trung giải độc có lẽ khá hơn nhìêu.
Nghe đến đây, Ngọc toát mồ hôi. Hồi nào tới giờ, Ngọc chưa nghe ai nói chuyện xông thuốc phải cần nhìêu thủ tục kỳ dị như vậy. Ngọc hối thúc thầy?
– Coi chừng nước nguội đó thầy.
Lời hối thúc của Ngọc cho thầy Phú Sĩ hiểu rằng Ngọc đã bằng lòng giúp mình.
Thầy ngồi ngay ngắn lại. Mắt nhắm, hai bàn tay ấp lên đầu gối, dáng điệu của thầy đúng một người đang ngồi thiền. Ngọc chưa biết phải làm gì trước, nàng đưa tay dọc dọc vào chiếc mền. Thầy vẫn nhắm mắt. Nói nhỏ:
– Ngọc lấy mền trùm phủ lên thây. Nhớ trùm kín trước khi để nồi nước xông vào.
Ngọc làm theo lời thầy. Chiếc mền dầy khá lớn. Thầy Phú Sĩ bị gói trọn trong đó. Đầu thầy lúc này lắc lắc nhẹ… Có lẽ thây hơi ngộp thở. Mà cũng có thể thầy khoái cái gì đó, thầy lắc lư thỏa mãn.
Khi trùm thầy xong, Ngọc ngồi yên, khiến thầy phải nói thêm:
– Ngọc hé mền cho nồi thuốc vào đi.
Phía trong hình như thầy đang động đậy. Có lẽ thầy đang cởi quần. Ngọc nhớ lời thầy nói hồi nãy. “Khi xông phải trần truồng cho các lỗ chân lông được thoáng và giải độc ra ngoài…”
Ý nghĩ này khiến Ngọc nóng hai bên thái dương. Mặt nàng ửng đỏ, hình như có một luồng điện hồ thẹn vừa chạy qua tâm não nàng. Ngọc bậm môi cố gắng gtứ mối xúc cảm không cho bộc ra ngoài. Người phụ nữnào cũng vậy trước ý nghĩ phải đối điện với sự trần truồng của một người khác phái, cho dù đối diện trong trí tưởng cũng cảm thấy nhột nhạt, lâng lâng một thích thú mơ hồ.