VN88 VN88

Truyện sét hay nhất gái quê mới lớn – Truyện 18+

Tôi mắc cỡ quá không biết làm sao nên chui vào người thầy để che dấu sự thẹn thùng Truyện sét hay. Sau một hồi nằm yên tay thầy lại bắt đầu sờ soạng trên vú tôi rồi lần xuống dưới bóp nhè nhẹ trên mu lồn, ngón tay trỏ miết trên khe lồn, kéo từ dưới lên trên và vê vê hột le thật lâu làm tôi tê mê chịu hết nổi phát rên thành tiếng, nước nhờn ứa ra ưởt nhẹp. …..

Truyen set hay nhat gai que moi lon - Truyen 18+ hinh 2

Đọc truyện sét hay nhất gái quê mới lớn – Truyện 18+ Cực hay

Tôi là gái sinh ra và lớn lên ở miệt vườn. Hương đồng cỏ nội, hoa thơm trái ngọt, giếng nưôc trong lành đã cho tôi mái tóc mượt mà, làn da mịn màng và những suy nghĩ thật đơn giản về cuộc sống.

Cả tuổi thơ ấu của tôi được vỗ về ấp ủ bằng những câu hát ru ngọt ngào của mẹ và những câu vọng cổ mùi rệu của cha. Bởi vậy, sau này khi lón lên tâm hồn tôi đa sàu đa cảm và mơ mộng thật nhiều khác hẳn vôi những người con gái ỏ thành phố.

Tôi là chị hai trong một gia đình 4 chị em trai gái đầy đủ Kế tôi là thằng Quởi rồi tôi con Ngà, cuối cùng là thằng út Nghệ.

Cha mẹ tôi có một vườn cây ăn trái khá lớn trồng cả vài trăm gốc chôm chôm, măng cụt, mận, xoài Chị em chúng tôi được nuôi nấng học hành bằng những huê lợi cây trải từng mùa.

Thằng Quới em kế tôi tưông tá nó lực lưỡng lắm, kém tôi một tuổi mà nhìn như anh hai tôi, thằng nhỏ tổi ngày ham đá gà, ham chạy rông trong xóm chọc phá con gái nhà người ta. Thằng nhỏ là hung thần của những đứa bạn gái của tôi. Có lần con Lài bạn tôi lại nhà tôi mượn áo tôi đi tỉnh, thằng nhỏ canh con bé đang thay áo dòm lén vú bị con nhỏ bắt gặp la rùm beng.

Sau thằng Quới là con Ngà, con nhỏ tuy là em tôi nhưng người ngoài nhìn vào khó biết ai là chị ai là em. Tôi nhớ có lần chị em tôi theo mẹ lên chợ quận, tụi con trai ờ quận đã theo đuôi đánh cá nhau hoài. Đứa thì nói tôi là em, đứa thì cá tôi là chị lung tung làm chị em tôi mắc cười muốn chết mà không dám cười vì sợ tụi nó được trón làm tôi nhào vô thì phiền quá. Cho tới bây giờ tôi còn nhớ nguyên văn một câu nói của một thằng trong bọn:
– Mấy cô gái quê này da dẻ mịn màn như nhung, đi sau lưng toàn ngửi mùi bông cau, bông bưởi mát nlợi chứ có đâu như mấy con nhỏ ở chợ chỉ toàn mùi dầu dừa khét lẹt… thiệt gái quê đáng giá ngàn vàng.

Truyen set hay nhat gai que moi lon - Truyen 18+ hinh 3

Câu tán tụng tuy có hơi sỗ sàng làm chị em tôi bực mình chút đỉnh nhưng ngược lại cũng làm cho tụi tôi tự hào không ít.

Tôi nhớ năm tôi đang còn học lớp 5, tuổi khoảng 13 hay14 gì đó. Người ngợm tôi đã bắt đầu nẩy nở. Ngực mông gì cũng căng cứng nhìn thật hấp dẫn chẳng khác gì gái 17, 18 . Chính bời bề ngoài hấp dẫn như vậy nên có nhiều tên con trai trong lớp gời thư tỏ tình, gởi bánh kẹo tùm lum. Ngày đó tôi thật vô tư, hễ thư nào gởi có kèm theo bánh kẹo hay ô mai là tôi nhận, còn thư nào gời mỏng te không có kèm theo gì hết là tôi trả lại, đôi khi còn dòi méc thầy giáo nữa. Chính bời lối nhận thư nặng phần quà cáp như vậy nên bọn con trai trong lớp đã đặt tên tôi là “Mến kẹo hay Mến ô mai…”

Sau khi học hết tiểu học ở làng, cha mẹ đã gởi tôi lên tỉnh học trung học. Cùng rời làng đi học xa năm đó có con nhỏ Lành, nhỏ Ngọt và một tên con trai duy nhất trong đám là thằng Vui. Khác với mấy đứa dó, tụi nó đều được cha mẹ gời học ờ quận còn tôi thì phải lên tuốt trên tỉnh. Thấy lên tỉnh một quá lẻ loi tôi năn nỉ xin cha mẹ cho học ở quận cho có bạn và gần nhà nhưng cha mẹ tôi nhất định không chịu, ông bà nói ờ quận không có nhà ngllời quen để gởi gắm còn lên tỉnh thì có nhà chú thím Tư tôi, ông bà sẽ lo cho tôi. ờ với người ngoài bamá tôi không yên tâm.

Ngày rời làng di tỉnh học tôi dã khóc muốn hết nước mắt, khóc như các cô dâu lên xe hoa về nhà chồng, làm cho mẹ tôi cũng rơm rớm nước mắt. Vì nhà chú Tư tôi ở hơi xa trường nên chú Tư tôi đã nhờ anh Thiện, là người bà con vởi thím Tư tôi, cũng là dân ờ dưới quận lên trọ học trong xóm tới chở tôi đi học mỗi sáng. Anh Thiện cùng học chung trtlòng với tôi nhưng trên hai ba lớp gì đó nên nhìn anh có vẻ người lởn lắm. Mấy tên con trai học chung lớp với tôi thấy tôi lóng ngóng từ quê lên tỉnh học nên cũng có ý muốn tò vè nhưng thấy có anh Thiện đưa đi chỏ về tựi nó cũng ngán nên tôi đã yên lành suốt những năm đệ thất, đệ lục (lớp 6,7).

Năm tôi lên đệ ngũ thì anh Thiện đổi đi trường khác xa hơn trtlởng tôi nhiều nên đã không thể đưa dón tôi như tnlôc được nữa vì vậy cha mẹ tôi đã mua cho tôi một chiếc xe đạp để tôi tụ đi học.

Ngày đầu tiên đi học một mình tôi thấy buồn thật buồn, tôi cảm thấy mình bơ vơ lạc lõng thế nào ấy. Lòng tiếc nuối thật nhiều những buổi sáng trời lành lạnh ngồi nép mình sau lưng Thiện trên con đường đến tnlờng. Và nhở thật nhiều những buổi chiều tan học cùng Thiện ghé ngang những quán chè bên lề đường hay vào trong nhà lồng chợ ăn bì cuốn, ăn cháo lòng, bún nem…

Nỗi nhớ nhung âm ỷ nhưng thật rõ nét trong tôi đang kéo dài thì bỗng một buổi chiều tan học tôi đang loay hoay dẫn xe ra cổng tnlờng thì Thiện xuất hiện. Với một nụ cười thật tươi Thiện chạy xe sát lại gần tôi nói:
– Mấy hôm nay không đưa Mến đi học được anh thấy không yên tâm chút nào hết. Hôm nay anh ghé thăm coi Mến có cần gì anh không ?

Trước sự xuất hiện thật bất ngờ của Thiện tôi lính quýnh không che dấu được sự mừng rỡ đang rực lên trong lòng khiến Thiện nhận ta được, anh nhìn tôi vôi đôi mắt thật cảm động. Sau một hồi nhìn nhau tụi tôi bôt lúng túng, Thiện ghé sát lại gần tôi nói:
– Mình đi ăn chè nghe Mến ?
Anh nhìn tôi chờ đợi, thấy tôi chưa trả lời anh tiếp vôi nét mặt có vẻ hài hước:
– Cả tuần nay anh nhớ…anh nhô… ngưng một lát nhìn tôi rồi anh nheo mắt nói tiếp)…cô hàng bán chè muốn chết.

Thấy mặt tôi xịu xuống không nói năng gì rồi lặng lẽ dắt xe ra cổng anh chạy theo năn nỉ:
– Anh nói dỡn chơi chút mà Mến, bộ anh như vầy mà đi nhở cô bán chè mập lù như thùng nưóc lèo đó sao mà em giận anh ?
Không quay lại tôi nói với giọng lẫy:
– Anh nhớ cô hàng chè thì đi kiếm cổ đi, để em về, em mệt rồi em không muốn ăn chè đâu.
Thấy tôi có vẻ giận nhiều anh lẽo đẽo theo sau lưng năn nỉ:
– Thôi, nếu em ghét ăn chè thì mình ghé nhà lồng chợ ăn bì cuốn quán bà Ba em chịu không ? Thôi mà, anh giỡn chút cho vui chứ bộ thiệt sao mà em giận !

Đạp xe bên nhau một đỗi khá xa nữa Thiện thấy tôi vẫn không nói năng gì, anh đổi cách năn nỉ pha thêm chú diễu:
– Cô bán chè mập lù này hại quá, làm nãy giờ tui năn nỉ muốn gãy lưỡi không xong… thôi bà Ba bì cuổn ơi bà giúp con với, con nhớ… nhớ… bà Ba quá chừng rồi nè…

Tôi nín cười không được bèn quay qua chỗ khác cười Thiện nhìn thấy tôi cười anh khoái quá bèn nói diễu thêm vài câu nữa rồi kè xe tôi vào chợ, ghé ngay vào quán bà Ba. Vừa kéo ghế cho tôi ngồi anh vừa nói vôi bà Ba:
– Con cám ơn bà Ba… nhờ bà Ba chô không thôi hôm nay con khổ rồi… thiệt đó bà Ba.

Vừa nói anh vừa nhìn tôi hai đứa cùng cười…bà Ba không hiểu gì hết cũng nhìn tụi tôi cười theo.
Buổi chiều hôm đó sau khi ra khỏi nhà lồng chợ, Thiện đã đưa tôi ra bờ sông uống nước dừa ngồi tâm sự tôi gần chiều tối mới về. Tnlóc khi chia tay ở đầu ngõ Thiện đã quàng tay qua vai tôi kéo sát lại gần hôn vội trên má tôi một nụ hôn thật nồng nàn.

Bước chân vào nhà tôi bàng hoàng chếnh choáng như người say nlợu. Chiếc hôn đầu đời quả thật là kỳ diệu. Chắc tói chết tôi cũng không thể quên được cảm giác này.

Kể từ sau buổi chiều đó, Thiện thưòng hay đón tôi ở cổng tniờng, tụi tôi đã thực sự bưôc vào tình yêu Đã có những chiều tựi tôi ngồi ôm nhau hàng giờ trong công viên, hay trong phòng trọ của Thiện. Nhưng nụ hôn say đắm đã đổi trao, những vòng tay ghì xiết đã làm nóng bỏng thân thể hai đứa. Tay Thiện đã lùa vào hầu hết những phần sâu kín trong thân thể tôi. Có một đôi lần trong phòng trọ của Thiện tôi tưởng tôi đã trao thân cho Thiện rồi nhưng chúng tôi đã kịp dừng lại, chắc có lẽ vì tôi quá run sợ và Thiện thì lọng cọng chưa có kinh nghiệm.

Tình yêu của tụi tôi đang độ nồng nàn nhất thì một buổi chiều Thiện đón tôi ờ cổng trường với một bộ mặt thật thiểu não. Nhìn nét mặt Thiện tôi biết ngay anh đang gặp chuyện gì chẳng lành. Nắm tay tôi Thiện nói:
– Mến ơi! anh môi nhận được giấy gọi nhập ngũ, tuần tới phải trình diện.
Tôi bàng hoàng nắm tay anh hỏi vội vã:
Vậy là anh phải nghỉ học sao ? đi lính vậy chừng nào mói được giải ngũ…?
Thiện gãi đầu nói:
– Đi lính thì phải nghỉ học chứ sao? còn chuyện giải ngũ thì cũng phải vài ba năm chứ không ít đâu.thôi chính phủ gọi rồi thì đi chứ làm sao được. Anh có thằng bạn cũng mới nhận được giấy gọi hôm nay.
Thấy tôi có vẻ buồn anh ghé tai nói nhỏ:
– Thôi buồn làm gì Mến? mình đi ăn cơm Tàu ở ngã năm đi…vui vởi anh ít ngày nữa rồi anh đi…

Những lần tnlởc mỗi khi được Thiện rủ đi ăn cơm Tàu là tôi rất thích, ăn uống mê say. Hôm nay cũng ngồi trưôc những món đồ ăn thơm ngon bốc khói đó mà sao tôi cũng như Thiện nuốt chẳng vô. Lần quần cả buổi chiều bên nhau Thiện không dấu nổi sự chán nản, anh luôn miệng nói những câu đầy vẻ lo âu như:
-“Tụi con trai ờ đây thấy ghê quá à? anh chỉ sợ anh đi xa rồi tụi nó không để cho em yên.
-“Người xưa vẫn thường hay nói câu xa mặt cách lòng. Mến ơi! mình xa nhau em ráng giữ một lòng nghe Mến.”
-“Chỉ còn vài ngày nữa anh đi rồi? anh muốn Mến làm một hành động nào đó chứng tỏ là em yêu anh.”
– “Anh bị ket lính tráng thế này không biết ba má em có gả cho anh không?” .
– “Hồi này chiến trường có vẻ sôi động hơn những tháng trước, anh sợ anh khó thọ quá Mến à? ” Đại loại nhưng câu như vậy vởi nét mặt thật buồn bã, Thiện đã kéo tôi vào trong nỗi ưu tư chán chường của anh.

Trên đường về ngang qua rạp chiếu bóng Mỹ Lợi thấy đang chiếu phim Tàu do Khương Đại Vệ và Địch Long đóng khá hấp dẫn, Thiện bèn đề nghị vào xem. Tôi nừa muốn xem, nửa không vì sợ về tối quá sê bị chú thím Tư rầy. Thấy tôi còn ngần ngừ Thiện nói:
– Trời còn sáng mà, mình vô coi chừng hơn một tiếng rồi về cũng còn sởm chán..

Vừa nói anh vừa dẫn xe tôi đi gởi rồi đi mua vé. ở ngoài sáng bưởc vào bóng tối mắt tôi chẳng thấy gì hết nên bước đi loạng choạng phải dựa sát vào Thiện mới bưởc đi nổi. Phải mất cả mấy phút sau mắt tụi tôi mới quen vôi bóng tối và tìm được chỗ ngồi. Chưa yên chỗ tay Thiện đã như con rắn lùa vào trong ngực tôi mà xoa xoa nắn nắn. Hai ngón tay trỏ và cái của Thiện vê vê trên đầu vú tôi làm cho người tôl nổi gai ốc cùng khắp. Tiếp tục mân mê thêm một hồi nữa thì bàn tay Thiện lần xuống dưới, tiến thẳng vào trung tâm yếu điểm của tôi. Nhột nhạt quá vởi lại mắc cỡ nưa nên tôi gập người lại ôm cứng láy bụng không cho tay Thiện tự do hoạt động nữa. Bị chận lại bất tử Thiện rút tay về, đổi hưởng quàng tay qua vai tôi kéo sát lại gần rồi hôn vào tai, liếm quanh vành tai và dùng lưòi ráy vào trong lỗ tai tôi làm người tôi lại ràn rật ngất ngây chẳng còn biết gì nữa, hai tay lại lơi ra và bàn tay Thiện lại tiếp tục lấn chiếm. Nước trong lồn tôi ứa ra chèm nhẹp như người có kinh. Bàn tay Thiện vẫn tiếp tục tiến sâu hơn, chà chà nhè nhẹ trên mồng đóc của tôi, móc sâu vào trong mà ngoáy qua bên phải rồi ngoáy sang bên trái. Người tôi lúc đó chẳng còn biết gì nữa nên cứ cong vòng như con tôm mà vùng vẫy lăn lộn. Đang như cục lừa trên lò bỗng nhiên Thiện ngưng tay làm tôi như con diều căng gió đứt giây từ trên trời rởt xuống đất Choàng mờ mắt ra lơ láo nhìn thì thấy Thiện ngồi ngay ngắn lm re mắt hướng lên màn ảnh. Như hiểu ý, Thiện quay sang ghé tai tôi nói nhỏ:
– Những người ở chung quanh nãy giờ họ có vẻ chú ý tởi mình nhiều rồi đó, hãy ngồi yên xem thêm một lát nữa rồi mình về.

Tiếp tục ngồi xem đâu chừng mười lăm, hai.. mươi phút nữa thì Thiện đứng dậy kéo tay tôl ra về Ngoài trời đã tối hẳn. Gió nhè nhẹ thổi làm cho tôi thấy thoải mái vô cùng. Đạp xe bên nhau trên đường về hai đứa tôi tự nhiên làm như mắc cỡ nên nói chuyện rết ít và chẳng dám nhìn thẳng vào mặt nhau.

Những ngày kế tiếp đó Thiện kiếm tôi đều đều. Có những buổi sáng Thiện chờ tôi ở đầu ngõ, tôi đã trốn học đi chơi vôi Thiện khắp nơi và nhiều lần trong công viên vắng hay trong căn phòng hẹp của Thiện. Môi Thiện, tay Thiện đã dưa tôi đến chín tầng mây quên cả không gian thời gian. Đôi lần dục tình lên tôi điểm cao nhất Thiện đã đòi tôi cho anh được hưởng những cái cao quý nhất của đời con gái tôi, nhưng rồi cuối cùng vì Thiện quá lọng cọng và vì sự run sợ của của cả hai đứa nên tụi tôi đa dừng lại kịp thời.

Thời gian trôi thật lẹ, ngày mai đã là ngày Thiện đi trình diện nhập ngũ. Buổi tối chia tay hai đứa buồn rã rúợi, nưôc mắt tôi chảy ràn rụa ưôt cả vai áo Thiện. Thiện như người mất hồn chẳng nói năng gì hểt chỉ biết ôm tôi vào lòng, tay hết vuốt tóc lại vuốt lên lưng.

Những ngày Thiện đi rồi tôi đi học mà tâm trí để đâu đâu chẳng học hành được gì cả. Đã có nhiều lần bị thầy cô lưu ý nhưng tôi cũng chẳng thay đổi gì được. Tôi giờ phút nầy tôi mới thấy là mình dã yêu Thiẹn nhiều quá, nhiều hơn cả sự suy đoán của mình nữa.

Thấm thoát thế mà Thiện đã vào quân trường gần ba tháng và ngày mai là ngày phép đầu tiên của Thiện về thăm tôi kể từ khi anh nhập ngũ. Để sừa soạn cho ngày phép đàu tiên này tôi đã đặt chuyện nói vôi ehú thím tôi là tôi sẽ đi vôi phái
đoàn của trtiờng thăm viếng thương bệnh binh ở Bệnh viện Dã chiến tỉnh nguyên ngày chủ nhật. Suốt buổi tối hôm thứ bảy tôi không tài nào ngủ được, trong dạ bồn chồn nôn nao khó tả chỉ mong sao trời mau sáng để đến giờ gặp lại Thiện. Mới sáu giờ tôi đã thức dậy chải đầu tô nhẹ lên má chút phấn hồng rồi rời khỏi nhà.

Theo thơ của Thiện thì Thiện sẽ được ra phép vào chiều thứ bảy và sẽ đi chuyến xe đò đầu tiên của ngày chủ nhật để về tỉnh. Sóm nhất thì cũng khoảng chín giờ là anh có mặt.

Ra tới ngoài đường mới thấy là còn quá sớm, còn cả gần hai tiếng nữa mơi tôi giờ gặp lại Thiẹn. Tôi chẳng biết làm gì cho hết giờ nên cứ đạp xe lanh quanh hoài trên phố. Cuối cùng chịu hết nổi tôi phải táp lại nhà con nhỏ Thu bạn học của tôi ờ gần bến xe. Con nhỏ chắc đang còn nằm trên giường nên nghe tôi gọi ơi ới ngoài ngõ vội chạy ra mở cừa vởi một bộ mặt còn ngái ngủ. Không đợi cho nó hỏi han lung tung tôi vội lên tiếng trước:
– Ra bến xe đón người quen từ Sài gòn về mà thấy còn sớm quá nên tui ghé nhà bồ chơi một chút rồi đi.

 

Thu nheo mắt ngiêng đầu nhìn tôi từ đầu tới chân rồi vởi một giọng đầy vẻ khôi hài :
– Đón kép phải không? Khai thiệt đi không tui không mờ cử cho vô nhà đó.
Thấy tôi ấp úng chưa kịp trả lời Thu lại tiếp :
– Mặc quần áo đẹp, mặt mũi thoa son dồi phấn đàng hoàng như vầy mà không phải đi đón kép thì tui chỉ xin đi đầu xuống đất mà thôi.
Túng quá chẳng biết phải trả lời sao nên tôi cười cười nói đại:
– Đúng rồi, kép ruột đi lính ở trên Sàigòn về đó… Biết rồi thì đừng la lớn bể chuyện hết đó nghe. Thu có vẻ thỏa mãn trtlớc câu trả lời của tôi nên không hỏi tiếp gì nữa mà lặng lẽ quay lưng dẫn tôi và nhà.

Ở trong nhà Thu tới chín giờ hơn tôi mới ra bến xe. Đợi chùng đâu nửa tiếng thì chuyến xe đò thứ nhất từ Sàigòn về tôi bến. Thiện là người khách đầu tiên nhảy xuống xe.

Trong bộ đồ trận giày bốt đờ sô người Thiện trông hùng dũng hẳn ra. Nưôc da Thiện tuy hơi đen nhưng chính nhờ vậy mà nhìn Thiện rắn rỏi, cứng cáp hơn tnlởc nhiều. Nhanh như chớp chỉ sau ba bước nhảy là Thiện đã cầm chặt lấy hai bàn tay tôi và nói trong hơi thở:
– Mến khỏe không? Nhớ em quá chùng? Trời ơi ba tháng san mà dài quá ?

Trống ngực tôi đánh thình thình, mắt mờ thao láo ra nhìn Thiện mà không nói được lời nào. Nỗi mừng vui gặp lại nhau quá lôn đã làm cho tôi choáng ngợp. Sau vài phút quýnh quáng, Thiện như lấy lại được bình tĩnh anh lên tiếng:
– Thôi bây giờ tụi mình đi chơi đi, anh chỉ còn có bốn năm giờ phép nữa thôi, chiều ba giờ là anh phải lên xe đò về trường rồi, lạng quạng trễ phép là bị phạt chết.

Tôi giao xe đạp cho Thiện không nói lời nào riu ríu theo anh. Ra tôi đường Thiện hỏi tôi:
– Bây giờ mình đi đâu vậy Mến? Em có đói bụng không? Mình ghé quán bún bà Ba ăn nghe em. Nghe tớl quán bà Ba tôi hơi ngại vì quán này chú thím tôi thưòng hay ghé ăn lắm, vô phl.iởc hai đứa đang ngồi mà gặp ông bà bước vô thì biết ăn nói làm sao, nghĩ vậy nên tôi vọi lên tiếng:
– Mình đi quán khác đi anh, Em không thích quán bá Ba, vào đó dễ gặp nhiều người quen lắm.

Sau một hồi suy tính tụi tôi quyết định đi ăn ở tiệm hủ tiếu ba Tàu ở mé sông. Thiện chở tôi tởi nơi thì thấy tiệm khá đông khách chẳng còn bàn nào trống, may mắn tụi tôi vừa bước vô tiệm là có khách ngồi ờ bàn mé sông vừa đứng dậy, lẹ làng Thiện xề đít chiếm chỗ ngay, đưa tay kéo ghể cho tôi ngồi, anh vừa cười vừa nói:
– Mình phải chiếm mục tiêu ngay, chậm chân là thất bại.
Suốt nửa tiếng ngồi trong tiệm Thiện đã ăn uống thật mạnh và luôn miệng nói hết chuyện này qua chuyện khác tạo một không khí vui tươi cho hai đứa.

Ở quán hủ tiếu ra Thiện đề nghị lên chùa Vạn Phưôc ở bên triền đồi Long Hội chơi, Thiẹn nói:
– Mình lên chùa Vạn Phước lạy Phật phù hộ cho tụi mình sởm được sum hợp, với lại anh thấy ờ trên chùa vắng vẻ tụi mình có khung cảnh để ngồi tâm sự

Hai đứa đã ngồi bên nhau dưởi gốc cây mận sau chùa nói chuyện trời trăng hằng giờ chẳng biết chán. Thiện đã kể cho tôi nghe những nỗi vất vả trong quân trtlờng, đã nói cho tôi nghe nỗi nhó nhung quay quắt của anh trong những ngày xa cách nhau. Thiện đã hôn tôi nồng nàn, tay Thiện đã mân mê xoa nắn khắp người tôi, hai đứa đã quấn vào nhau mà say đắm chẳng còn biết gì tới thời gian và không gian nữa. Tôi khi bừng tỉnh thì dã tới giờ Thiện phải trờ về quân tnlờng. Khi đứng dậy ra về nhìn lại quần áo hai đứa mới giật mình vì nó đã quá bèo nhèo nhăn nhúm nhìn thật thảm hại. Chuyến xe đò chót rời bến xe tỉnh đã đưa Thịên trờ lại quân tnlờng vào lúc ba giờ nlỡi chiều. Tôi đứng nhìn theo cho đến khi chuyến xe đò mất hút sau những lũy tre làng xa xa mói ra về.

Những tuần kế tiếp đó Thiện không được về phép vì tình hình chiến sự leo thang và lệnh cấm trại đã được ban hành trên toàn quốc . Tuy không về được nhưng tuần nào tôi cũng nhận được thư của Thiện, ôi những lá thư tràng giang đại hải vơí lời lẽ nhơ thương ngất trời đã làm tôi cảm động khôn cùng, Nhận được thêm khoảng năm sáu lá thư nữa thì Thiện báo tin là anh sẽ được về phép thưởng ñặc biệt hai ngày Cũng như lần trtióc tôi đã đón Thiện tại bến xe . Lần này Thiện không mặc đồ lính nữa mà mặc đồ dân sự trông thật nhẹ nhàng thoải mái. Nhìn đầu tóc cắt ngắn vôi nưôc da xạm đen đày nam tính của Thiện, tôi thấy anh mạnh mẽ và hấp dẫn hơn xưa nhiều. Như đã chờ sẵn bao giờ, đôi tay rắn chắc của Thiện đã tìm lấy bàn tay tôi trong nỗi xúc động tận cùng, toàn thân tôi run lên khi môi Thiện hôn nhẹ vội vã trên má tôi.

Không lòng vòng trong thành phố như lần trước nữa, lần này anh đã dẫn tôi về thăm ba má anh ở dưôi quận, xe lam chạy gần cả tiếng mới tôi nơi. Ba má và các em của Thiện đã đón tiếp tôi thật niềm nở. Bữa cớm nhà vườn vởi cá chép lưới ngay trong ao nhà chiên béo ngậy, vôi gỏi gà tươi bóprau răm, vôi canh bầu trên giàn mới hái xuống nấu với tép đã làm cho tôi và Thiện ăn say mê quên cả thở. Vừa buông dũa xuống thằng em của Thiện đã bưng ra hai ly nưôc dừa tươi môi chặt ngoài vườn vào làm cho bụng tôi no nóc đi không muốn nổi.

Khoảng bốn giò chiều thì tựi tôi từ giã ra về. Trtlớc khi ra khỏi nhà, ba má Thiện còn gởi tôi một giỏ mận để về biếu chú thím tôi. Xe lam rời quận đa khá xa mà tôi còn thấy mấy đứa em Thiện đứng ờ bến xe trông theo.

Về tôi thành phố trời đã nhá nhem tối, sợ chú thím tôi chờ nên Thiện vội đưa tôi về nhà ngay, trước khi chia tay, Thiện đã cầm tay tôi khá lâu và nói trong vội vã:
– Tối nay đừng gài cứa sổ phòng nghe em, anh sẽ sang nói với em chuyện này…
Nói vừa dứt câu Thiện không đợi tôi trả lời đã vội quay lưng bưôc lẹ vào xóm. Đứng tần ngần một lúc lâu tôi môi lấy lại được bình thản, mờ cửa rào vào nhà.
Ngồi chờ sẵn ở phòng khảch, sau một cái nhìn đầy vẻ nghiêm khắc, chú tôi nói:
– Sao hôm nay con đi đâu cả ngày vậy Mến?
Tôi ấp úng mất mấy giây mới vuột miệng trả lời được:
– Dạ thưa chú, hôm nay lôp con có tổ chức đi thăm chiến sĩ của Sư đoàn 9 mới về dưỡng quân nên con về hơi trễ.

Nói dứt câu tôi thấy nhẹ hẳn người, nhìn qua thấy chú tôi có vẻ không còn hỏi gì ntĩa tôi bèn lặng lẽ rút êm về phòng.

Sau khi cời bỏ hết quần áo tôi vội chạy vào nhà tắm, nưởc mát chảy trên tóc lần xuống da thịt gây cho tôi một cảm giác nhẹ nhõm thoải mái vô cùng. Cả một ngày đi xa, cả bao nhiêu tiếng ngồi xe lam trên những con dường ổ gà lồi lõm phút chốc đã như không còn một chút nào vưông víu trên thân thể tôi nữa.

Tắm xong thì ngoài trời đã tối mịt. Khi đứng trước kiếng chải tóc, nhìn xuống ngực thấy những hạt nưởc thấm ra vải áo trắng làm lộ ra hai cái vú căng cứng tôi bỗng giật mình và suy nghĩ không lẽ chỉ mới vài tháng nay tù khi có bàn tay mò mày của Thiện mà ngực tôi đã mau nở nang như vậy sao? Đang suy nghĩ miên man về những thay đổi của cơ thể mình thì có tiếng lục cục ngoài cửa sổ, chưa kịp phản úng gì cả thì Thiện đã xuất hiện, thấy tôi có vẻ lúng túng lo sợ, Thiện vội nhay qua cửa sổ đến sát bên tôi nắm tay trấn an:
– Mến đừng sợ, anh nói chuyện với em một chút rồi anh về ngay mà…

Nói vừa dứt câu Thiện đã nhanh nhẹn vói tay tắt ngọn đèn gần đó, bóng tối đổ ập xuống hai đứà, vòng tay Thiện ghì sát lấy thân thể tôi, môi Thiẹn lướt trên tóc tôi, lần xuống cổ rồi tuột xuống ngực, hơi thờ Thiện dồn dập, tay Thiện luống cuống vén áo tôi lên, đầu Thiện cúi xuống, ngực tôi như nóng bỏng trên môi, trên đầu lưỡi Thiện, hai tay tôi cuống cuồng ghì lấy tóc Thiện và hai đứa ngả xuống giường của tôi hồi nào không hay. Tôi đây tôi chẳng còn biết gì nữa, thân thể tôi như trôi bồng bềnh trên biển lừa, mồ hôi vã ra lấm tấm, bàn tay Thiện tiếp tục lọng cọng tuột quần gỡ áo tôi ra rồi hôn hôn liếm liếm trên háng, trên mu lồn tôi làm cho tôi cong oằn người lại như mắc kinh phong.

Nước nhờn từ trong lồn tôi ứa ra ướt nhẹp cằm, môi Thiện. Thiện như con gà say máu cứ ủi lên ủi xuống liên tục, lưỡi Thiện như con rắn chui vào tận trong sâu mà ngoáy mà nạo làm cho người tôi rần rật bốc khói.

Đang rần rộ bỗng Thiện rời miệng khỏi lồn từ từ liếm lên rốn rồi lên ngực và hôn nồng nàn trên môi tôi, ngưòi Thiện nằm gọn trên người tôi, hai tay Thiện banh rộng hai chân tôi ra và từ từ đưa con cặc nóng hổi vào ngay lồn tôi mà cà nhắp cà nhắp. Tôi bắt đầu thấy đau khi con cặc của Thiện nhấn mạnh vào khá sâu, đít tôi thụt lại, miệng xuýt xoa, tay ôm cứng lấy lưng Thiện. Thiện đang mê mẩn không còn biết trời đất gì nữa cứ ráng đẩy con cặc vào sâu hơn, đau quá tôi hất Thiện xuống, loam cồm ngồi dậy, vơ áo quần che người lại, hai tay ôm cứng lấy bộ ngực nưôc mắt ràn rụa. Tôi vừa khóc vừa nói:
– Anh làm em đau quá à…em không chịu nổi đâu, thôi anh về đi… anh về đi, em ghét anh rồi. Thiện lính quýnh ôm tôi dỗ ngọt:
– Anh yêu em, em là người tình đầu đời của anh…em tha lỗi cho anh, vì anh sợ mất em, anh muốn em là của riêng anh nên anh mới làm liều vậy. Mai anh đi rồi, anh chỉ sợ xa mặt cách lòng rồi em sẽ quên anh. ờ tỉnh nhỏ mà gái đẹp như em thì bọn con trai đâu nó dể yên cho….

Nói tói đó Thiện ngừng lại nhìn tôi dò xét rồi tiếp:
– Anh thù ghét bọn con trai nhà giàu ờ đây lắm, tụi nó cũng tôi tuổi phải đi lính như anh nhưng cha mẹ chúng có tiền đút lót nên ờ nhà phây phây. Anh nhà nghèo làm sao mà được ở nhà như chúng để giữ em. Mến ơi anh chỉ có trái tim thôi anh mong em hiểu cho anh.

Nói tôi đó Thiện như quá xúc động anh nghẹn lời cúi mặt xuống đất mắt nlng rưng. Nhìn Thiện buồn bã chán nản tôi quên cả giận hờn, lại gần ôm Thiện ngồi xuống giường, Thiện vẫn còn đầy vẻ xúc động làm tôi phải dỗ lại Thiện, tôi chỉ biết ôm mặt Thiện mà hít hơi thôi chứ chẳng biết làm gì khác hơn . Ôi? Phút giây ấy tôi không bao giờ quên, vì đó là thời gian trong trắng ngây ngô chập chững bưởc vào tình yêu của đời tôi.

Thiện sửa lại quần áo, hôn tôi say đắm và nói:
– Thôi anh về, anh xin lỗi đã làm em sợ, mai anh sẽ đón em trong giờ đi học nghe em.

Miệng nói mà tay Thiện vẫn ôm chặt lấy thân thể tôi mân mê hun hít chẳng muổn rời. Đến khi nghe chuông đồng hồ ngoài phòng khách gõ mười tiếng anh môi chịu buông tôi ra. Trtlớc khi nhảy qua cửa sổ để về, Thiện còn ráng hôn tôi một cái thật nồng nàn rồi mới chịu đi. Tôi vội vàng khép cửa sổ, gài chốt lại thật kỹ rồi lăn ngay xuống giường kẹp chặt chiếc gối giữa háng mà lăn qua trờ lại, người tôi vẫn còn bừng bừng ham muốn, lồn còn ưót nhèm nhẹp. Tởi giờ phút này tôi mới thấy hơi tiếc, tự nghĩ nếu tôi ráng chịu đau một chút thì giờ này tôi đà biết những cảm giác lạ mà tôi vẫn thường đọc trong tiểu thuyết. Kẹp chặt gối vào lồn lăn lộn cả nửa giờ mà trong người vẫn còn xao xuyến, tôi chẳng biết làm sao cho hết bứt rứt, chợt nhô lại trong tiểu thuyết mà mình đã đọc tả canh những cô gái xuân thì nừa đêm thức giấc thấy trong mình rạo nlc phải xối ngay nưôc lạnh để dằn xuống, tôi vội vào nhà tắm xối nước để xem có bớt được chút nào không. Nửa đêm nghe tiếng xối nưôc ào ào, mà tháng đó lại là mùa lạnh nữa nên chú tôi lên tiêng hỏi, hoảng hồn tôi vội trả lời:
– Con mệt vì đi cả ngày nên con tắm một chút cho khỏe, chú đừng lo, chú đi ngủ đi con không sao đâu.

Quả đúng thật, từ nhà tắm bước ra tôi thấy người nhẹ hẩn lại, tỉnh táo như không có gì xảy ra cả và lăn ra ngủ ngon lành.

Buổi sáng hôm sau tôi thức dậy hơi trễ, chỉ kịp chải sơ mái tóc là vội vã ôm sách vờ đi học ngay. Vừa ra khỏi nhà đã thấy Thiện chờ sẵn ở chỗ quẹo, không dấu nổi mừng rỡ, tôi chạy lẹ lại gần anh nhưng đang chạy bỗng tôi khựng lại vì thấy gần
nhà chú thím quá, sợ chú thím Tư tôi thấy thì bể chuyện tụi tôi hết. Ngày trước lúc còn chờ tôi đi học, Thiện rất tự nhiên, anh ra vào nhà chú Tư nhừ người trong nhà, nay vì có tịch nên Thiện không còn tự nhiên như tnlởc nữa, ngay cả những khi về phép anh cũng không dám ghé thăm tại nhà mà đến thẳng trường đón tôi. Vẻ mặt Thiện sáng nay coi bộ còn sợ tôi giận nên lựng khựng e dè chưa tự nhiên, anh trao cho tôi một bịch giấy rồi lắp bắp nói:
– Anh mua cho em hai cái bánh bao ở tiệm Tân Hưng mà em thích đó.
Tôi đưa tay nhận bịch bánh với nụ cười hôn hờ làm Thiện mặt mày tươi rói, Thiện nói:
– Em biết không cả đêm qua anh không ngủ được vì anh lo em giận, không còn thương anh nữa, mới năm giờ sáng anh đã có mặt ỏ tiệm hủ tiếu Tân Hưng mua bánh cho em để chuộc lỗi, em có tội nghiệp anh không?

Tôi không nói gì chỉ cười rồi nhìn Thiện với đôi mắt thật say đắm.
Buổi sáng đó tôi lại trốn học, đi theo Thiện vòng vòng cho tới giờ Thiện hết phép lên xe đò về lại quân tnlờng tôi mới về nhà.

Sau lần về phép đó Thiện đi biền biệt cả mấy tháng chẳng thấy về làm cho tôi nhở nhung quay quắt chẳng yên.

Từ ngày lên tỉnh học, hàng ngày ngồi sau lưng Thiện, lúc đi khi về, mũi tôi đã quen vôi mùi da thịt của anh, môi tôi, da thịt tôi đã đón nhận biết bao nhiêu là cảm giác khi gần gũi, nay thiếu vắng anh người tôi xốn xang trống vắng kỳ cục lắm. Tuy bây giờ tôi mới chỉ là cô gái mười sáu tuổi, mới có kinh nguyệt chừng hơn nửa năm nhưng thân thể tôi đã nảy nở toàn diện nhìn chẳng khác gì gái mười tám hai mươi. Tôi vẫn thường nghe má tôi và những bà hàng xóm nói con gái trong tuổi mới lớn, khi mới có kinh thường dễ dàng yêu những người con trai nào thường gũi bên mình nhất, điều này chắc đúng trong trường hợp tôi vả Thiện.

Ở tỉnh tôi không có bạn thân như lúc ờ dưới quê, nên ngoài giờ học tôi thường giết thì giờ bằng các cuốn tiểu thuyết tnĩ tình. Tôi đã mưón cả đống tiểu thuyết loại này về nghiền ngẫm. Nhiều lần người tôi rạo rtlc vì những doạn tả trai gái mùi mẫn ái ân với nhau, những khi đó tôi thường ôm gối tưởng tượng và ao ước được gần gũi người yêu để thử xem lạc thú ái ân tuyệt vời tôi đâu. Trong những lần như vậy nước trong lồn tôi ứa ra chèm nhẹp, người thì nóng bừng bừng đờ đẫn như người say rượu. Quả thật thân thể tôi đã ảnh hường vì đọc quá nhiều những loại tiểu thuyết khiêu gợi dục tình này nên rất nhạy cảm, trong người tôi luôn luôn như muốn bốc lửa chỉ sẵn sàng dâng hiến mà không cần biết , không cần nghĩ đến hậu quả. Đôi khi tôi đã nghĩ không biết cuộc đời mình rồi sẽ đi về đâu khi cơ thể cứ mãi rần rật dòi hỏi dục tình như vậy.

Ngày còn ờ với cha má tôi có thói quen hay dậy sôm để pha trà cho cha tôi và dọn dẹp nhà cửa. Từ ngày lên ở với chú thím Tư tôi vẫn giữ thói quen đó nên chú thím tôi thích lắm, nhà cửa lúc nào cũng gọn gàng ngăn nắp trước giờ tôi đi học.

Nhưng từ ngày có ngày có bàn tay Thiện ôm ấp sờ mó, thân thể tôi như bị đau, người lúc nào cũng nóng bừng bừng, đêm về thì trằn trọc khó ngủ nên tôi không thể thức sóm nổi nữa. Thím Tư thấy dậy theo dò hỏi tôi có đau bệnh gì không để thím lo thuốc cho, tôi nói láo là tại thức khuya học thi nên dậy không nổi chứ không có bệnh gì cả. Mỗi lần bị thím gạn hỏi là tôi đều lúng túng trả lời cho qua chuyện rồi lật đật lảng sang chuyện khác.

Những ngày xa vắng Thiện tiếp tục chậm chạp đi qua trong nỗi nhớ nhung, bút nít không nguôi trong tôi. Vào một buổi sáng trong giờ ra chới tôi đang cùng mấy đứa bạn băng ngang sân bóng chuyền để ra cừa sau mua bánh kẹo ăn thì bỗng
nghe có người gọi tên mình từ ngoài hàng rào, nhìn ra thì thấy Thiện trong bộ đồ lính đang đưa tay vẫy vẫy, mừng quá tôi bất kể chung quanh chạy ào lại phía hiện, bốn mắt nhìn nhau tràn đầy xúc động, chẳng đứa nào nói nên lời, phải mất mấy giây sau Thiện mới lên tiếng:
– Mấy tháng nay anh bận đi chiến dịch ỏ ngoài miền trung nên ít viết thư và không được về phép, hôm nay hết chiến dịch anh được phép hai mươi bốn tiếng về thăm em, bây giờ em vào học đi, anh phải về thăm cha má và có công chuyện một chút, tối anh sẽ lên, em nhô đừng gài cửa sổ nghe em. Tôi nhd bị thôi miên, đứng chết trân chỉ biết gật đầu ngoan ngoãn. Thiện đưa tay bóp khẽ bàn tay tôi, nói lời từ giã rồi quay lưng.

Trở vào lôp tôi ngồi ngẩn ngơ, thầy giảng bài tôi chẳng nghe được chữ nào, đầu óc miên man tưởng tượng tởi những cảnh ái ân sắp xảy ra vào tối nay. Đang để hồn chu du mãi đâu đâu bỗng tôi giật mình vì tiếng của thầy Khoa:
– Mến? Làm gì mà ngồi ngẩn ngơ vậy? Hãy nhìn lên bảng nghe giảng bài đi?

Bẽn lẽn ngượng cứng người vì bao nhiêu cặp mắt trong lớp cùng hưóng về phía tôi, tôi vội sừa lại thế ngồi nhìn thẳng lên bảng cố gắng chú ý theo dõi bài giảng mà tai lùng bùng chẳng nghe gì cả. Chịu đời như vậy chừng nưa tiếng nữa thì kẻng báo giờ chơi vang lên, tôi thờ phào nhẹ nhõm đúng là thóat nạn.

Khác với thường lệ, hôm nay tôi ờ lại trong lớp không ra ngoài chơi như mọi ngày, đang ngồi tần ngần suy nghĩ đến cuộc gặp gỡ vôi Thiện tối nay bỗng nghe tiếng hỏi từ sau lưng:
– Sao không ra ngoài chơi cho người thoải mái vậy mến?

Giựt mình quay lại thì ra là thầy Khoa, thường thì thầy rời lôp học ngay khi kẻng báo giờ chơi, không hiểu sao hôm nay thầy nán lại trong lớp ?. Thầy Khoa rất có cảm tình vôi tôi vì tôi là đứa con gái duy nhất giỏi toán trong đám con gái của lôp, tôi luôn luôn đtlợc thầy khen trong những bài tập và thường được thầy kêu lên bảng giải nhưng bài toán mẫu cho cả lởp xem. Thầy Khoa là giáo sư trẻ người Sàigòn bị đổi về tỉnh nhỏ hẻo lánh nầy, bởi vậy cuối tưần là thầy lên xe dò về Sàigòn ngay chẳng mấy khi ở lại .

Tỉnh tôi học tuy chỉ cách Sàigòn chừng 100 km nhưng nó không văn minh tí nào cả, mọi người sống có vẻ chật hẹp, soi mói, để ý lẫn nhau từng chút, các thầy cô giáo trẻ là trung tâm điểm cho mọi người từ phụ huynh cho đến lũ học trò chúng tôi dòm ngó. Vì vậy, trưa thứ bảy nào cũng thế, các thầy cô giáo trẻ đều vội vã ra xe để về Sàigòn coi như thoát nạn sau sáu ngày mệt nhọc. Thưỏ đó, các thầy cô giáo trẻ dược lũ học trò chúng tôi coi như là thàn tượng từ cách ăn mặc cho đến lời ăn tiếng nói…Ngược lại thì các thầy cô cũng rất thận trọng trong mọi hành động cừ chỉ của họ. Từ hồi lên tỉnh học tới giờ tôi chưa thấy cô thầy nào bị tai tiếng gì cả, tuy lối sống của họ đày vẻ thoải mái, văn minh phóng khoáng khác hẳn các cô thầy giáo già ở tỉnh nhiều.
Lúng tứng một giây tôi trả lời:
– Em không được khỏe nên không dám ra ngoài, sợ bị gíó lạnh.
Thầy Khoa lo lắng hỏi:
– Có cần thuốc cảm không, thầy có sẵn đây?
Tôi vội trả lời thầy:
– Không sao đâu thầy, em chỉ nhức dầu sơ sơ thôi mà.

Coi như chẳng nghe tôi nói, thầy cứ dúi vào tay tôi hai viên thuốc cảm rồi quay lưng đi.

Thầy Khoa người cao ráo mang kiếng trắng, tuy không đẹp trai như Thiện nhưng có nhiều nét hấp dẫn của người đàn ông từng trải nên nhìn thật thu hút. Nhiều chị học lôp trên đeo theo thầy như đỉa nhưng chưa thấy thầy có vẻ chú ý tởi ai. Vôi học trò thì như vậy, nhưng vởi những cô giáo trẻ dạy chung tnlờng thì thấy thầy hay đi chung với cô giáo Nga dạy Việt văn, chẳng biết hai người có gì với nhau không mà chiều thú bảy nào cũng thấy hai ngưòi đi chung vói nhau về Sàigòn. Tôi nghĩ nếu không có Thiện chắc tôi sẽ thích thầy Khoa, và sẽ tìm cách nhào vô cho bằng được, chứ không như các chị lớp lớn, thích mà cứ e thẹn rụt rè mãi có ngày sẽ bị người ta cuỗm mất.

Tan học về tôi nhà là tôi lật đật nhào vào phụ với thím Tư dọn cơm ăn, ăn xong tôi lo thu vén nỉa chén bát và dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ, thím Tư thấy tôi cứ lăng xăng làm hoài không nghỉ nên thím hối:
– Con đi nghỉ đi, đi học cả buổi sáng mệt rồi, ngủ một chút để lấy sức còn học bài tiếp, ráng quá nó sanh bệnh thì mệt lắm đó.

Tội nghiệp thím Tư, thím có biết đâu tôi lo lăng xăng làm việc, cốt để che dấu những bồn chồn mong đợi của cuộc hẹn hò tối nay chứ đâu có tốt lành gì. Thím Tư rất nể tôi vì thím cũng là gái quê như tôi nhưng không được đi học nhiều, theo thím
như tôi nhưng không được đi học nhiều, theo thím cho biết thì thím chỉ mới học lớp một lôp hai gì đó là nghỉ ờ nhà lo phụ cha mẹ. sau này lấy chồng rồi lên tỉnh thím có theo học lớp bình dân học vụ nhưng cũng chẳng học được bao nhiêu. Thấy tôi chăm chỉ học hành, thím thương lắm, những đêm tôi thức khuya học bài thi lúc nào thím cũng có sẵn chén chè hay cái bánh đem vào tận phòng cho tôi, có dược bà thím dâu như vậy tôi quả thật là có phước.

 

Mai rồi trời cũng tối, tôi đã tắm nla và mặc bộ đồ ngủ màu hồng đẹp nhất để chờ Thiện. Đúng trước kiếng soi cả giờ tôi thật hài lòng vì thời gian gần đây đã có nhiều thay dổi trên khuôn mặt của tôi:
– Mắt long lanh hơn, môi mọng thắm hơn, má ứng hồng nhtl trái đào vừa chín tới, nhìn thật hấp dẫn. Quả không sai, ông bà ta vẫn thường hay nói: “Má hồng hồng muốn chồng thành dịch.” Chắc có lẽ vì những sự thay đổi bên ngoài như trên mà hồi này bọn con trai trong lởp cứ bu theo tôi tán tỉnh và gởi thư tống tình lia chia làm tôi nhức đầu muốn chểt. Thạt tình thì tôi không muốn cặp bồ vói bọn cùng chung lởp, cùng trang lứa với mình. Từ ngày ham đọc tiểu thuyết tnĩ tình tôi đã có ý nghĩ người yêu tuổi mới đủ bản lãnh để làm mình nể phục. Lũ con trai ngang tuổi thì nào biết gì, chẳng lẽ mình phải dạy cho chúng kinh nghiệm sao.

Đang lẩn quẩn trtlớc kiếng với những ý nghĩ miên man như vậy thì có tiếng gõ nhè nhẹ ngoài cửa sổ, chưa kịp chạy ra thì cánh cừa đã hé mờ và Thiện nhanh nhẹn leo vào phòng. Tôi vội chạy lại gài cửa, Thiện chạy theo quấn lấy tôi miệng lắp bắp nói trong hơi thở:
– Nhở em quá chừng chỉ mong trời tổi để đến gặp em, mai sáng anh phải đi sớm. Chắc kỳ này anh sẽ lâu về lắm….trời ơi! xa em làm sao anh chịu nổi? !

Miệng nói tay Thiện quấn lấy thân thể tôi, môi Thiện hôn túi bụi trên mắt tôi, trên tai tôi rồi lần xuống cổ làm cho ngưòi tôi bừng bừng nóng, chân tôi lúc đó như không còn đứng vững nữa, Thiện dìu tôi nằm xuống giường, tay Thiện lần mờ những chiếc nút trên áo tôi ra rồi cúi xuống liếm nhè nhẹ chung quanh núm vú, lưỡi Thiện như con sâu bò nhè nhẹ cùng khắp trên các vùng da nhạy cảm trên cơ thể tôi, con sâu bò tởi đâu người tôi tê dại tới đó Tôi chẳng còn e dè gì nữa, mặc cho Thiện muốn làm gì thì làm. Lưỡi Thiện bò chán ở vùng trên từ từ bò tràn xuống vùng dưôi sau khi tuột trên từ từ bò tràn xuống vùng dưới sau khi tuột quần ra khỏi hai ống chân tôi. Môi Thiện rà rà, ráy ráy tận trong các khe hở quanh háng, quanh mu lồn làm cho người tôi oằn oại cong rưởn lên như con tép, miệng rên rỉ không ngôt, nưởc nhờn ứa ra ướt dầm. Tay chân tôi lúc đó quýnh quáng nắm níu, ghì xiết Thiện lung tung làm Thiện lũng lính quýnh theo. Thân thể tôi nlc lửa dán sát vào Thiện, con cặc nóng hổi của Thiện áp lên da thịt tôi, chà chà miết miết trên mu lồn, trên mồng đóc làm cho tôi chịu hết nổi, cố cắn chặt hàm răng lại mà vẫn phát ra những tiếng rên xiết khá lớn khiến Thiện phải vội lấy tay che miệng tôi lại. Tôi phút đó chắc Thiện đã không kềm nổi mình nữa anh nlớn mình lên cầm con cặc đẩy nhè nhẹ vào trong lồn tôi, vừa rấn vào anh vừa khẽ nói:
– Khi nào thấy đau em la lên nghe… em ráng mờ hai chân rộng ra một chút nữa thì sẽ được đó em. Lần này Thiện đã có kinh nghiệm nên mỗi lần tôi nhăn mặt la đau là anh dừng lại nằm yên, chuyển qua hôn liếm, xoa bóp, chờ cho khi nào tôi êm êm là lại tiếp tục đẩy vào nữa. Sau một hai lần dừng lại rồi tiếp tục thì tôi cảm thấy mình như đã có thể chịu đựng được nên không còn nhăn mặt rên đau không còn kềm chế được mình nữa nên hai tay xiết chặt, ghì sát thân thể Thiện rồi nlớn mông lên thật mạnh cùng khi con cặc Thiện dập xuống, con cặc đâm lút vào thật sâu, một cảm giác đau nhói xé da làm cho tôi co đít ỉại, người tôi bàng hoàng choáng váng như muốn bay bổng. Tôi phút giây đó Thiện như con gà đã điên tiết nên không còn kềm chế nổi nữa cú tiếp tục theo đà đó mà nhồi nhắp liên tục làm cho tôi tê điếng toàn thân, tay chân quờ quạng, miệng nói như mê sảng. Không cần biết gì nữa Thiện cú ào ạt tấn công, cày, đẩy tôi vòng vòng trên giường ỉàm cho tôi thở muốn hụt hơi.

Tiếp tục áp đảo thêm một hồi nữa tôi bỗng thấy một tia nước nóng từ trong cặc của Thiện phun ra như xoáy mạnh trong người tôi làm cho toàn thân tôi rung động, tê mê đến ngất lịm. Đây là cảm giác sung sưông đến tận cùng tôi chưa bao giờ biết tôi kể tù ngày gần gũi vởi Thiện. Sau phút giây ngây ngất từ những tia nưôc nóng đó Thiện tiếp tục nhồi nhắp thêm một hồi nữa rồi nằm im bất động trên người tôi. Một vài phút sau anh rút cặc ra nằm xuống cạnh tôi thở hào hển. Sau cơn sóng trào dữ dội tôi thấy lồn mình ê ê và cảm giác hơi rát rát, nhìn xuống tấm ra trải gưởng thì thấy một đốm máu glổng như lúc đầu tôi mới ra kinh, tôi hoảng hồn lấy tay rò lồn thì tay ướt nhẹp nưởc nhờn pha lẫn máu hồng hồng. Nhở lại trong các tiểu thuyết mà tôi đã xem tả cảnh các cô gái mới gần gũi con trai lần dầu đều có máu chảy, điều này chứng minh cho người con trai biết là cô gái đó còn trinh.

Thiện quay qua ôm chặt tôi vàn lòng, tôi gối đầu lên tay Thiện mà nói:
-Anh à, em bị chảy máu, em sợ quá?
Thiện cúi xuống hôn tới tấp lên mắt lên mũi tôi rồi thổt lời say đắm:
– Em đừng sợ, con gái gần trai lần đầu bao giờ cũng có máu chảy đó mà. Mến ơi? Em đã cho anh sự trong trắng của em, anh thật biết ơn vô cùng. Anh sẽ lo lắng cho em, anh lúc nào cũng sẵn sàng hy sinh cho em.

Lời nói, cử chỉ dịu dàng săn sóc của Thiện làm cho tôi cảm động quên hết lo lắng.
Hai đúa còn đang rù rì vởi nhau thì bỗng có tiếng gõ cứa và giọng thímTư vang lên:
– Mến ơi, con còn thức không? Mờ cừa thím đem vô cho con ly chè nè.

Tôi điếng hồn vì phòng tôi quá nhỏ không có chỗ nào để cho Thiên trốn được, mà để Thiện nhảy qua cửa sổ giờ này thì cũng quá trễ vì thím Tư đứng ngay cừa phòng nhìn chéo qua thì có thể thấy người từ cửa sổ băng qua vườn. Thiện lính quýnh mặc quần vào, mắt dáo dác ngó quanh tìm chỗ trổn, còn tôi thì vội vã buông mùng xuống giả bộ ngủ say. Hai đứa còn chưa biết tính sao thì ngoài cứa tiếng thím Tư mỗi lúc càng có vẻ thúc hối thêm, tứng quá tôi giả giọng đang ngái ngủ lên tiếng:
– Thím Tư chờ con chút, con đang ngủ, để con mở đèn kiếm đôi dép rồi con ra mờ cứa. Chẳng còn cách nào khác nữa Thiện vội vơ cái áo trên ghế rồl chui tọt xuổng gầm giường, thấy tạm ổn, tôi vuốt lại đầu tóc quần áo rồi ra mở cứa. Làm bộ như còn đang say ke, tôi đưa tay lên dụi mắt nói:
– Có chuyện gì vậy thím Tư, bữa nay con mệt quá nên ngủ say, thím Tư gọi con có lâu không? Thím Tư nhìn tôi từ đầu tôi chân với cặp mắt đầy vẻ nghi ngờ rồi đưa cho tôi ly chè và nói:
– Làm gì mà ngủ say dư vậy, làm thím kêu cả buổi… chú Tư đi chơi về có mua mấy ly sâm bổ lượng, con ăn cho khoẻ rồi ngủ…
– Làm gì mà ngủ say dữ vậy, làm thím kêu cả buổi… chú Tư đi chơi về có mua mấy ly sâm bổ lượng, con ăn cho khoẻ rồi ngủ…

Vừa nói thím vừa bước vào phòng nhìn quanh quất như muốn tìm kiếm cái gì làm cho tôi quýnh lên phải kiếm chuyện nói giả lả với thím để tự trấn an:
– Lâu quá con không có ăn sâm bổ lượng chắc phải ăn hai ly môi đã thím Tư à.

Coi như chẳng để ý gì tới lởi tôi nói, thím Tư đi thẳng lại giưòng xề dít ngồi xuống mắt nhìn quanh quất một hồi rồi cầm vải mùng lên xem. Tôi điếng hồn chạy lại gần thím, thím lên tiếng hỏi:
-Vải mùng này màu hường đẹp quá, má con mua lâu chưa, mua ở đâu con biết không ?
Tôi lấy bình tĩnh trả lời:
– Người quen má con mua ở Sàigòn về cho lâu rồi thím Tư à, để có dịp con hỏi má con cho, nếu thím thích thì má con sẽ nhờ người ta mua cho.

Thím Tư nghe nói vậy thì thích lảm, vẻ mặt bắt đầu bớt có vẻ để ý mọi chuyện. Ngồi thêm một chút nữa Thím đứng dậy dợm bước ra cừa, tôi đang mừng thầm trong bụng là mình sắp thoát nạn thì bỗng như ngửi thấy mùi gì là lạ trong phòng nên
– Con nằm cái giường này có nhỏ quá không? Ở sau nhà còn dư cái giường lớn đó, nếu con muốn thì mai nhờ chú Tư khiêng vô mà ngủ cho rộng rãi. Tôi lật đật trả lời cho qua chuyện:
– Thôi được rồi thím, con nằm cái gường này quen rồi, khiêng ra khiêng vô mất công lắm.
Coi như chẳng còn lý do gì nữa để ở trong phòng, Thím Tư đứng dậy mờ cửa đi ra, tnlớc khi đi khỏi thím còn quay lại nói:
-Thôi ăn rồi lo ngủ lại đi, ngày mai Chủ nhật mà lo gì.
Thím vừa ra khõi phòng tôi vội đóng cửa lại, để chắc ăn hơn tôi vẫn đứng ờ cửa nghe ngóng coi có tiếng chân thím trờ lại không. Độ chừng vài phút sau không thấy gì động tịnh tôi quay lại giường thì đã thấy Thiện nằm sẵn trong giường. Thấy tôi trở lại với nét mặt còn đầy vẻ lo sợ, Thiện nói:
– Đừng lo Mến à, lỡ có bị thím thấy thì anh sẽ đem cha má anh tôi nhà xin. cưới em ngay, anh thương em anh không làm khổ em đâu, anh chỉ sợ em không yêu anh nữa thôi.
Tôi nằm xuống gối đầu trên vai Thiện nói:
– Em không sợ gì lắm, nhưng chỉ sợ quê mặt, tiếng đồn um sùm vì em chỉ có mười sáu tuổi mà đã bậy bạ rồi.

Thiện ghì sát tôi vào lòng hôn lên tóc lên má tôi, hai đứa lại say mê nựng nịu nhau quên cả ly chè chưa ăn trên bàn, quên cả chuyện thím Tư tôi vừa mói vào phòng kiểm soát vừa qua. Người tôi lại bắt đầu nóng ran, ngực tôi, lồn tôi lại rừng rực lửa dưởi bàn tay mày mò của Thiện, nưóc lồn tôi lại ứa ra, tay chân tôi lại run rẩy, Thiện đè ngửa tôi xuống và nói:
– Cho anh nữa nghe em ?
– Em sợ đau quá!
– Lần nầy không đau đâu anh sẽ thật nhẹ nhàng.

Thế rồi Thiện không nói gì nữa cứ nhào vào lột áo tuột quần tôi ra rồi hôn trên vú, liếm quanh háng, liếm sâu vào lồn, lưỡi Thiện như con rái cá, ráy cùng khắp thân thể tôi làm cho tôi điên dảo mờ mắt không nổi nữa. Và Thiện đã đưa tôi vào những đam mê tận cùng của xác thịt, người tôi như tan thành nưôc theo nhịp dập liên tục vũ bão của con cặc Thiện, tiếng rên của tôi như tắc nghẻn lại dưới bàn tay bụm lại của Thiện. Trời đất rung rinh chao đảo như muốn sụp đổ, tôi chẳng còn biết gì nữa lịm dần di trong nỗi thống khoái tận cùng.

Thiện về rồi mà người tôi vẫn còn cảm giác bải hoải rã ròi lâng lâng khó tả. Môi mười sáu tuổi tôi da trờ thành đàn bà, tôi không thấy buồn hay tiếc nuổi gì cả mà trái lại còn muốn Thiện ở lại suốt đêm vôi tôi. Lúc Thiện đòi về, tôi cứ ôm chặt lấy Thiện làm Thiện phải năn nỉ:
-Em để anh về đi vì bây giờ đã hơn mười hai giờ rồi, sáng mai năm giờ anh sẽ ghé thăm em trước giờ anh ra bến xe.

Nằm cả tiếng đồng hồ trăn trở mê man với cảm giác tê mê của gái mới biết hơi trai lần đầu tôi đã thiếp đi hồi nào không hay. Trong giấc ngủ tôi mơ cùng Thiện đi trong một vườn hoa đủ màu sắc tuyệt đẹp, hai đứa tay trong tay như bay bổng
trong cảnh thàn tiên. Còn đang say sưa trong giấc m() kỳ thú đó, bỗng tai tôi nghe có tiếng gì lụp cụp ngoài cửa sổ, vừa choàng mắt dậy thì đã thấy Thiện đứng bên cạnh gidờng. Vòng tay chúng tôi lại xiết chặt, quấn quyện vào nhau, Thiện nói gấp gáp trong hơi thở:
– Sáu giờ anh phải di rồi, ghé lại thăm em một chút rồi anh đi, em đừng đưa anh ra bến xe làm gì , cú ờ nhà ngủ tiếp đi, anh biết em đang mệt.

Vừa nói môi Thiện vừa hôn say đắm tói tấp trên mặt mũi tôi rồi ngừng lại thật lâu trên môi tôi, người tôi lại nóng rần rần theo với hơi thờ dồn dập của Thiện, tay Thiện hối hả lần mờ nút áo của tôi ra, chiếc quần lại được tuột xuổng khỏi hai chân tôi và Thiện hấp tấp nhập trận như chạy đua với thời gian đang vùn vụt trôi qua. Tôi như cái máy đã chạy trơn dầu mỡ nên đã đón nhận cơn mưa tình của Thiện đổ xuống một cách trọn vẹn. Cặc Thiện đẩy tới đâu người tôi nlớn theo tới đó và tôi đã tan loãng rập rềnh theo với từng nhịp dập vào kéo ra của con cặc Thiện, giờ phút này tôi nghĩ thân thể hai đứa tôi đã là một, cùng đang lâng lâng tan thành sương khói. Tàn cuộc rồi mà hai đứa vẫn còn dính chặt vào nhau, lịm người đi trong hưởng thụ. Chuông đồng hồ ngoài phòng khách điểm sáu tiếng Thiện mới vùng dậy chụp quần áo mặc vào. Trước khi trèo qua cửa sổ Thiện ôm thật chặt tôi trong vòng tay, với một giọng thật cảm động anh nói:
– Anh đi nghe em, nhở viết thư cho anh, không được đi chơi vởi ai hết, ráng học giỏi nghe em. Em hứa vôi anh đi.
Tôi nhìn Thiện mê đắm, gật đầu thật ngoan hiền, trong khi vòng tay tôi vẫn ôm chặt thân thể Thiện. Gỡ nhẹ tay tôi ra Thiện vuốt tóc tôi nói:
– Thôi trễ giờ rồi anh phải đi, em nhở là lúc nào, làm gì trong trái tim anh cũng có hình bóng em. Còn em néu yêu anh thì không được giao thiệp với bạn trai, chỉ có một mình anh thôi nghe em.

Tôi hôn Thiện nồng nàn thay cho câu trả lời. Thiện cúi xuổng âu yếm hôn trên má tôi rồi leo qua cửa sổ phóng nhanh ra khỏi hàng rào. Bóng Thiện khuất sau hàng rào bông bụt nhà ông Cả tôi mới trở vào giường. Cơn mệt mỏi rã rời thật kỳ thú đã đưa dã đưa tôi vào giấc ngủ thật ngọt ngào không chút mộng mị. Đến khi giật mình thức dậy thì nắng đã lên cao soi vào tràn ngập trong phòng.

Nghe tiếng nồi niêu, chén bát khua dưôi bếp tôi lật đật ngồi dậy đi nla mặt, chải sơ đầu tóc chạy ngay xuống bếp để phụ thím Tư lo cơm trưa. Thím Tư thấy tôi thì vui vẻ nói:
– Chủ nhật ngủ dữ hé, thím nghĩ con mệt nên không kêu, ngủ ngon lành giờ nhìn mặt con coi bộ tươi rói…
Nghe thím Tư nói mặt tôi tươi rói tự nhiên tôi nhột nhột, mắc cỡ nên giả lả nói cho có chuyện:
– Còn gì không thím, có gì cho con phụ với ?
Mặt vẫn cúi xuống lò than nic hồng vói con cá lóc nướng trui vàng ngậy, thím nói:
– Thôi xong hết rồi, lên dọn bàn sắp chén ra ăn cơm là vừa rồi.
Tôi với tay lấy cái chổi lông gà trên vách đi thẳng lên nhà trên phủi bụi sơ bàn ghế rồi lo dọn chén ra bàn. Khi đi ngang qua tấm kiếng tủ quần áo tôi đứng lại nhìn mình trong gương thì thấy mặt mày mình có vẻ đổi khác nhiều; hai má nlc hồng, mắt long lanh ươn ướt, môi mọng đỏ…hèn gì thím Tư chẳng nói là ngủ dữ. Thật ra tối hôm qua tôi nào có ngủ bao nhiêu, tôi chợt nghĩ chắc có lẽ mình đẹp và mớn ra là vì có hơi trai.

Dọn bàn xong, tôi mời chú Tư ra ăn. Chú Tư tôi tuy bề ngoài có vẻ nghiêm nghị nhưng thật sự rất hiền và vui tính. Chú thím tôi không có con nên từ khi có tôi trọ học ông bà rất vui và cưng chiều tôi như con của ông bà. Người vui nhất có lẽ là thím Tư vì có người phụ việc nhà cho thím, có người để thím nói chuyện khỏi phải chạy qua các bà hàng xóm kề rề chuyện nọ chuyện kia, điều này tôi thấy chú Tư tôi đã cằn nhằn thím nhiều lần.

Thường thường ngày Chủ nhật chú Tư tôi hay ờ nhà lo ba công chuyện trong nhà cứa nên thím Tư tôi hay làm những món nhậu cho chú Tư lai rai. Thím Tư nấu ăn rất giỏi, món nào thím nấu cũng ngon, nhất là các món nhậu. Tôi rất thích ngày
Chủ nhật vì trong những ngày này tôi được ăn những món ngon lành và nhất là trong khi nhậu chú Tư thường rất vui vẻ cời mờ nên tôi đề nghị xin cái gì chú cũng cho. Hôm nay thím Tư làm món cá lóc nưông trui thật hấp dẫn, chú Tư khoái khẩu nên nhậu hết xị này qua xị khác, còn tôi thì cứ phá mồi tì tì, ăn hoài không thấy no. Khi gần tàn bữa ăn, chú Tư có vẻ ngà ngà rồi quay qua hỏi tôi:
– Mấy nay chú nghe thằng Thiện nó có về phép, sao không thấy nó ghé thăm con vậy Mến ?
Tôi chưa kịp trả lời thím Tư đã nói:
– Chắc là nó phải về dưôi quận thăm cha má nó chứ, lính tráng đâu có phép dài ngày đâu mà đi thăm lung tung.
Chú Tư tiếp:
– Tội nghiệp thằng nhỏ, đang học hành kẹt lính phải nghỉ ngang, không biết khi hết lính nó có học hành trờ lại nổi nữa không. Con có tội nghiệp nó không Mến ?
Tôi lúng túng hai má nóng ran chưa kịp trả lời thì thím Tư lại nhào vào giải vây:
– Ông này kỳ cục ghê, làm con nó mắc cỡ
Chú Tư tiếp:
– Chú thấy thằng nhỏ cũng hiền lành. Coi mòi nó có vẻ thích con lắm dó… nhưng chú thấy con còn nhỏ quá, vài năm nữa học xong rồi nếu hai đứa còn thích nhau thì chú thím sẽ nói vôi cha má ở dưới nhà cho tụi bay tiến tói, chú nói vậy con chịu không?
Tôi ngượng cứng người ấp a ấp úng nói:
– Con còn nhỏ mà chú Tư, con chưa nghĩ tới chuyện đó đâu, thôi chủ Tư đừng hỏi nữa con mắc cỡ quá à ?
Thím Tư lại lên tiếng:
– Ông ghẹo con hoài, nó đang ăn ngon, ông làm nó mắc nghẹn bây giờ.
Chú Tư tôi cười hề hề coi bộ thích chí lắm. Khi nào có chút nlợu là chú Tư hay nói cà rỡn như vậy đờn cho gánh hát mà nghe chú tôi đờn cũng phải nể luôn. Bời chú có nhiều tài như vậy nên thường được bạn đờn ca mời đi đờn đám tiệc hoài làm thím Tư rầu muốn chết. Thím vẫn thường hay nói với chú: “Thôi ông ơi, ông cứ ham đi đờn ca hoài có ngày gặp con nào nó mê ông thì khổ tui. Tui nói thiệt, nếu ông thích đờn ca thì cú kéo bá tánh về đây mà ca dờn tui sẵn sàng làm đồ nhậu đãi họ nữa đó.”

Mặc cho thím Tư năn nỉ, òn ỷ chú Tư vẫn cứ đi như thường, năm thì mười họa môi dẫn bạn bè về nhà một lần. Mỗi lần có đờn ca ờ nhà là chú Tư thường bắt tôi ra ca sáu câu. Chú thích tôi ca vọng cổ lắm, chú vẫn thường khen là giọng ca tôi mùi và có hồn, chú thường khuyến khích tôi nên tập hát thêm để sau này trở thành đào hát. Chú nói:
– Chú nói thiệt vôi con chứ học hành cho lắm rồi thì cũng chẳng kiếm được bao nhiêu đâu, nếu mà trời cho, tổ đãi con trở thành đào cải lương thì một sớm một chiều con sẽ hốt bạc, cha mẹ anh em gì cũng được nhờ hết. Chú nói thiệt đó, kiếm người có vóc dáng đẹp như con, có giọng ca ngọt ngào truyền cảm như con không phải dễ kiếm đâu.

Tôi cũng chẳng hiểu tôi hát ngọt cỡ nào mà cứ mỗi khi tôi cất tiếng hát lên là mọi người im lặng lắng nghe rồi xuýt xoa khen ngợi không tiếc lời. Tôi nhớ có lần tôi ca bản Người vợ nghèo của soạn giả Viền Châu đã làm cho thím Tư và mấy bà choom xóm sụt sùi rơi nưởc mắt. ở nhà thì như vậy còn ở trường thì bạn bè và các cô thầy thường gọi tôi là ca sĩ học trò. Cứ mỗi lần có giờ rảnh rỗi hoặc sinh hoạt văn nghệ trong tnlờng là thế nào tôi cũng được yêu cầu lên hát một hai bản tân nhạc hay một hai câu vọng cổ.

Tôi có khiếu ca nhạc từ nhỏ, tôi nhô nhưng năm còn học tiểu học ở aưôi làng, mỗi lần trong làng có đám cưôi, đám giỗ, đám tiệc là thế nào cha con tôi cúng được mời tởi để hát giúp vui. Lũ con nít cùng trang lứa vói tôi thời đó mê tôi lắm, đứa nào cũng muốn làm thân vôi tôi cả. Từ ngày lên tỉnh học, những ngày chưa đi chơi vởi Thiện tôi có đi học hát tân nhạc vởi thầy Quý dạy nhạc trong tniờng, thầy Quý thường khen tôi hát truyền cảm và chắc nhịp. Có lần thầy đã định đưa tôi lên Sàigòn dự thi tuyển lựa ca sĩ của đài phát thanh, nhưng rồi xe cộ, ăn ờ khó khăn rắc rối quá nên thầy bỏ ý định.

Sau khi nhậu no say, chú Tư rủ thím Tư và tôi đi xem cải lương, chú nói:
Hôm nay có đoàn cải lương Tân Thủ Đô tù Sàigòn xuống hát, nghe nói đoàn này thành phần ca sĩ mạnh lắm.

Thím Tư nghe rủ đi xem cải lương thì mừng rỡ ra mặt nên lo dọn dẹp lẹ lẹ để đi xem. Thím luôn miệng thúc hối tôi:
– Lo dẹp dọn cho lẹ rồi thay đồ đi con, lâu lâu mới có đoàn cải lương lớn về tỉnh đó con..

Đối với tôi trong lúc này thật sự chẳng có gì hấp dẫn hơn những trận mây mưa hết… trong đầu óc tôi chỉ toàn nghĩ tởi những cảnh nổ lửa, ngất ngây vừa qua mà thôi.

Vì trong người còn mệt mỏi và cũng chẳng muốn ngồi xem buổi tnla trong rạp nóng nực chật chội nên tôi từ chối:
– Thôi con không đi xem đâu, chú thím đi đi, ngày mai con phải nạp mấy bài tập toán làm ở nhà.
Chú Tư có vẻ muốn tôi đi nên lên tiếng:
– Đi coi một chút rồi về mà, còn cả buổi tối tha hồ cho con làm bài tập. Đoàn này là đoàn lớn từ Sàigòn xuống chứ không phải là đoàn lơ mơ đâu con, thành phần nghệ sĩ khá lắm đó, chiều nay họ diễn tuồng Nhạn về ải Bắc của soạn giả Vạn Lý,
óng soạn giả này là bạn chú, hồi hôm qua chú mới gặp ổng ngoài chợ nên chú muốn con đi coi cho ổng biết mặt mai mốt có gì mình nhờ cậy.

Nghe chú nói vậy tôi chẳng còn cách nào để từ chối nên phải đi thay quần áo rồi theo hai ông bà đến rạp.

Bởi là tỉnh nhỏ lâu lâu mới có đoàn hát có tên tuổi đến trình diễn nên bà con đi xem thật đông. Vì chưa tôi giờ vào cửa nên khán giả mua vé rồi đứng chờ vòng trong vòng ngoài chật kín cả khu vực trước rạp làm không khí thật rộn ràng vui vẻ. Chú thím Tư và tôi đang lóng ngóng trước rạp thì một ngưòi đàn ông trung niên đầu hơi hói từ trong rạp đi ra bắt tay chú Tư rồi quay qua gật đầu chào thím Tư và tôi. Chú Tư lật đật giởi thiệu:
– Đây là soạn giả Vạn Lý, còn đây là bà xã tôi và cháu Mến mà tôi đã nói vôi anh hôm qua dó.
– Mời anh chị và cháu đi theo tôi vô rạp, còn gần nửa tiếng nữa mới tôi giờ vào cửa, đứng ngoài này bụi lắm.

Nói rồi ông quay lưng dẫn chúng tôi vòng ra cửa sau băng qua hậu trường sân khấu để vào trong rạp. Hậu tnlờng sân khấu giờ này thật rộn rịp sống động, diễn viên thì lo hóa trang, còn nhân viên kỹ thuật phông cảnh thì lo sắp xếp sân khấu, phông màn, đèn đóm, người chạy qua kẻ chạy lại, người chạy ra kẻ chạy vào nhìn thật vui mắt. Đang đi thỉnh thoảng ông Vạn Lý dừng lại giới thiệu một hai nghệ sĩ với chúng tôi làm chú thím tôi có vẻ thích lắm. Chúng tôi được ông mời ngồi ở hàng ghế danh dự ngay sát sân khấu gần vôi ban tân nhạc. Vừa ngồi xuống chưa kịp gì cả thì ông Vạn Lý đã quay qua nhìn tôi rồi hỏi:
– Con nhìn cảnh sinh hoạt trong hậu trường con có thấy thích không ?
Tôi ậm ừ chưa biết trả lời sao thì ông lại hỏi tiếp:
– Con có muốn gia nhập trong hàng ngũ những người đó không ?
– Dạ con chỉ sợ mình không đủ khả năng thôi.
Ông nhìn tôi gật gật đầu có vẻ hài lòng với câu trả lời rồi quay qua chú tôi ông nói:
– Cô bé này có vẻ lanh lợi và thông minh, nếu ca hay nữa thì có nhiều hy vọng trở thành diễn viên nổi tiếng lắm đó.
Chú tôi vui ra mặt, ông xoa xoa hai tay vào nhau vừa cưòi vừa nói:
– Tui bảo đảm vởi anh, cháu nó ca dược lắm, trăm sự nhờ anh thôi.
Quay qua tôi ông Vạn Lý hỏi:
– Con đang học lởp mấy ?
– Dạ con đang học lởp đệ ngũ (lớp 8)
Một cái nhíu mày sau một thoáng suy nghĩ ông nói:
Thôi con ráng học hết trung học đi rồi hãy vô nghề, con đang còn nhỏ qúa mà lo gì, chú thấy một vài năm nữa cũng chưa trễ.
Chú Tư tôi lên tiếng:
– Kể ra thì nó cũng còn nhỏ thiệt, nhưng tui muốn ngày mai rảnh mời anh ghé tui chơi nghe cháu nó ca thử rồi có gì chỉ xin anh nhận nó làm đệ tử thôi còn mọi chuyện rồi tính sau.
Câu chuyện đang còn trao đổi vui vẻ thì cừa rạp đã mờ để khán giả vào. Ông Vạn Lý đứng dậy bắt tay chú Tư và chào thím cháu tôi, tnlởc khi quay lưng đi ông nói:
– Tnla mai tưi sẽ ghé nhà anh chơi rồi mình sẽ nói chuyện nhiều.
Bóng ông Vạn Lý vừa khuất sau hậu tniờng chú Tư quay qua tôi nói:
– Như vậy là coi như ổng chịu rồi đó con, trưa mai con ráng ca thiệt hay cho ổng nghe nữa là rồi.
Thím Tư nãy giờ lặng thinh bây giờ bỗng lên tiếng:
– Con mà thành đào cải lương thì thím tha hồ mà đi coi cải lương chùa.
Nói song thím cười thật khoái trá làm chú Tư và tôi cũng cười theo.

Chuyện trao đổi thêm được một hồi nữa thì đèn trong rạp bỗng phụt tắt, màn nhung bắt đầu hé mờ, khán giả đang ồn ào nói chuyện bỗng im lặng cùng nhìn lên sân khấu. Chú thím Tư tôi say mê theo dõi vở tuồng còn tôi thì nhìn lên sân khấu mà tâm trí để đâu đâu chẳng hiểu gì cả. Cứ như vậy tôi ngồi cho đến giờ vãn hát.

Trưa hôm sau chú thím Tư tôi làm một bữa cơm thật thịnh soạn để đãi ông Vạn Lý. Thay vì đi một mình đến, ông Vạn Lý đã dẫn theo một diễn viên trẻ trong đoàn, đó là Lý Bình Vân, người vừa thủ vai tùy tưông Sơn Tùng trong vở tuồng Nhạn về ải Bắc mà tôi vừa xem tnla hôm qua. Sau bữa cơm chú Tư đã đờn cho tôi ca ba bốn câu vọng cổ và các điệu lý, ông Vạn Lý và Lý Bình Vân nghe rồi gục gặc đầu tán thường hoài làm tôi hứng chí ca thiệt mùi mẫn, ca chẳng muốn ngưng. Khi tôi vừa dứt một điệu lý thì ông Vạn Lý rút trong cặp ra một cuốn bản thảo tuồng cải lương của ông rồi mở ra chỉ vào một đoạn nói:
– Đây là một đoạn đối đáp nam nữ trong tuồng Phận má hồng của chú, con hãy hát thử vai nữ này còn Lý Bình Vân hát vai nam.
Tôi lè lưỡi rùn vai tỏ dấu e sợ, chú Tư tôi lên tiếng:
– Con cứ ca đi chứ có gì mà ngại, ở đây đâu có ai đâu…. Mến à, con hãy dò trước từng câu cho chắc đi rồi ca.

Tôi đón lấy tập bản thảo trên tay ông Vạn Lý rồi đi ra góc nhà ngồi lẩm nhẩm dò từng câu một trong khi ba người tiếp tực nói chuyện tuồng tích và uống nước trà. Hôm đó tôi với Lý Bình Vân đã ca với nhau thật ăn ý, giọng ca của tôi đã nhập vào tâm trạng bi thương của Kiều Nương, người con gái lạc mất người yêu trong thời chinh chiến của vờ tuồng nên nghe buồn man mác. Lý Bình Vân với giọng ca trầm ấm đã ca đối đáp vói tôi thật mùi mẫn, đôi lúc vì những đoạn quá bi thương anh đã nắm tay tôi đưa lên ngực anh và mắt nhìn thật say đắm làm cho tôi thấy xao xuyến trong tâm hồn. Dút đoạn ca diễn tôi vẫn còn ngẩn ngơ theo với tâm trạng của nhân vật trong tưồng trong khi Lý Bình Vân và ông Vạn Lý vỗ tay ngợi khen hết lời Lý Bình Vân nói:
– Mến ca chẳng thua gì các cô đào chuyên nghiệp hết, với khả năng này chỉ cần đứng trên sân khấu một hai tuồng ỉà vững vàng ngay.

Ông Vạn Lý không nói gì nhưng gục gặc đầu tỏ dấu tán đồng vói câu nói của Lý Bình Vân. Trước khi ra về ông Vạn Lý đã hứa với chú tôi là sang năm ông sẽ về lại tỉnh đem tôi đi theo đoàn hát của ông. Còn phần Lý Bình Vân thì tỏ ra quyến luyến tôi thật nhiều, anh ta đã lợi dụng khi chú tôi và ông Vạn Lý đang lo nói nhưng lời chia tay theo nói nhỏ với tôi những lời tán tụng thật hoa mỹ và khi ra khỏi nhà anh còn quay lại nhìn tôi hoài. Chú Tư tôi hôm đó hài lòng tôi lắm, sau khi đưa tiễn khách về ông nói:
– Kỳ hè này chú sẽ về làng vôi con để nói chuyện với cha má con về việc chú sẽ đưa con đi theo doàn hát.

Tuy chuyện đoàn hát diễn tiến cũng có vẻ hấp dẫn thật, nhưng tôi vui thì vui vậy thôi chứ trong lòng không quan tâm gì mấy, đầu óc tôi bây giờ chẳng có gì khác ngoài Thiện và những trận sóng tình nổ lửa trong nhưng đêm vừa qua.

Những ngày sau đó tôi đi học mà trong người vẫn như còn vưông vất những dư âm của lần đụng trận đầu tiên nên thường thấy mỏi mệt bần thần, đầu óc không được minh mẫn linh hoạt như hói trước khiến mấy đứa bạn gái trong lớp cứ theo hỏi thăm sức khỏe tôi hoài. Phải mất đến cả bốn năm ngày sau tinh thần tôi môi trở lại bình thường nhưng lại bắt đầu thấy ngứa ngáy ở cửa mình và bứt rứt thèm muốn lạ lùng, tôi thầm nghĩ nếu mà có Thiện ờ đãy chắc tụi tôi sẽ xáp trận đến sập giường sập chiếu.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi, những thèm muốn đòi hỏi xác thịt ngày mỗi tăng, tôi đã tắm ngày tắm đêm nhưng không đè nén nổi những cơn sốt dục tình rần rật bốc khói trong người.

Hôm đó sau giờ việt văn của cô Nga, thay vì ra ngoài chơi tôi ngồi lại trong lóp lấy thơ Thiện mới gởi về ra đọc, đang say sưa vôi những lời thương nhô của Thiện thì thầy Khoa từ đâu đến đứng trước mặt tôi hỏi:
– Mến đang đọc thơ ai đó? thầy muốn hỏi Mến chút chuyện được không ?
Tôi lật đật xếp lá thư bỏ vô cặp rồi ngưởc lên trả lời thầy:
– Dạ em đang đọc thơ ờ dưới quê gởi lên, có chuyện gì vậy thầy ?
– Thì cũng chẳng có gì quan trọng, thầy thấy ở Sàigòn có tờ nhật báo họ đang tổ chúc giải tuyển lựa ca sĩ vôi giải thường lón lắm, thầy hỏi xem Mến có muốn đi thi hát không ?
– Thôi thầy ơi? em hát chơi chơi ở tnlờng thì được chứ đi thi hát thì em không dám đâu.
– Em đừng nên khiêm nhượng quá, thầy thấy em hát được lắm đó, có gì nếu em bằng lòng thì xin phép cha má rồi thầy sẽ ghi danh cho.
– Thôi em sợ lắm thầy ơi?, lên tôi Sàigòn thi ghê thấy mồ đi.
Vẫn vôi giọng thật bình thản thầy Khoa nói:
– Đâu có gì đáng ngại đâu, họ tổ chức vào mỗi sáng chủ nhật hàng tuần, nếu Mến muốn thi thì đi theo thầy với cô Nga về Sàigòn rồi thi luôn.
Tôi nghe cũng có vc có lý nên hỏi:
– Thi tân nhạc hay thi cổ nhạc hả thầy?
– Giải này là giải ca tân nhạc, hạng nhất được một huy chương vàng và một ngàn đồng tiền mặt.
Tới đây coi như tôi đã bị thầy Khoa cuốn vào câu chuyện nên hỏi tởi:
– Chừng nào thì họ bắt đầu thi hả thầy?
– Hình như là đầu tháng mưòi một, như vậy là từ đây tôi đó còn khoảng năm sáu tuần nữa.
– Mà em thấy em ca tân nhạc không vững bằng cổ nhạc, theo thầy thấy thì thế nào?
– Không yếu đâu, thầy Quý dạy nhạc có nói vôi thầy là em ca hay và bảo đảm phần nhịp nhàng lắm, thầy Quý nói là thầy sẽ nói chuyện với em nay hay mai gì đó về chuyện đi thi này. Nếu cần thì thày Quý hay thầy sẽ nói vói phụ huynh của em cho.
– Theo thầy thì em nên ca bài gì để dự thi?
Thầy thấy em ca bài “Đường xưa lối cữ của Hoàng thi Thơ hay lắm đó, tại sao không thi bằng bài đó.

Đang nói chuyện vui vẻ thì kẻng báo hết giờ chơi vang lên.Tniớc khi bưôc ra khỏi lóp thầy Khoa dặn dò:
– Để ngày mai thầy với thầy Quý sẽ ghé nhà em chơi nói chuyện với gia đình em về việc đó. Bóng thầy Khoa đã khuất khỏi cửa lôp khá lâu mà trong lòng tôi vẫn còn ngơ ngẩn, những diễn tiến vừa xảy ra cứ ngỡ như là trong mơ.

Qua ngày hôm sau thầy Khoa và thầy Quý đến nhà chú tôi thật. Chú tôi nghe đề nghị của hai thầy thì ủng hộ hết mình, chú nói:
– Cái gì chứ việc cho cháu nó đi thi hát thì tôi ủng hộ liền, tui nói thiệt với hai thầy là tui với cha nó ở dưới quê cũng có máu văn nghệ lắm, tụi tui cũng đang có ý định cho eháu nó đi vào con đường đó đó.

Bắt đầu từ sau ngày hai thầy tôi nhà tôi đó, chiều nào tôi cũng ghé lại nhà thầy Quý để dợt ca. Thầy Quý đã đệm guitar và uốn nắn cho tôi ca nhiều loại nhạc khác nhau, khi thì hát nhạc vui tươi mạnh mẽ khi thì hát nhạc tình cảm nhẹ nhàng.
Thường trong những buổi tập dợt đó ít khi thấy vắng mặt thầy Khoa, có đôi lần trên đường đưa tôi về thầy Khoa đã dẫn tôi vào ăn chè trong những quán quen mà trưôc đây Thiện hay đưa tôi tới ăn. Thầy trò ngồi nói chuyện cười đùa vôi nhau thật vui vẻ thân mật. Trong những lần ngồi đối diện với nhau như vậy tôi thấy thầy Khoa trẻ trung và gần gũi vôi tôi thật nhiều khác hẳn vôi những khi
thầy đứng trên bục giảng bài. Trái tim tôi đã có đôi lúc rung động nhè nhẹ trtiôc nụ cười ánh mắt và nhưng cử chỉ săn sóc của thầy.

Thời gian trôi qua thật lẹ, mới đó mà tôi đã xa Thiện hơn hai tháng và ngày lên Sàigòn dự thi hát của tôi cũng đã kề bên lưng. Vì thời gian cấp bách như vậy cho nên thầy Quý dợt cho tôi ráo riết, thầy Khoa thì theo chỉ dẫn về cách thức đứng trên sân khấu, cách thức đưa tay đưa chân khi hát. Tôi đã thấy tôi tiến bộ thật nhiều trong giọng ca, trong cách trình diễn và nhất là tôi mang một tinh thần đầy tự tin.

Và ngày thi hát đã đến, buổi chiều thứ bảy tuần đó tôi đã khăn gói đi theo cô Nga và thầy Khoa lên Sàigòn. Ngủ một đêm ở nhà cô Nga sáng hôm sau khoảng chín giờ thầy Khoa lại đón tôi đến rạp hát Quốc Thanh để dự thi. Nhờ tập dợt kỹ cộng thêm với sự yểm trợ tinh thần của thầy Khoa nên tôi đã ca thật ngon lành và đạt được số điểm cao nhất trong số thí sinh dự thi hôm đó để vào bán kết vào tuần kế tiếp. Để thường cho kết quả tốt đẹp của tôi trong buổi ra quân đầu tiên này thầy Khoa đã dẫn tôi vào Chợ Lởn ăn một bữa cơm thật ngon lành rồi hai thầy trò ra bến xe về lại tỉnh.

Tuần kế tiếp đó cô Nga vì bận tham dự đám cưới của một người bạn ở địa phương nên không về Sàigòn chung với thầy Khoa và tôi. Bời không có cô Nga nên khi về tởi Sàigòn thầy Khoa đã đưa thẳng tôi về nhà trọ của thầy ở cuối một con hẻm nhỏ gần chợ Tân Định, nơi đây thầy Khoa hiện trọ chung với vài người bạn sinh viên. Tối hôm đó thầy Khoa đã dẫn tôi đi nghe nhạc ở phòng trà Anh Vũ. Thầy nói đi xem cho biết cách trình diễn của các ca sĩ chuyên nghiệp hầu nít kinh nghiệm cho cuộc thi bán kết của tôi ngày mai. Sau khi vãn hát hai thầy trò đã đi ăn cháo khuya ở đường Trần Quý Cáp, khi về tôi nhà thì mọi người trong nhà đã đi ngủ cả. Không biết tôi ăn trúng cái gì mà suốt đường về nhà bụng tôi rất khó chịu, vừa bước vô nhà là bụng tôi quặn đau thật dữ dội, mặt mày xây xẩm quay cuồng đứng không vững nữa khiến thầy Khoa phải dìu tôi ra nhà sau để cho tôi ói. Sau khi ói hết những thứ vừa ăn, bụng tôi hết đau người trở lại khỏe khoắn như bình thưởng, tuy vậy mặt mày tôi chắc còn có vẻ phờ phạc nên thầy Khoa đã dẫn tôi vô phòng biểu tôi ngồi xuống giường để thầy cạo gió. Tôi mắc cỡ ngần ngừ chưa kịp nói lời từ chối thì thầy Khoa hối:
– Ngồi xuống dây lẹ lên, trật áo xuống để thầy cạo gió cho rồi còn đi ngủ mai dậy sôm đi thi.
Tôi lính quýnh vội trả lời:
– Thôi thầy ơi em khỏe rồi, không sao đâu, thầy cứ đi ngủ đi.
– Thầy nói ngồi xuống, nhìn mặt em là thầy biết em trúng gió nặng đó, phải cạo gió chứ không dỡn chơi được đâu.
Thấy không còn cưỡng lại được nữa tôi ngồi ghé xuống giường, quay mặt vô vách mở hàng nút trước ngực rồi tuột áo xuống tới ngang eo ếch, hai tay thủ cứng lấy bộ ngực. Thầy Khoa đã dùng tay xoa dầu trên lưng tôi, tay thầy xoa tôi đâu người
tôi nổi gai ốc tới đó, máu nóng trong người tôi bắt đầu rần rật chảy, hai lỗ tai tôi nóng bừng bừng, cơn sốt dục tình như sẵn sàng ngùn ngụt bốc khói. Sau khi xoa dầu kín lưng thầy lấy cái muỗng cạo tuần tự từ trên cổ xuống tới lưng, vừa cạo thầy vừa nói:
– Gió bầm nhiều quá chừng này, không cạo nó lậm vô trong người thì nguy hiểm lắm đó.
Lỗ tai tôi lùng bùng chẳng còn nghe gì nữa, mặc thầy nói gì thì nói tôi cứ run rẩy chịu trận. Thấy tôi không nói gì mà cứ ngồi run, thầy ngưng cạo đặt tay trên vai quay người tôi lại hỏi:
– Làm gì mà em run dữ vậy ? em lạnh hả ?

Giây phút đó tôi không còn biết mình ra sao nữa, thật sự là tôi đã không còn làm chủ được lý trí nữa, tự nhiên tôi phát khóc thật ngon lành, nước mắt tuôn đổ như mưa khiến thầy Khoa hoảng hồn lính quýnh miệng hỏi rối rít. Như trái trên cây đã chín mùi chỉ cần một cơn gió nhẹ là rụng xuống, tôi sà vào ngưòi thầy, hai tay ôm chặt cứng, hơi thờ hào hển, mắt ngưôc lên nhìn thầy như ngây dại. Sau một vài giây lúng tứng thầy Khoa lấy lại bình tĩnh cúi xuống nâng cằm tôi lên hỏi thật dịu dàng:
– Đâu có gì nói cho thầy nghe coi, tự nhiên sao lại khóc vậy?

Tôi lắc đầu không nói gì, vòng tay tôi xiểt chặt hơn, mắt ngưôc lên nhìn thật say đắm, thầy lộ vẻ lúng tứng quay đi hưông khác tránh ánh mắt của tôi nhưng vòng tay thì xiết chặt hơn. Không còn ngại ngùng gì nữa tôi ngả người xuống giường lôi theo thầy Khoa cùng ngã xuống, tôi đây môi thầy đã từ từ hôn nhè nhẹ trên khu vực quanh càng cở tôi rồi tiến lên trên má trên mắt và dừng lại thật lâu trên môi tôi, người tôi khi đó đã thật sự nóng bỏng nên chẳng còn giữ gìn gì nữa hai tay xiết thật chặt vai thầy và hôn trở lại thật nồng nàn. Sau hồi mê mẩn, thầy như chợt tỉnh vội buông tôi ra chạy đi tắt đèn rồi trở lại bồng tôi đặt xuống giữa giường cúi xuống hôn rổi rít lên vú lên rốn tôi làm tôi nhột nhạt muốn chết. Hôn hít đã rồi thầy ngồi dậy đưa tay gỡ những chiếc nút bên hông quần của tôi ra và nhẹ nhàng kéo xuống khỏi hai chân. Giây phút này tôi coi như đã sẵn sàng lâm trận nên nằm trân mình chịu, thầy cúi xuống hai tay banh chân tôi ra hôn nhè nhẹ trên mu lồn, hôn xuống quanh háng rồi đá lưỡi vào mồng đóc, người tôi tê cứng lại, hai chân giật giật như con thú bị trúng tên. Thầy thấy tôi có vẻ nóng quá rồi nên không còn e ngại gì nữa ông ngồi giạng hai chân ra, hai tay bưng đít của tôi lên đưa cái lồn ngay sát miệng mà bú mà liếm nghe chóc chóc làm tôi muốn điên đảo rên xiết không ngớt, thấy tôi la quá thầy vội thả xuống rồi ôm tôi thật chặt, miệng kề tai nói nhỏ:
– Em đừng la lôn, mấy người trong nhà họ thức dậy bây giờ….

Tôi mắc cỡ quá không biết làm sao nên chui vào người thầy để che dấu sự thẹn thùng. Sau một hồi nằm yên tay thầy lại bắt đầu sờ soạng trên vú tôi rồi lần xuống dưới bóp nhè nhẹ trên mu lồn, ngón tay trỏ miết trên khe lồn, kéo từ dưới lên trên và vê vê hột le thật lâu làm tôi tê mê chịu hết nổi phát rên thành tiếng, nước nhờn ứa ra ưởt nhẹp. Tôi đây chắc thầy cũng đã nóng lắm rồi nên ông ngồi dậy kéo tôi ra sát thành giường để nứa người tôi ở trên, hai chân thòng dưới đất rồi ông quì xuống úp mặt vô ngay lồn tôi mà hôn tới tấp, bú lia lịa làm tôi quýnh quíu hai chân cuống cuồng quơ cặp lung tung trên đầu trên cổ ông. Cứ tiếp tục như vậy thêm một hồi nữa thì tôi như đã muốn ngắc ngư, còn thầy thì chắc cũng đã lên tôi tột đỉnh nên ông đứng dậy tuột quần xuống dí ngay con cặc cứng ngắc của ông vào cứa lồn tôi mà cà nhắp cà nhắp rồi chà lên chà xuống chú chưa đẩy vô, cứ như vậy ông làm cả phút khiến cho tôi ehịu đời muốn hết nổi miệng rên rỉ không ngởt. Và rồi thì giờ phút quyết liệt cũng đã phải đến…. thầy rấn nhè nhẹ con cặc vào trong lồn tôi khá sâu, thấy tôi không tỏ ra đau đôn oằn oại chống đối gì cả ông mạnh dạn nhấn lút cán vào và tiếp tục nắc lia nắc lịa làm tôi sưông đến tê mê cả người, tôi đã không kềm giữ nổi nữa nên rên rỉ xả láng khiến thầy phải ngưng nhịp cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi:
– Đừng la nưa Mến, la quá người ta thức dậy hết thì quê lắm đó ?

Tôi ụ ợ gục gặc đầu rồi cắn răng chịu khi thầy tiếp tục trở lại trận chiến một cách ào ạt và quyết liệt hơn trưôc nhiều vôi những thế ngồi nhưng thế nghiêng những thế chổng ngược đít lên trời như long trời lờ đất…..khiến tôi chẳng còn biết gì nữa, người tôi như tan thành khói trong sự khoái cảm tận cùng của xác thịt. Tan trận chiến tôi đã ngủ vùi trong tay thầy cho đến sáng bét môi mờ mắt.

Buổi sáng đó tôi đã đi thi hát với một làn hơi không được phong phú như lần thi tnlôc nhưng cũng vẫn đạt được sổ điểm trên trung bình để được vào dự tranh vòng chung kết trong tháng tới. Về lại tỉnh chú thím tôi và thầy Quý đã mừng vô
cùng trưóc kết quả của tôi. Chú tôi và thầy Quý đều hứa hẹn là sẽ cùng đi vôi tôi lên Sàgòn để yểm trợ tinh thần trong kỳ thi chung kết. Điều này thầy Khoa chẳng biết ra sao chứ riêng tôi thì chẳng muốn chút nào hết.

Những ngày tiếp đó hình ảnh Thiện như đã mờ dần trong tôi vì buổi học nào thầy Khoa cũng len lén trao cho tôi gói xí muội hay vài cái kẹo tây kèm theo mảnh giấy nhỏ vôi lời lẽ yêu thương. Trước ngày lên Sàigòn dự thi chung kết tôi nhận được thư Thiện cho biết anh đã ra trường và đổi lên tuốt vùng 2, anh nói có thể tới Tết anh mới được về phép. Trong thư anh khuyên tôi đừng nên đi hát vì theo anh môi tniờng này dễ làm cho người ta hư hỏng. Không như những lần nhận thư trtlớc, lần này tôi nhận được thư Thiện mà thấy lòng dửng dưng không mảy may rung động một chút nào, thay vì đọc nhiều lần nay tôi chỉ đọc qua một lần rồi xếp vào hộc tủ.

Những điều lo sợ của Thiện trước ngày ra đi bây giờ đã trờ thành sự thật. “Xa mặt… quả là dễ … cách lòng.”

Không làm cách gì khác được, ngày đi thi chung kết của tôi đã thật rình rang với cả một phái đoàn đi tháp tùng gồm chú thím Tư, thầy Khoa, thầy Quý và cô Nga. Vì cả phái đoàn đông như vậy nên khi tôi Sàigòn phải chia thành nhiều nhóm; chú thím Tư và tôi về nhà người bạn của chú Tư ở tuốt dưới Bà Quẹo, thầy Quý đi theo thầy K.hoa về nhà trọ, cô Nga đi một mình về nhà. Trước khi chia tay mọi người hẹn nhau đúng tám giờ sáng tại tiệm cafê hủ tiếu ờ chợ Thái Bình đễ ăn sáng rồi đi lại rạp Quốc Thanh.

Buổi tối hôm đó không biết có phải là vì lạ nhà hay không mà chú thím Tư tôi lục đục cả đêm chẳng ngủ gì cả, mới khoảng sáu niỡi sáng là thím Tư đã đánh thức tôi dậy rồi. Lần quần sửa soạn quần áo một hồi nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ, lật đật chào từ giã ông bà chủ nhà chúng tôi ra đường. Chú Tư đề nghị di xe xích lô máy cho rộng rãi và mau, thím Tư phản đối nói nên đi xe lam hay xe buýt cho đỡ tốn, sau một hồi bàn thảo cuối cùng chú Tư quyết định đi xích lô máy vì đi xe lam hay xe buýt thì phải đi hai chuyến mới tởi nơi sợ trễ giờ hẹn.

Chờ đợi cũng khoảng mươi, mười lăm phút môi đón được một chiếc xích lô máy, sau khi ngả giá chúng tôi leo lên xe, chú thím Tư ngồi dựa ra sau chúng tôi leo lên xe, chú thím Tư ngồi dựa ra sau nệm xe, tôi ngồi mé ngoài giữa hai người. Để cho
chắc ăn thím Tư vòng tay ôm ngang eo ếch tôi.

Ngồi chưa yên chỗ xe đã rồ máy nhả khói đen ngòm ào ào phóng tới. Chú Tư khoái chí cười vang nói giỡn với ông tài xế xích lô máy:
– Lè lẹ lên ông ơi, ông chạy gì như rùa vậy, để xe lam nó qua mặt mình rồi kìa, chạy kiểu này ngửi khói bịnh chết đó ông ơi ….

Ông tài xế xích lô máy bị nói khích chẳng nói chẳng rằng rồ ga ào ào chạy vùn vụt như tên bắn, xe lam xe buýt gì cũng bị ông qua mặt hết, thích chí chú Tư tôi cười vang đường còn thím Tư tôi thì quay qua nhéo chú Tư miệng lầm bầm không ngớt:
– Ông ơi ! ông điên vừa vừa thôi ông ơi ? chết cả đám bây giờ…..

Chú Tư không trả lời gì hết cứ vỗ tay cười vang.

Xe băng ngang ngã tư Bảy Hiền, rồi ngã ba Ông Tạ…..cứ thế xe vun vút lao tới, gió thổi rát mặt … tung tóc tôi phần phật, mắt tôi cay xè mở không muốn lên. Xe đang ngon trớn chạy gần tởi ngã sáu thì bị một chiếc xe buýt khá bự chạy nghênh ngang giữa đường cản lối, chú Tư thấy vậy la ó rùm lên:
– Qua mặt nó đi ông ói, chạy kiểu này chừng nào môi tôi đây….
Ông tài xế xích lô máy cũng có vẻ bực nên cứ rú ga tràn lên tràn xuống hoài mà không sao qua mặt được, tôi một lúc như hết chịu nổi nữa ông rứ mạnh hết ga và tràn qua hết cánh trái của xe buýt, khi xe đang ở giữa hông xe buýt thì có một chiếc xe nhà binh chạy ngược chiều trờ lại, ông tài xế lính quýnh thắng lết bánh làm xe nghiêng ngả như muốn lật, tôi hét lên thất thanh, chú Tư ú ở la chết! chết? chết! …. rồi tôi nghe cái rầm và không còn biết gì nữa.

Tới khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong nhà thương, người ngợm ê ẩm băng bó tùm lum, nhìn quanh chẳng thấy chú Tư thím Tư đâu cả chỉ thấy thầy Khoa đứng bên giường vôi anh mắt đầy thương cảm, thầy nắm tay tôi nói:
– Mến nằm yên đi cho khỏe, Mến thấy trong người thế nào, có đau nhức ở đâu không ?
Tôi vừa trở mình đổi thế nằm vừa trả lời:
– Em thấy ê ẩm cùng ngưòi….nhưng chắc không bị gì nặng đâu thầy.
– Như vậy là em hên lắm đó, chú Tư gãy chân, dập mặt, thím Tư thì gãy nguyên hàm răng cửa, ông tài xế xích lô máy chết tại chỗ, chỉ có em là trầy trụa say xát mà thôi.

Nghe thầy Khoa nói tôi đó tự nhiên tôi bật khóc thành tiếng, thầy Khoa vội vã cúi xuống nắm lấy tay tôi ậm ừ kiếm lời an ủi, tôi hỏi trong nưóc mắt:
– Chú thím Tư đâu rồi thầy ?
– Chú Tư nằm đằng khu ngoài kia, còn thím Tư tuy gãy răng nhưng trong người không bị gì hết, bả mới chạy ra chợ mua gì đó, chắc sắp về tới….
– Chừng nào mình mới về tỉnh được hả thầy ?
– Chỉ nay hay mai thôi, hôm nay chú Tư băng boat rồiđể chút xíu nữa thầy hỏi bác sĩ xem sao.
Thấy tôi không nói gì nữa thầy Khoa gợi chuyện:
– Mến biết không, hồi sáng thầy Quý cô Nga với thầy ngồi chờ ờ tiệm hủ tiếu chợ Thái Bình hoài không được mới kéo nhau lại thẳng rạp. Tới nơi tường em và chú Tư đã vô rạp rồi nên cả đám vô thẳng rạp luôn, vô trong nhìn quanh cũng chẳng thấy em đâu cả, tởi khi chương trình giới thiệu tên em hai ba lần mà chẳng thấy em ra, khi đó thầy lại nghĩ là em vói chú Tư đi lạc….ai mà ngờ….
– Hồi sáng ai hạng nhứt đó thầy ?
– Kết quả cuối tuần này mới công bố nhưng thầy nghĩ là cô Thu Nga, không có Mến thì không có ai dáng là địch thủ của Thu Nga hết.
– Em cũng nghĩ là Thu Nga vì cô đó có giọng hay và cách trình diễn thoải mái có vẻ nhà nghề, em nghe nói hình như cô đó là ờ lò Nguyễn Đức.
Đang nói chuyện thì thím Tư ờ ngoài đi vào, đưa một tay lên che miệng thím Tư lại gần tôi nói:
– Con thấy trong người ra sao ? hồi sáng thấy con bất tỉnh chú thím lo quá, lỡ mà có chuyện gì thì … thì….
Thím bỏ lứng không tiếp nữa rồi quay qua chuyện khác:
– Thím mói ghé lại chỗ chú Tư nằm, chú Tư cho hay bác sĩ nói ngày mai cho xuất viện.
Tôi thắc mắc:
– Chú Tư gãy chân băng bột như vậy thì làm sao mà đi dược.
Thầy Khoa lên tiếng:
– Chắc nhà thương họ phát cho cặp nạng đi đỡ.
Thím Tư nói như chẳng nói vôi ai cả:
– Thiệt là xui, đang không người thì gãy giò, người thì bất tỉnh tưởng chết, người thì gãy nguyên hàm răng, thiệt là tình…

Thấy có sự hiện diện của thím Tư thầy Khoa nói chuyện có vẻ dè dặt hơn và sau chừng vài phút thì thầy từ giã ra về hẹn ngày mai sẽ vào nhà thương để cùng đi chung về tỉnh.

Sáng sớm hôm sau cả đám chúng tôi về lại tỉnh như một đám tàn binh, kẻ thì sứt tay người thì gãy gọng nhìn thật thảm thương. Chú Tư khập khiễng vởi hai cây nạng chua chát nói vôi tôi:
– Chú thấy như là con không có duyên vôi tân nhạc mới ra quân thôi mà đã tùm lum như vầy, thôi học đi con, chờ xong trung học rồi tính tôi chuyện theo đoàn hát cải lương coi bộ chắc ăn hơn.

Tôi không trả lời chú nhưng trong bụng cũng nghĩ như vậy. Thật sự trong lòng tôi lúc bấy giờ chẳng nghĩ gì về chuyện ca hát hết mà cứ miên man nghĩ tới nụ hôn vội vã của thầy Khoa vào gáy tôi và lời thì thầm đủ cho một mình tôi nghe khi xe chạy vào bến:
-Ngày mai sau giờ học thầy chờ em ờ nhà thầy, thầy muốn nói vởi em vài chuyện.

Buổi tổi hôm đó mặc dù người tôi còn ê ẩm nhưng trước khi đi vào giấc ngủ cũng thấy ngưởi bừng bừng như say nlợu khi nghĩ tới cuộc hẹn hò ngày mai vởi thầy Khoa.

Buổi sáng hôm đó khi vừa tôi trường bọn con trai con gái xúm lại hỏi thăm tôi về chuyện đi thi hát tưng bừng, ai cũng tỏ ra thất vọng và tiếc cho tôi, mọi người đều khuyên tôi sang năm nên đi thi lại Tôi chẳng nói gì nhiều chỉ cười và nghĩ trong bụng mình không có duyên vởi tân nhạc chắc sang năm không dám đi thi nữa đâu.

Suốt cả buổi ngồi trong lôp mặc cho các cô thầy giảng gì thì giảng đầu óc tôi cú nghĩ gì đâu đâu và chỉ mong sao cho mau hết giò để tởi nhà thầy Khoa thôi.

Kẻng tan trường vang lên, vội vã bỏ tập vở vào cặp mà tay chân lóng ngóng, bụng bắt đầu thấy run run. Mấy con nhỏ bạn vây quanh tôi rủ ra chợ ăn chè tôi bèn kiếm lởi từ chối, con Thùy tưởng tôi buồn vì vụ thi hát nên nó kiếm lời an ủi:
– Bồ buồn làm gì, bồ bị tai nạn không thi được chứ đâu phải bồ thi rớt mà buồn…thôi đi ăn chè với tụi này đi, tụi này bao bồ đó.

Thấy tôi có vẻ cương quyết không đi đám con Thùy buồn bã kéo nhau đi, trước khi ra khỏi lớp nó còn quay lại nói:
– Sang năm bảo đảm bồ sẽ đoạt huy chương vàng.

Chờ cho bọn Thùy đi khá xa tôi mới tà tà ra khỏi lớp Khi tôi ra tới nhà xe thì chỉ còn vài chiếc, sân trường vắng hoe, ông cai đã đúng sẵn ngoài cửa để chờ khóa cửa trường.

Đường từ trường tới nhà thầy Khoa ở không xa mấy, băng qua khỏi chùa Liên Tử, quẹo trái vào đường hẻm cụt chừng 100 mét, nhà thầy ở cuối hẻm, trước nhà có hai cây trứng cá cành lá sà xuống tới đầu người. Thầy Khoa mưôn căn nhà
này ờ chung với thầy Trọng dạy Pháp văn. Căn nhà tưy nhỏ nhưng ờ ngoài nhìn vào coi rất khang trang. Xe tôi mới lấp ló tnlớc ngõ là đã thấy thầy Khoa từ trong nhà bưởc ra đón. Nụ cười thật tươi trên môi thầy hỏi:
– Em đã hết mệt chưa, trong người còn đau nhức hông?

Không đợi tôi trả lời, thầy Khoa đón lấy xe đạp từ tay tôi đẩy thật lẹ vào trong nhà rồi khép và gài cửa lại. Tôi chưa kịp gì hết thì thầy đã quay lại ôm cứng thân thể tôi, môi thầy say mê ngấu nghiến hôn trên môi tôi. Tay thầy vuốt ve trên lưng, trên tóc tôi làm người tôi run lẩy bẩy và nóng hừng hực. Sau vài phút mê mẩn thầy buông tôi ra, dìu tôi vào trong phòng khách và đưa tôi một ly nước cam kèm theo những lời trìu mến:
– Uống đi em, thầy môi pha đó, uống cho khỏe, thầy thấy em vẫn còn có vẻ mệt đó…uống đi…
Tôi đưa mắt e ngại nhìn chung quanh nhà rồi hỏi:
– Thầy Trọng đâu thầy, coi chừng ổng thấy mình kỳ lắm đó…

Em yên tâm, thầy Trọng có công chuyện mới ra bến xe về Sàigòn rồi, chiều mai mới về. Nghe vậy tôi hết lo ngại, đưa ly nước cam lên uống một hơi dài. Nước cam mát rtiợi làm cho tôi thật sảng khoái. Vừa buông ly nưóc xuống thì thầy đã khoác vai tôi dìu vào phòng trong. Chỉ kịp đưa tay khóa chốt cừa phòng lại là thầy đã bước tới ẵm tôi lên tay rồi đặt lên trên giường. Thật lẹ làng tay thầy mở hàng nút trên áo dài của tôi ra ngay. Tôi nằm chịu trận chưa biết tính sao thì tay thầy đã luồn qua vai dìu tôi ngồi dậy. Thầy nói thật nhỏ:
– Em ngồi dậy để thầy cời áo không thôi nhăn hết, lát nữa về kỳ lắm…

Tôi ngồi dậy theo tay thầy, cời áo đưa cho thầy máng trên móc. Chưa kịp nằm xuống thầy đã nhào đại lên giường ôm cúng lấy tôi hôn tới tấp trên cổ trên tóc tôi. Sau một hồi hôn hít loạn xạ, thầy mò tay ra sau lưng tháo móc áo ngực tôi ra rồi cúi xuống hôn say đắm trên bộ ngực căng cứng nóng rực của tôi. Mắt tôi nhắm nghiền lại khi thầy đưa lưỡi liếm quanh quanh vùng ngực lâu lâu lại đưa lưdi rà rà quét quét trên đầu vú làm tôi nổi gai ốc khắp mình. Cú tiếp tục như vậy một hồi nữa tay thầy bắt đầu chuyển xuống vùng dưôi, bóp nhẹ và mu lồn tôi, dùng ngón tay chà chà vào khe lồn tôi, lâu lâu lại nhấn mạnh vào trong lồn một cái làm người tôi như muốn nhảy nhổm.

Hôn hít xoa nắn một hồi thầy đã có vẻ thấm mệt nên lồm cồm ngồi dậy đưa tay mở chiếc nút bên hông quần tôi ra và từ từ kéo quần ra khỏi chân tôi. Chỉ kịp liệng quần vào góc giường là thầy đã sà xuống hôn chùn chụt trên mu lồn tôi rồi banh chân tôi ra úp mặt vào mà hôn say đắm. Lưỡi thầy nhẹ nhẹ kéo lên kéo xuống từ lồn tôi xuống phía dưôi làm tôi tê điếng người lại, miệng ú ở, tay chân quờ quạng nắm níu từm lum, nước nhờn ứa ra thật nhiều. Tói phút đó thật sự tôi đã chịu muốn hết nổi rồi nên chồm dậy ôm cứng lấy thầy thờ hào hển nói:
– Em chịu hết nổi rồi thầy ơi, chết em thầy ới…

Thấy tôi đã lên đến tột độ rồi, thầy lum khum ngồi dậy tuột quần xà lỏn xuống rồi nhào vô ôm cứng lấy tôi, con cặc cứng ngắc nóng hổi chỉa ngay vô bụng tôi kéo lên chà xuống nhưng chưa chịu đâm vô Tôi nhắm mắt dang rộng hai chân ra chờ đợi hoài mà chưa thấy thầy dứt điểm. Chịu đời hết nổi tôi hé mắt ra nhìn thì thấy thầy đang lay hoay cúi xuống cột cột thắt thắt cái gì lên con cặc. Tôi bậtt ngồi dậy hỏi thầy:
– Làm cái gì vậy thầy, sao không ôm em?
– Nằm yên đi, đợi thầy chút xíu thầy sẽ làm cho em sung sướng tuyệt vời…

Vài giây sau, chừng như đã xong thầy cúi xuống banh chân tôi ra hôn nhẹ trên mòng đóc rồi rướn người lên từ từ đẩy con cặc vào trong lồn tôi. Con cặc của thầy đẩy vô tôi đâu tôi biết đến đó, cảm giác thật kỳ lạ khác với những lần tnlôc nhiều, rõ ràng là nó có gai, nó như cái bàn chải mỏng cào quét chọc vào cừa lồn tôi, cào vào tận trong sâu làm tôi tê mê quíu chân quíu tay lại. Thấy tôi sung sướng tột độ thầy như được thể hừng chí càng chà lết kéo lên kéo xuống, dập ngang dập ngứa làm cho tôi thấy cả mười ông trời, quên hểt cả mắc cở, miệng la bài bải như người mắc chứng lịu sảng….

Cứ tiếp tực vũ bão như vậy không biết bao lâu nữa thì thầy giảm tốc độ dần và ngừng hẳn rồi nằm yên trên bụng tôi mà thờ…. Khi con cặc thầy đã mền nhũn hẳn trong lồn tôi mà cảm giác tê mê hồi nãy vẫn còn âm ỷ thật mạnh mẽ chưa muốn dứt trong tôi…

Nằm ôm nhau thêm một hồi nữa thì ngoài trời đã có vẻ muốn tối nên tôi nhỏm dậy đòi về. Thầy thức dậy tay chân lại mò mày, miệng lại ngậm trên đầu vú mà nút…. cũng muổn tiếp tục lắm nhưng sợ trời tối rồi chú thím tôi lại thắc mắc thì phiền quá nên tôi gỡ tay thầy ra mà nói nhỏ:
-Thầy để em về sớm, mai có gì em sẽ tói nữa… về trễ sợ mai đi không được đó…
Nghe tôi nói vậy thầy lỏng vòng tay ra, cúi xuổng sát mặt tôi và nói:
– Thiệt nghe Mến, mai lại tới nữa nghe, thầy chờ…

Tôi gặt đầu nhẹ mà không trả lời….

Đạp xe ra khỏi nhà thầy thì trời đã bắt đầu nhá nhem. Giờ này trên đường thật đông người qua lại, người nào dáng vẻ cũng như vội vã hổi hả như rượt đuổi với bóng đêm đang đổ xuổng. Tôi cũng đạp khá nhanh, cúi mặt xuống tay lái đạp thẳng đường không dám nhìn ai hết. Lúc đó tôi có cảm tường như mọi người ai cũng biết về chuyện mây mưa của tôi vừa qua và họ đang nhìn tôi soi mói.

Trong ngưòi tôi khi đó môi bắt đầu cảm thấy rêm rêm cùng khắp, không biết là do dư âm của những khoái lạc vừa qua hay là do ảnh hưởng của vụ đụng xe mấy bữa trước.

May quá về tới nhà thì chú Tư chưa về, chỉ có thím Tư đang lục đục dưôi bếp. Thấy tôi vừa bước vào nhà thím Tư lên tiếng:
– Sao về trễ vạy con?
– Dạ con lại nhà con bạn chép bài thiếu của bữa hôm con đi thi hát đó thím Tư. Thím Tư cần con phụ gì không?
– Khỏi, xong hết rồi…con thay đồ rồi ra ăn cơm, chú Tư hôm nay đi nhậu không ăn cơm nhà…
– Cẳng chú Tư cà nhắc vậy mà cũng đi nhậu sao thím.
– Đã cản ổng rồi đó mà ổng đau có nghe! thiệt khổ đã vạy còn xách đờn theo nữa đó… chắc cũng khuya lấm ổng mới về, thôi thím cháu mình ăn đi…

Thím Tư chờ con chút con thay đồ rồi ra ngay… Từ trong phòng bước ra đã thấy thím Tư ngồi sẵn bên mâm cơm bốc khói với những món tôi thích như cá bống kho tiêu, canh cải náu vôi tép bằm. Sẵn đang đói bụng vì ảnh hường của trận đụng độ vừa rồi nên tôi ăn một bụng no nóc, đứng dậy hết muốn nổi luôn.

Buổi tổi hôm đó tôi chẳng rớ tới bài vở gì hết trơn lăn ra mà ngủ như con nít chẳng còn biết gì hết.

Đang say mê vói những cuộc mây mưa sung sướng ngất trời bên thầy Khoa thì một hôm thầy báo là thầy vừa được Bộ giáo dục cấp học bổng cho đi du học úc hai năm về giáo dục. Thầy chỉ còn dạy thêm một tuần nữa là phải về Sàigòn trình diện để khám sức khoẻ và làm thủ tục.

Những ngày còn lại ở tỉnh chiều nào tôi cũng ghé nhà thầy và quả thật những ngày đó là nhưng ngày thần tiên kỳ thú nhất trên đòi của tôi về chuyện ái ân xác thịt. Thầy đã tận dụng nhưng kiểu cách qua sách vờ qua phim ảnh mà thầy biết được để đưa tôi dến tận cùng của lạc thú,.. qua thầy tôi đã đi từ ngạc nhiên mê dắm này qua ngạc nhiên thích thú khác. Cho tói bây giờ thì hình ảnh Thiện đã hoàn toàn phai nhạt, những cánh thư của Thiện gởi về xếp từng chồng, có nhiều lá tôi chẳng thèm xé ra nữa.

Chiều nay là chiều cuối cùng gặp gỡ thầy Khoa vì sáng sớm mai thầy về Sàigòn. Để sừa soạn cho lần hẹn cuối này tôi đã phải nhờ con Thúy bạn học chung lớp vói tôi giả bộ lại nhà xin phép chú thím Tư cho tôi di về nhà nó ờ dưới quận dự đám cưới và ngủ lại đêm. Hồi đầu chú Tư tôi còn ngần ngừ không chịu cho đi nhưng con nhỏ Thúy nói đám cưới anh nó cần có ca sĩ vì có ban nhạc ở quận xuống đờn nên chú Tư mới chịu cho đi. Trước khi đi chú còn dặn:
– Hát xong là chị em phải lo ngủ ngáy đàng hoàng dừng theo ban nhạc thức khuya chú không chịu đâu.
Quay qua con nhỏ Thúy chú dặn dò:
– Con ráng săn sóc và nhắc chừng nó nghe con, kỳ rồi đi thi hát trên Sàigòn bị tai nạn tởi giở chú còn sợ…

Dặn dò thêm năm bảy điều nữa chú mới cho tụi tôi đi Ra tởi đường thấy hãy còn sớm quá nên tụi tôi ghé quán chè ăn mỗi đứa hai ly chè đậu đỏ bánh lọt rồi mới về nhà con Thúy chờ tới chiều thật chiều tôi mới lại nhà thầy Khoa.

Khác với những lần hẹn hò mây mưa tnlớc, lần này vừa bưởc vào nhà tôi đà thấy thầy Khoa bày sẵn một bàn tiệc thật thịnh soạn trên bàn có cả bình hoa hồng nữa. Tôi ngạc nhiên hỏi:
– Hôm nay thầy mời cơm ai mà dọn bàn đẹp vậy thầy?
Nhìn tôi với đôi mắt thật trìu mến pha lẫn chút hóm hỉnh thầy nói:
– Thầy mời một vị khách quý của thầy tôi ăn để ngày mai chia tay…
Nghe vậy tôi hơi hoảng, nhìn thầy như cầu cứu:
– Vậy thôi nếu thầy có khách thì để em về nghe thầy…
Nắm tay tôi kéo sát lại ôm vào lòng, thầy cúi xuống hôn trên môi tôi rồi nói nhỏ:
– Khách quý của thầy đến rồi đây thôi, thầy đâu có làm điều gì để khách quý buồn mà đòi về vậy?
Nói xong thầy lại cúi xuống hôn tôi thật say đắm, rồi dìu tôi lại bàn. kéo ghế cho tôi ngồi. Tôi nhìn thầy vói đôi mắt đầy cảm động. Thầy kéo ghế ngồi đối diện tôi, nhìn sâu vào mắt tôi nói:
– Hôm nay thầy ăn cơm vôi Mến đễ chia tay và để cám ơn Mến đã cho thầy một tình yêu thật tuyệt vời thầy đi chuyến này có ít nhất thì cũng phải hớn hai năm mới về nước để gặp lại em.

Nghc thãy nói tới đó nưôc mắt tôi bỗng dàn dụa lăn dài trên má. Thầy rút trong túi ra chiếc khăn tay thơm mùi dầu thơm đưa cho tôi lau nước mắt. Thầy tiếp:
– Thôi đờng khóc nữa, thầy đi rồi thầy về chứ có đi luôn đâu mà buồn… Mến ráng học đi… khi nào trở thành ca sĩ nhớ đừng quên thầy, khi nào gặp thầy giữa đám đông nhớ chào hỏi để thầy được hãnh diện với ngưởi ta nghe Mến…
Đang còn muốn khóc nữa nhưng nghe tới vụ ca sĩ tôi bỗng tức cười nhìn thầy rồi nói:
– Em sợ quá rồi, chắc không dám thi hát nữa đâu, mới một lần mà xém chết rồi còn gì nữa dâu mà ham!
– Em lo gì, kỳ tới đi thi hát thì nói chú Tư đừng đi Cyclo máy nữa kêu Taxi mà đi cho chắc ăn…
Thôi, chắc em không dám làm ca sĩ tân nhạc đâu, chú em có quen vởi một ông soạn giả cải lương nổi tiếng, chảc kỳ hè này em sẽ theo ổng đi hát thử xem có khá không.
Thầy nhìn tôi vôi ánh mắt đầy lo lắng:
– Thầy thấy làm ca sĩ tân nhạc thì ít vất vả và ít nguy hiểm hơn, còn đi bên cổ nhạc thì phải theo đoàn hát đi trình diễn rày đây mai đó, ngủ đình ngủ chợ nhiều phức tạp lắm, thầy thấy em theo không nổi đâu…

Nói dứt không đòi tôi trả lời thầy đưa tay chỉ những món ăn trên bàn nói:
– Thôi chuyện ca sĩ để đó bàn sau, bây giờ ăn cái đã không thôi nguội đồ ăn hết.
Vừa nói thầy vừa cầm chai nlợu tây lên rót vào hai ly thùy tinh nhỏ xinh trong vắt rồi cầm lên đưa cho tôi một ly nói:
– Trước tiên uống một ly nlợu chát để chia tay cái đã có chút niợu cho buổi tiệc nó ấm hơn.
Tôi rùn vai le lưỡi đưa tay cầm ly rượu nói:
– Em đâu có uống được rượu, say thì sao thầy?
Thầy nhìn tôi trấn an:
– Rượu này nhẹ lắm không say đâu, chỉ đủ làm cho má em hồng hồng thêm một chút thôi.
Vừa nói thầy vừa gắp miếng đồ ăn bỏ vào chén tôi rồi tiếp:
– Thầy mua thức ăn này ngoài tiệm Huê Liên đó, toàn những món hạng nhứt của tiệm đó, mình vừa nói chuyện vừa ăn không thôi thức ăn nguội hết mất ngon.

Đồ ăn ngon kèm thêm ly niợu chát làm cho tôi ăn thật ngon miệng. Câu chuyên trao đổi thêm một hồi nữa, thầy rót niợu thêm cho tôi đôi lần thì buổi ăn tàn và kết thúc bằng hai ly Càfè đen. Đẩy ly Càfe về phía tôi thầy nói:
– Em uống ly Càfe này cho nó tiêu những món hơi mỡ vừa rồi.

Cạn ly Càfê thầy đứng dậy dìu tôi ra phòng khách, để tôi ngồi xuổng ghế salông rồi thầy vàn buồng đem ra đưa cho tôi một xấp hình chụp những cảnh làm tình của ngoại quốc. Thấy xấp hình tôi mắc cỡ không dám nhìn, thầy bèn ngồi xuổng kế bên lật ra từng tấm xem chung với tôi. Sau một hồi tôi đã dạn dần và bắt đầu bị thu hút bời những tấm hình khiêu dâm đầy nghệ thuật đó. Thật khủng khiếp không biết bao nhiêu là cảnh chổng lên, ụp xuống đè ngang ẵm ngửa, bú liếm, bò trtlờn đủ kiểu, đủ cách và bao nhiêu là đồ phụ tùng tăng cường thêm cho cuộc chơi. Những tấm hình cuối thầy đưa cho tôi xem là hình những người nam dùng những đồ phụ từng, râu ria, lông tóc tròng móc vào con cặc thấy mà phát ón. Xem những tấm hình này tôi bỗng nhớ thầy Khoa có lần làm tình với tôi cũng đã mang những dụng cụ rương tự như vậy. Nghĩ tôi đó mặt tôi đờ ra, người nóng rần lên, mắt như muốn mờ đi… Tôi đang lùng bùng theo những suy nghĩ, tưởng tượng từ những tấm hình đó thì thầy Khoa bèn cầm tay tôi để lên con cặc nóng hổi cứng ngắc của thầy và luồn tay vào áo tôi xoa nắn nhẹ nhẹ trên vú tôi rồi ghé sát lại hôn lên cổ, lên môi tôi thật cuồng nhiệt. Tôi giờ phút đó ngưòi tôi thật sự đã nóng nlc như cục than hồng rồi, mắt không còn nhìn rõ hình ảnh gì nữa, tay thì rã rời mồ hôi ươn ướt.

Thấy tôi đã chín muồi, thầy bèn ẵm tôi đi thẳng vào phòng ngủ. Chẳng kịp khép cứa phòng lại nữa, thầy nhào vào leo lên người tôi cởi từng hột nút trên áo, tháo giây nịt ngực và hối hả tuột quần ra khỏi đôi chân tôi. Khi tôi không còn mảnh vải nào trên người thầy bỗng đứng dậy rời khỏi giường đưa tay bật đèn sáng lên rồi kéo tôi đứng dậy theo.

Mặc cho tôi ngạc nhiên thầy không nói lời nào dìu tôi lại đứng gần vách tường rồi lùi ra xa ngắm nhìn thân thể tôi vởi đôi mắt thật mê đắm. Miệng thầy xuýt xoa:
– Mến ơi! em có biết em có một thân hình tuyệt vời không… những người mẫu trong nhưng tấm hình kia không có ai có một thân hình tuyệt hảo hấp dẫn bằng em hết.

Tôi mắc cỡ quá tay chân thừa thãi, hết đưa lên thủ ngực lại xuôi xuống thủ phần dưới. Thầy thấy tôi lúng tứng thì trấn an:
– Em đừng che làm gì, cứ đứng yên cho thầy ngắm một chút cho đã mắt… thiệt tình chỉ nhìn thôi cũng đã đời rồi cần gì nữa đâu…
Thấy tôi còn đầy vẻ e ngại, thầy bèn lấy chai rượu vào rót hai ly đầy rồi đưa ly cho tôi nói:
– Mình cụng thêm ly này nữa người nóng lên là hết e ngại ngượng ngùng gì hết trơn.., nào uống đi em, uống hết như thầy này.

Thầy nâng ly lên uống một hơi ngọt sớt, thấy tôi còn ngần ngừ thầy lại gần dẩy tay tôi đưa ly lên miệng và nói:
– Em làm y như thầy là khỏe rẻ nào uống đi ..một hai, ba…
Theo với dà tay và những lời thúc hối tôi ngửa cổ ra sauvà cũng làm một hơi hết trơn ly, thầy khoái quá vỗ tay khen rùm beng:
– Ngon thiệt… làm một hơi luôn, đó em thấy người nóng lên là quên hết thôi.
Quả thật men rượu đã làm tôi rực nóng trong người và chẳng còn thấy e ngại gì nữa – tôi dã đứng thẳng, ẹo nghiêng ẹo ngửa, nghiêng qua nghiêng lại đủ tư thế và không biết thầy đã lấy máy hình ra từ hồi nào, ông bấm lia bấm lịa đèn máy hình nhá lên nhá xuống liên tục làm tôi chóa cả mắt. Tới giờ phút đó tôi thật sự không còn biết gì nữa mặc cho thầy muốn chụp gì thì chụp.

Chụp hình một hồi hình như thầy chịu hết nổi nên đặt máy xuống lại gần tôi quỳ xuống úp mặt vào lồn mà bú mà liếm, thầy gác một chân tôi lên vai cho lồn rộng miệng ra và đẩy thẳng lưỡi vào trong mà ngoáy, nạo. Miệng thầy bú, nút chùn chụt như người ta nút ruột vú sữa vậy làm tôi thót ruột lên vì sung sướng. Tôi chịu đời không nổi miệng rên từng hồi, tay ôm cứng lấy đầu thầy mà ưỡn ẹo. Bú, liếm thêm một hồi nữa thầy ngừng lại đứng thẳng người lên để con cặc gắn lông lá tùm lum chỉa ra thấy ớn. Thầy bưôc lại ẵm đứng tôi lên hỏng mặt đất đưa hai chân tôi ra sau và đâm thẳng con cặc lông lá vào lút sâu trong lồn tôi rồi thầy nhảy ngựa chạy lui chạy tởi trong phòng làm tôi sướng muốn điên luôn, miệng ré lên từng hồi. Chạy nhd vậy thêm một đỗi nữa thầy chắc đã mệt nên ngừng lại kê đít tôi vào bàn viết trong góc phòng và cứ thế thầy chồm tôi thúc ngược con cặc vào lồn tôi kêu ạch ạch nưôc nôi nghe chèm nhẹp. Tiếp tục cảnh này thêm một hồi nữa thầy ngùng lại ẵm tôi qua giường và leo lên nhồi nhắp tưng bừng như người ta giã chả, nhịp độ nhồi nhắp của thầy thay đổi khi thì nhanh khi thì chậm, khi thì như gió bão khi thì êm như sóng ru làm tôi như bay bổng tới chín từng mây khói. Và khi tôi đã thật sự mê sảng không còn biết gì nữa thì cơn bão tình cuối cùng đã dổ xuống, bao nhiêu cường độ của cơn giông bão đều đổ vào hiệp cuối cùng này… người tôi như tan vỡ ra, mê sảng la hét như người điên rồi đón nhận những tia nước ấm từ thầy xoáy sâu vào tận cùng sâu thẳm trong tôi làm người tôi tê dại đờ đẫn trong nỗi thống khoái tận cùng…

Dứt cơn bão tình thầy quay ra nằm thở hào hển, mồ hôi tươm ra ướt đầm cùng người. Sau một hồi ngơi nghỉ thầy quay qua ôm sát tôi vào lòng thủ thỉ:
– Mến ơi ! em thật là tuyệt vời, anh yêu em lắm em biết không? em ráng đợi anh về nghe Mến.

Lần đầu tiên nghe tiếng xưng hô anh em giữa thầy và tôi, tôi hơi ngỡ ngàng nhưng qua dó cũng cảm thấy một nỗi sung sướng thật khó tả vì rõ ràng qua cách xưng hô này khoảng cách thầy trò giữa tôi với thầy Khoa đã biến mất và một tình yêu đôi lứa thật sự đã bắt đầu.

Nằm gối đầu lên tay nhau thủ thỉ tâm sự thêm một hồi nữa thì thầy than ntic và rủ tôi cùng đi tắm. Tôi mắc cỡ từ chối:
– Anh tắm trước đi rồi em tắm sau…tắm chung kỳ lắm.
Thầy chẳng nói chắng rằng ngồi dậy kéo tôi lên rồi ẵm tôi thẳng vào buồng tắm, tôi vùng vằng mắc cỡ thì thầy nói:
– Gì đâu mà mắc cỡ, bộ anh chưa thấy gì trong người em hết hay sao mà còn mắc cỡ.
Thầy vặn vòi nưởc phun mạnh vào hai đứa, nước mát làm người tôi tỉnh táo hẳn ra. Thầy lấy xả bông thơm xoa lên khắp người tôi, tay thầy xoa tôi đâu người tôi nhột nhạt ưỡn ẹo theo tôi đó, thấy vậy thầy càng xoa nắn nhiều hơn và cười nói:
– Em làm gì giống con rắn quá vậy, đứng im để anh thoa xà bông cho thơm.
Xoa nắm móc rà thêm một hồi nữa thầy vói tay vặn vòi nưôc để xả xà bông cho sạch rồi quỳ xuống úp mặt trong lồn tôi mà bú mà liếm quanh háng quanh rốn làm người tôi run lên bần bật đứng quanh rốn làm người tôi run lên bần bật đứng không muốn nổi nữa phải ôm cứng lấy đầu thầy mà chịu trận.

Lục cục lạc cạc trong phòng tắm chật hẹp thêm một hồi nữa thì thầy tắt nước bồng tôi ra giường rồi leo lên nhồi nhắp tưng bừng, cày đẩy lung tung làm chăn mền đổ tháo vung vãi tứ tung như một bãi chiến trường. Khi thầy ngừng lại thì tôi đã như muốn đứt hơi, tay chân buông thỏng nằm bất doing như người chết rồi…thầy cúi xuống hôn nhẹ trên môi tôi rồi lăn ra ngủ vùi.

Đêm đó tụi tôi đã thức dậy và mây mưa sập giường sập chiếu thêm hai lần nữa. Tới sáng thức giậy trưởc khi chia tay tụi tôi còn điểm tâm thêm một trận mê tơi nữa rồi mới chịu chia tay. Thầy Khoa đi rồi hai ba ngày sau người tôi còn rêm, ê ẩm.., mãi tới năm sáu ngày sau tôi mới trở lại bình thường.

Đúng như Bình nói, anh đã giôi thiệu tôi mở màn vởi bài “Người yêu của lính” để tặng ông tướng, dứt bài khán giả vỗ tay tưng bừng, đặc biệt ông tướng là khán giả vỗ tay dài nhất và đã đứng dậy lấy một bông hồng thật đẹp trong bình chưng trước mặt ông đem lại sân khấu tặng tôi. Theo lời yêu cầu của khán giả tôi đã hát thêm tới ba bài nữa mới bước xuống sân khấu. Sau phần đơn ca của tôi là bài song ca của hai nhỏ Thúy và Mừng, hai đứa nó hát bài “Khúc ca ngày mùa” cũng được khán giả thích lắm. Chừng ba bốn tiết mục nữa thì tôi bài đơn ca của “Long đen” anh chàng có giọng thật ấm và có lối hát rất tình cảm nghề nghiệp. Long dứt bài ca đầu khán giả yêu cầu hát tiếp bài “Anh tiền tuyến em hậu phương” hắn lúng túng quay vào sân khấu như cầu cúu tôi, thấy tôi gật đầu hắn giới thiệu tôi ra hát song ca và tụi tôi đã làm khán giả mê say trong màn song ca này. Khi bước vào sân khấu bất chợt Long nắm tay tôi run run nói:
– Mến ơi bồ hát hay quá làm tui dựa hơi cũng được vỗ tay theo…
Tôi nhìn Long với một tia nhìn đầy tình cảm nói:
– Bồ hát hay lắm đó, tui mê giọng bồ, bồ đâu có biết.
Long cảm động sung sướng bóp mạnh tay tôi rồi buông ra đi về phía sau hậu trường.

Tiếp tục là phần trình diễn của một số những giọng ca của ban tâm lý chiến sư đoàn và đêm trình diễn đã được kết thúc lủc 11giờ30.

Đêm trình diễn của nhóm “Em hái hậu phưóng” coi như thành công mỹ mãn, tôi và các bạn đã được tặng nhiều quà kỷ niệm giá trị. Thiếu úy Bình người giôi thiệu chương trình đã duyên dáng đặt cho tôi mỹ danh “Ngưởi ycu bé nhỏ của lính”
và kể từ hôm đó đi đâu gặp lính là tôi cũng được họ gọi là Người yêu của lính. Ông tưởng tư lệnh đã đặc biệt lên sân khấu tặng cho tôi một hộp quà và mời tôi trình dlễn trong buổi lễ thăng cấp của ông được tổ chức vào cuối tháng tới.

Thầy Quý vui thật vui và nhậu nhiều nên nói chuyện có vẻ huyên thuyên hơn thường ngày, thầy lo cụng ly lung tung mặc cho bọn học sinh chúng tôi muốn làm gì thì làm. Lợi dụng cơ hội đám sĩ quan trẻ và binh sĩ bu vào đám con gái tựi tôi tán tỉnh tưng bừng, nhiều anh sĩ quan trẻ theo tôi xin chữ ký, xin địa chỉ, có anh còn đòi chụp hình nữa.

Đêm đó xe đưa chúng tôi về tôi trường khoảng gần 12 giờ khuya. Trước khi ra xe về Bình lựa khi không ai chú ý ghé tai tôi nói nhỏ:
– Mai mốt tôi muổn gặp Mến để nói chuyện về đêm trình diễn cho ông tuớng vào cuối tháng này được không ?
Sợ lũ bạn và thầy Quý để ý tôi nói vội:
– Mến bận đi học sợ không có giờ rảnh.
– Chiều chiều đợi khi Mến rảnh tôi ghé nhà nói chuyện được không ?
Tôi chẳng biết làm sao để từ chối nên gật đầu nhẹ.
Xe Bình chạy xa rồi tôi chưa hết bàng hoàng, đưa tay sờ lên tai tôi có cảm giác như còn ấm hơi thở của Bình.
Đang còn lâng lâng với sự tấn công ào ạt của Bình thì Long đen từ đâu bưởc tới nói:
– Mến ơi, tui có một bài hát mới của Hoàng Thi Thơ hay lắm, bài này thuộc loại song ca nam nữ, ngày mai sau giờ tan học tui sẽ nhờ thầy Quý tập cho tụi mình nghe, Mến chịu không? kỳ tới mà mình trình diễn bài này là hết xẩy đó..
Thấy Long hát hay và dễ thương nên tôi gật đầu nhận lời, Long mừng quýnh nói:
– Mai nghe Mến, tưi sẽ chép phần lời nữ đưa cho bạn buổi sáng.
Buổi chiều sau giờ học tôi và Long đã ờ lại chờ thầy Quý tập hát. Thầy Quý có vẻ thích thú bài song ca này nên ông tập thật kỹ, mãi gần tởi tối mới xong. Trên đường về Long rủ tôi ăn chè và đề nghị tôi đi hát chung với hắn vào Chủ nhật tuần tôi trong chương trình khánh thành trung tâm xây dựng nông thôn của tỉnh. Long nói Long mời tôi hát ờ đó vì anh của Long là tniởng ban văn nghệ Xây dựng nông thôn của tỉnh.

Sau buổi tập hát chung và trình điễn thành công ở buổi khánh thành trụ sở xây dựng nông thôn, Long thường đợi tôi ở cừa khi tan tnlờng và tụi tôi đi chơi chung với nhau đó đây thật vui vẻ thân mật. Đi chơi chừng năm bảy lần thì một hôm Long viết cho tôi một lá thư ngắn, anh nói anh yêu tôi và muốn mời tôi đi trình diễn chung vôi anh ờ Sàigòn theo đoàn xây dựng nông thôn của tmh. Tôi về xin phép chú Tư thì chú từ chối, nại lý do phải ở nhà lo tạp dợt để đi hát cải lương. Long buồn lắm hắn nói nếu tôi không đi thì hắn cũng ở nhà luôn.

Một hôm tôi đang ờ nhà thì Long đến báo tin là vài ngày nữa hắn sẽ không còn học ở trường tỉnh này nữa vì gia đình hắn chuyển lên Sàigòn. Long tỏ ra buồn bã hắn rủ tôi đi chơi vôi hắn lần chót để chia tay. Thấy cũng rảnh và sẵn có nhiều cảm tình với Long nên tôi nhận lời. Hôm đó Long mượn đâu được chiếc xe gắn máy nên đã chờ tôi qua Bến Tre chơi. Xe chạy băng băng qua những đồng ruộng xanh bát ngảt, gió thổi mát rượi làm cho tinh thần hai đứa hứng khời vô cùng. Long vừa chạy xe vừa hát nghêu ngao những bài tình ca và hối tôi hát theo…tụi tôi đã hát rùm vang cả khúc đường. Tới chợ Bến Tre, Long dựng xe rủ tôi vào chợ ăn bánh tằm bì, uống nưởc dừa và mua trái cây ăn. Khi đi ngang rạp chiếu bóng thấy rạp sửa soạn chiếu xuất trưa và khán giả đứng chờ ờ ngoài khá đông Long bèn rủ tôi vào xem. Ngồi bên cạnh Long trong rạp tôi nhó những lần đi xem chiếu bóng với Thiện mà thấy tội nghiệp cho Long. Long nhút nhát quá chỉ dám nắm tay tôi chứ không dám rọ rạy sờ xoạng trên dưới gì hết trơn. Ngồi một hồi tôi cảm thấy bứt rtít rạo rực trong người nên xích lại dựa sát vào Long, má áp sát vào má Long và nói với Long những lời tình cảm nồng nàn. Long sưông ra mặt nhưng tay hắn vẫn chẳng dám làm gì hết chỉ biết quàng qua ôm vai tôi xiết mạnh vài lần mà thôi. Vãn hát trời đã về chiều Long chờ tôi thẳng về Mỹ Tho. Khi chia tay Long ờ đầu ngõ, nhìn ánh mắt thật tội tình của Long tự nhiên tôi cầm lòng không đậu và nói vôi Long:
– Tối nay tui không gài cửa sổ phòng tui… khoảng hơn mười giờ bồ đến gõ cửa tôi sẽ mờ cho bồ vô, tưi sẽ nói cho bồ nghe chuyện này…

Long nhìn tôi vởi ánh mắt đầy ngạc nhiên:
– Vô phòng buổi tối vậy chú Tư biết thì sao?
Tôi trấn an Long:
– Bồ yên tâm phòng tui xa phòng chú thím Tư lảm, mà cũng đừng lo giờ đó ông bà ngủ mất đất rồi còn gì.
Long nắm chặt tay tôi nhìn tôi say đắm nói:
– Tui về nghe, đúng mười giờ tui đến…bồ nhớ đừng gài cửa nghe.
Xe Long chạy khá xa rồi tôi môi mờ cửa rào vào nhà.
Vừa tới hàng hiên thì chú Tư đã lên tiếng:
– Con đi đâu mà đi cả ngày vậy Mến?
Dạ con có nhỏ bạn nhà nó mai sẽ giọn lên Sàigòn nên con tôi chơi từ giã vôi nó.
Chú Tư nhìn tôi nói tiếp:
– Soạn giả Vạn Lý hồi chiều có ghé đưa cho con bài tân cổ giao duyên Trăng sáng đồi thông, ổng nói con học ca tnlởc tuần tới ổng sẽ đưa con đi diễn trong đêm Đại nhạc hội ờ Vĩnh Long.
Tôi thắc mắc hỏi chú Tư:
– Hát đại nhạc hội thì chỉ có ban tân nhạc đệm thôi làm sao con hát tân cổ được?
Con yên tâm hôm đó chú sẽ đi đờn phần cổ nhạc cho con.
Đưa cho tôi tập bản thảo, ông tiếp:
Con coi thử xem, nếu có gì thắc mắc thì cho chú biết.

Cầm tập bản thảo tôi đi thẳng về phòng. Đang thay quần áo để đi tắm thì thím Tư gõ cửa nói:
– Mến à, con ăn gì chưa, ở dưởi bếp có nồi thịt kho hột vịt đó, xuống mà ăn.
Tôi nói vọng ra:
– Dạ con ăn cơm nhà nhỏ bạn rồi thím, thím để đó lát con xuống bếp giẹp dọn cho…
Lay hoay lo giọn bếp và tắm nla, quay qua quay lại đã gần mười giờ. Còn đang lo thoa chút dầu thơm lên tóc thì đã nghe có tiếng lục cục ngoài cửa sổ Lạt đật ra hé cửa nhìn thì Long đã ló đầu vào và nói:
– Làm sao vô được đây?
– Thì nhảy đại vô đi, nhè nhẹ thôi nghe.
Long vừa vào phòng tôi liền vởi tay tắt ngọn đèn và dìu Long ngồi xuống mép giường, tay Long run run nắm lấy tay tôi nói nhỏ:
– Sao tui ớn quá à! chú Tư mà gõ cửa vàn phòng thi biết trốn đâu…
Tôi tức cười và trấn an Long:
– Ổng bả ngủ mất đất rồi còn gì, mà đừng lo, mình nói nhỏ thôl thì ai nghe đâu mà biết.
Long ngồl chết trân không nhúc nhích, ngồi một hồi thấy tôi không nói gì hắn lên tiếng:
– Đâu bồ nói chuyện gì vôi tôi đâu, nól lẹ lên rồi tui về, ở đây thấy ớn quá…
Tôi cười, dựa vai vào ngực Long, vờn tay lên ôm cổ Long. Long như mắc cỡ hắn ngồi ngay đơ nhưng hơi thở thì dồn dập ngắt quãng.

Thấy cứ ngồi mà chờ Long tấn công thì chẳng biết đến bao giờ nên tôi chủ động ôm Long sát vào lòng, đưa tay cởi nút án trên ngực Long ra, Long ngồi chết trân chịu trận… Một hồi sau Long cũng đã bắt đầu dạn dĩ được đôi chút nên tay hắn đã bắt đầu mò lên ngực tôi và từ từ mở hàng nút áo trên ngực tôi ra….cứ từng bước từng bước tôi và Long đã thật sự nhạp cuộc. Kể ra thì Long cũng ngon lành lắm, con cặc của Long cũng to bự và dũng mãnh như ai, và hai đứa tôi đã xáp trận bất phân thắng bại mãi đến gần sáng môi vãn tuồng. Những đêm tiếp theo đó hai đứa tôi đã nhập trận liên miên và ngày Long đi người tôi mệt mỏi rã rời, chắc Long cũng chẳng hơn gì tôi.

Những ngày Long đi rồi tôi cảm thấy nhớ nhô…và buổi tổi cứ tôi gần mười giờ là tôi lại tưỏng tượng như có tiếng ai lục cục ờ ngoài cừa sổ và những cơn sốt trong người lại dâng lên làm tôi thật khó ngủ.
Một buổi chiều tan học vừa về tới nhà chưa kịp ăn cơm thì đã thấy xe Jeep của Bình tới đậu trước ngõ. Nhìn thấy xe nhà binh thím Tư thắc mắc lên tiếng hỏi:
– Ủa, xe nhà binh của ai đậu tniớc nhà mình vậy kìa ?
Tôi vội lên tiếng:
– Dạ xe trong sư đoàn ra mời con đi hát đó thím Tư.
Nãy giờ chú Tư ngồi yên nay môi lên tiếng:
– Môi hát đó, còn hát gì nữa, mời gì mời hoài vậy ?
Tôi vội trả lời:
– Dạ hôm trước là hát cho lễ dưỡng quân, còn bữa nay họ tới mời con cuối tháng hát cho lề thăng chức của ông tướng tư lệnh sư đoàn. Chú Tư để con ra mở cứa cho họ vô nhà rồi chú Tư nói chuyện vôi họ…

Tôi ra tôi ngõ thì Bình đã bưởc xuống xe, tay ôm một gói quà lớn. Vẫn trong bộ quân phục ủi thẳng nếp Bình cười thật tươi lên tiếng:
– May quá Mến đã về, đậu xe ở cừa tôi cứ nghĩ là Mến chưa về tôi, bây giờ tôi vào nhà được không?
– Dạ xin mời thiếu úy vào nhà chơi, chú thím tôi đang ờ trong nhà.
Sau những xã giao thường lệ Bình vào đề ngay:
– Thưa ông bà cô Mến đây hôm trưôc trình diễn thật tuyệt vời, anh em binh sĩ trong sư đoàn rất ái mộ, riêng ông tưông tư lệnh sư đoàn thì rất mong muốn được cô Mến nhận lời hát trong lễ thăng chức của ông được tổ chức vào cuối tháng này. Quay qua tôi Bình trao gói quà lớn và nói:
– Đây là quà của ông tướng nhở tôi trao tôi cô để cám ơn về buổi trình diễn vừa qua và để mời cô hát trong đêm lễ thăng chúc của ông.

Chú thím Tư vui ra mặt, ông bà mời thiếu úy Bình ngồi nói chuyện để hỏi thăm về đêm trình diễn. Bình đã hết lời ca ngợi tôi và mong muổn được tôi cộng tác trong ban văn nghệ của phòng Tâm lý chiến sư đoàn trong các buổi trình diễn ủy lạo binh sĩ sau này. Chuyện vãn khoảng hơn nứa tiếng thì Bình cáo từ ra về và hẹn sẽ trở lại thông báo giờ giấc chính thức cùng đưa giấy mời của sư đoàn tới chú thím Tư tôi. Tôi tiễn Bình ra cửa, trên đường đi Bình ngập ngừng hoài cuối cùng mới nói:
– Tôi muốn mời Mến cuối tuần này đi ăn cơm Mến chịu đi không ?
Thật lòng thì tôi cũng muốn đi lắm nhưng còn làm bộ chút cho ra vẻ nên òm ờ:
Từ từ đi anh, hôm nào thấy được thì em sẽ cho anh hay…
– Đừng để anh dài càng cổ như con cò nghe Mến?
Tôi không trả lời mà nhìn Bình cười một nụ cười đầy hứa hẹn. Bình lên xe chạy đi mà con mắt như còn muốn để lại.

Vài ngày sau đó, một buổi chiều tan học tôi cùng đám con Mừng, Thúy, Hồng vừa bưởc ra khỏi cổng trtlờng, miệng đang ríu rít nói chuyện trên trời dưôi đất, cả đám định rủ nhau đi ăn chè thì có một anh lính trẻ thắng xe gắn máy ngay trước mặt tụi tôi và đưa cho tôi một gói quà nhỏ, hắn nói:
– Thiếu úy Bình sai tôi đưa gói quà này cho cô…
Cầm gói quà chưa kịp nói lời cám ơn thì anh lính đã rồ xe chạy đi. Đám bạn thấy vậy bu lại quanh tôi đòi mở quà cho xem. Con Hồng cười khúc khích nói:
– Tui bảo dảm là kẹo đó…
Con Mừng chêm vào:
– Kẹo là phụ thôi, trong kẹo phải cổ thơ nữa môi đúng… mấy bồ không tin thì tôi dám cá đó…
Cả đám cười rộ nhìn tôi lúng túng tay cầm gói quà chưa dám mở. Con Mừng được thể tấn công thêm:
– Mở đại đi mà, có kẹo thì cho tụi này ăn vói chở có gì đâu mà ngại, tụi này không dám đòi xem thư đâu
Nói rồi nó chồm tới như muốn giựt gói quà trên tay tôi, tứng thế quá tôi phải lên tiếng:
– Từ từ để tui mở, mấy bồ làm gì thấy ghê quá à?

Vì tụi bạn rần rần quá làm tay tôi hơn run nên khi mờ gói quà tôi đã làm rơi xuống đất lá thư, nhanh tay con nhỏ Hồng chụp lấy chạy ra xa và la lớn:
– Đúng là thơ rồi mấy đứa ơi? ủa mà sao cụt ngẳng vậy nè, chỉ một câu thôi sao ? mấy bồ nghe tôi đọc đay: “Cổ anh dã dài hơn con rồi đó Mến ơi” thơ cái gì mà kỳ cục vậy mấy đứa ?
Cả đám xì xào thắc mắc chẳng ai hiểu gì cả, con Hồng thấy thơ có vẻ bí hiểm quá nên cười cười đưa lại cho tôi và nói:
– Thôi cái giấy này không quan trọng, trả bồ đó, mở hộp ra xem có gì ăn được không chia cho tụi này ăn với.
Tôi cầm tờ giấy liếc qua rồi bỏ vào trong cặp và mờ gói quà ra. Cả bọn cùng la lên:
– Ô mai, ô mai các bồ ơi…
Thế là tụi nó xúm vào, đứa thì một cục đứa thì hai cục, loáng một cái mà đã hết gần một nửa hộp ô mai của tôi. Sau đó khi tới tiệm chè tụi nó còn bắt tôi phải bao vì có tin vui và mới nhận được quà.

Buổi chiều hôm đó đúng là buổi chiều lỗ vốn của tôi.

Và chuyện phải đến đã đến… Hôm đó ngày Chủ nhật, buồn quá chẳng biết làm gì. Buổi sáng tôi vào phòng mờ Radio nằm nghe cải lương của đài phát thanh thì con Mừng đến réo um sùm ngoài ngõ.

Tôi lật đật chạy ra mờ cửa thì Mừng ghé tai tôi nói nhỏ:
– Cha thiếu úy Bình nhờ tui tôi đón bồ ra phố ăn kem đó, để tui vào xin phép cho bồ đi.

Tôi đang còn ngần ngừ chưa biết tính sao thì con Mừng đã băng băng đi tuốt vào nhà gặp ngay thím Tư tôi nói:
– Thưa thím Tư con xin phép thím cho nhỏ Mến qua nhà con chơi để tụi con làm chung mấy bài toán mai nạp thầy, ăn cơm chiều rồi con đưa nó về liền hà.
Thím Tư chưa kịp lên tiếng thì con nhỏ Mừng lại tiếp:
– Con nhỏ Mến tuần rồi nó hát trong sư đoàn người ta thích lắm đó thím Tư, nghe đâu trong sư đoàn mời nó làm ca sĩ cho Tâm lý chiến đó, chú thím Tư có chịu cho nó đi làm ca sĩ không ?
Tôi thấy thím Tư còn có vẻ ngần ngừ nên lại gần nắm tay thím nói:
– Thím cho con qua nhà nó làm ít bài toán để ngày mai kịp nạp cho thầy, làm xong là con về liền thím Tư à…
Thím Tư miễn cưỡng lên tiếng:
– Đi thì phải về sớm đó, phải về trước khi chú Tư con đi đờn ca về đó nghe không?
Tôi mừng quá dạ dạ lia lịa rồi chạy vào phòng thay quần áo theo con Mừng ra đi.
Hai đứa ra tới gần chợ thì thấy Bình đang ngồi chờ trên xe Jeep đạu dưới bóng mát cây bàng ở hông chợ. Gặp Bình tự nhiên tôi mắc cỡ chẳng nói được lời nào hết, tôi và Bình còn đang lúng túng thì Mừng liến thoắng:
– Đó như vậy là lời hứa của tui vôi anh Bình đã được thực hiện, bây giờ tui hết nhiệm vụ, thôi tui về chúc hai người đi chơi vui vẻ, chừng về ghé tui, tui sẽ đưa Mến về…
Nói xong Mừng quay lưng đi, thấy vậy kỳ quá tôi vội nắm tay Mừng lại rồi quay qua Bình nói:
– Anh Bình tụi mình đi ăn kem đi, Mừng đâu có bỏ về được.
Mừng nhìn tôi và Bình cười:
– Thôi hai người đi chơi với nhau cho vui đi, kéo theo con kỳ đà này làm chi cho nó cản mũi mà mất vui đi.
Bình nhìn Mừng cười định nói lời gì thì tôi cướp lời:
– Mừng đi ăn kem vôi tụi này đi, có gì đâu mà bồ ngại, bồ về là kỳ lắm đó.

Thấy tụi tôi có vẻ tha thiết mời, Mừng đành đổi ý leo lên xe di tởi tiệm kem Mỹ Ngọc ờ mé sông với tụi tôi Tiệm kem sáng chủ nhật khá đông khách, vừa bước vào trong quán là đã nghe tiếng xì xào của mấy tên con trai học chung trường ngồi ở tuốt bàn trong:
– Ê tụi bây coi? mấy cô em gái hậu phương trường mình sáng nay đẹp ác chưa… chắc tụi mình phải đi lính liền không thôi kiểu này lỗ quá…

Những lời xì xào, tuy không lôn nhưng cả ba chúng tôi cùng nghe rõ mồn một. Bình tỉnh bơ còn tôi và Mừng thì cảm thấy hơi nhột nhạt. Ngồi ăn kem chừng nửa tiếng thì Mừng đòi về và chúng tôi cùng dứng dậy rời tiệm kem.

Bình lái xe đưa Mừng về sau đó chở thẳng tôi ra ngoại ô thành phố. Xe chạy băng băng qua những cánh đồng xanh mưởt, tóc tôi lộng gió bay phất phới, Bình với tay ra sau lấy cái nón rting đưa cho tôi nói:
– Em đội đỡ cái nón này cho tóc khỏi bay.
Tôi đội nón lên đầu soi mình trong kính chiếu hậu thấy ngồ ngộ khác hẳn thưởng ngày. Bình nhìn tôi mê đắm, tay lái nhiều lúc hơi chao.

Xe chạy xa thành phố khoảng 10 cây số thì ngưng lại một quán ăn bên đường. Đây là một ngôi biệt thự xinh xinh nằm dọc theo quổc lộ, được chủ nhân làm thành một quán ăn chuyên bán thịt rừng, chủ quán là một bà xồn xồn cỡ trung tuần, người béo tốt, mặt mày vui vẻ niềm nờ tiếp đón khách. Vừa thấy Bình bà lên tiếng ngay:
– Lâu quá, hôm nay thiếu úy Bình mói ghé quán, vậy mà lóng rày tui cú tưỏng thiếu úy đổi đi đâu rồi chứ…
Bình cười thật tươi trả lời:
– Đổi đi khỏi đây sao nổi chị Bảy, tui mê xứ này rồi chị Bảy ơi… Chị lóng rày khỏe không, quán phát tài không ?
– Tui cũng thường thôi, lóng rày trời hay mưa buổi chiều nên quán cũng ế…
– Hôm nay có thịt rting môi không chị Bảy
– Có một con heo ning người ta môi giao hồi sáng đó con này còn tơ nên thịt ngon lắm, thlếu úy và cô ăn món xào lăn trước nghe… uống bia hay rượu mạnh đây ? ”
Quay qua tôi bà Bảy hỏi:
– Còn cô đây uống chi ? nước cam nghe, cam môi hái trong vườn còn tươi lắm ?
Không đợi tôi trả lời, bà Bảy quay qua Bình tiếp:
– Hôm nay tui sẽ đích thân xuống bếp xào cho thiếu úy và cô đây ăn để cho biết tài quán này…

Chẳng để cho tôi và Bình có ý kiến gì hết bà cứ tía lia nói nói ghi ghi rồi đi thẳng tuốt vào bếp luôn.

Đòi cho bà Bảy đi khỏi Bình nhìn tôi cười nói:
– Ông nào mà làm chồng bà Bảy chắc cả ngày không được nói một câu, có bao nhiêu bả dành bả nói hết trơn rồi còn gì nữa mà nói…
Tôi nhìn Bình hỏi:
– Bộ anh hay dẫn đào tới đây ăn lắm hay sao mà có vẻ thân với bà Bảy quá vậy ?
Bình cười vui chống chế:
– Bán quán mà em, bà nào chủ quán mà không đon đả vởi khách, có ai mà muốn quán minh ế đâu?
– Đúng là lính Tâm lý chiến, miệng lẹ thiệt…
Bình nhìn tôi cười thật tình tứ nói:
– Phải lẹ chứ, cứ ngồi hoài mà ngóng em như em hứa chắc có ngày cổ anh dài như cỡ cổ con lạc đà chứ không ít đâu!
– Gặp đây rồi, ngồi vôi em như vầy còn chưa chịu sao mà còn trách móc ?
– Anh đâu dám trách móc gì đâu, tại em nói lính Tâm lý chiến lẹ nên anh mới nói đó chứ.

Chuyện trò thêm một ít phút nữa thì thức ăn đã được dọn ra. Thịt rừng xào lăn thơm phức có một lôp rau om ở trên mặt nhìn thật hấp dẫn. Bình hối tôi cầm đũa và anh bắt đầu ăn thật tự nhiên. Bình nói:
– Nhà binh ăn lẹ lắm đó em, em mà ăn chậm hết ráng chịu đó.
Nói xong Bình nhìn tôi cười vả gắp bỏ vào chén tôi một miếng thịt thật ngon, anh tiếp:
– Thịt con heo rừng này ngon quá Mến à, chắc phải kêu thêm vài món nữa quá…
Nòi dứt câu Bình quay mặt vào trong kêu lớn:
– Ngon quá chị Bảy ơi! chị cho tụi tôi thêm một dĩa heo rừng nướng và một dĩa nai xào hành nữa đi…

Cứ tiếp tục như vậy thêm vài món nữa…Bình ăn uống thật tự nhiên thoải mái, nói chuyện thật tự nhiên kéo tôi vào một không khí thật thân mật như hai dứa đã từng quen nhau từ lâu rồi.

Ăn uống no say rồi Bình kéo tôi ra khỏi quán lên xe chạy thẳng về thành phố. Chạy quanh phố một hồi Bình nói:
– Bây giờ còn sớm mình đi xem cinê đi, rạp Mỹ Lợi hôm nay chiếu phim Sayonara hay lắm, phim nói về mối tình của một anh lính Mỹ và một cô ghê sa Nhật.
Tôi ngần ngừ không muốn đi vì sợ về trễ nên nói:
– Em sợ về trễ chú thím em la…
Bình nói như ra lệnh:
– Đang còn sớm mà, mới hơn mười hai giờ, coi xong cũng chỉ khoảng 2 giờ là cùng, em cứ đi đi đừng lo…
– Tôi biết có nói nữa thì Bình cũng không nghe nên tôi lẳng lặng đi theo Bình.
Chúng tôi vào rạp hơi sớm nên rạp còn ít khán giả, nhìn quanh thấy trống quá mà ánh sáng thì hơi nhiều nên tôi sợ người quen nhìn thấy mặt mình thì phiền quá. Tôi ghé tai Bình nói nhỏ:
– Em ngại người quen họ thấy em quá, anh đưa cái nón lính của anh cho em che đỡ…
Bình nhìn tôi cười:
– Ngại gì, mình đi xem cinê chứ có làm gì đâu mà em ngại…
– Anh chỉ nói liều thôi, em đi như vầy mà chú em thấy được là tiêu em đó.

Bình đưa cái nón cho tôi kèm theo một câu nói diễu:
– Cái nón không đủ che em đâu, bây giờ em ngồi sau lưng anh là chắc ăn không có ai thấy em hết. Nói xong Bình làm bộ đứng dậy ngồi ngay lên lòng tôi làm tôi quýnh lên , tay vội đẩy Bình ra, miệng lắp bắp:
– Ngồi xuống đi anh, anh làm gì kỳ vậy, người ta nhìn mình kìa…
Bình ngồi xuống tiếp tục chọc tôi:
– Đi với lính mà sợ ai, bộ lính này không đủ sức che chở cho em sao ?
Đang còn cười dỡn thì đèn rạp phụt tắt và màn ảnh bắt đầu lên hình. Bình đưa cho tôi gói kẹo và nói:
– Em thử ăn kẹo này xem, kẹo hạnh nhân đó ngon lắm, kẹo anh mua ờ Sàigòn trong kỳ nghỉ phép thăm nhà vừa qua
– Bộ đào anh ở Sàigòn hả, mỗi lần đi phép là anh đều về Sàigòn sao ?
tJ thì cũng có vài cô bạn, nhưng cái chánh là ba má anh đang ờ Sàigòn… nhưng kể từ hôm nay nếu có phép là anh sẽ ờ dây và không đi đâu nữa…
Tôi vặn Bình:
– Chắc không đó, anh chỉ có tài khéo miệng.
Bình ghé sát tai tôi nói:
– Có em ở đây thì anh còn đi đâu nữa cho mệt.

 

Nói xong Bình nhìn tôi cười tình tứ rồi quàng tay qua vai tôi kéo sát lại gần anh và hôn nhẹ trên má tôi Người tôi bắt đầu nóng rực lên, tôi không phản ứng gì cả, cứ thế Bình đưa tay vuốt tóc tôi, hôn trên cổ tôi, hôn qua gáy tôi, liếm vành tai tôi và

hai tay bắt đầu hoạt dộng bò vào trong áo tôi mân mê trên ngực tôi, tôi phản ứng lấy lệ nhưng khi Bình hôn trên môi tôi thì hai mắt tôi nhắm nghiền lại cùng chạy theo vôi Bình trong nỗi đam mê tình ái. Tới phút đó thật tình tôi không còn biết gì nữa người tôi nóng rần mặc cho Bình muốn làm gì thì làm chỉ biết ngồi rên. Bình tiếp tục lấn chiếm tấn công lung tung, tay Bình xoa nắn trung tâm yếu điểm của tôi, móc, rà, xoa bóp thạt nghệ thuật làm người tôi tê cứng lại… Tiếp tục như vậy thêm một hồi nữa chặc Bình chịu hết nổi anh ghé tai tôi nói nhỏ:
– Anh chịu hết nổi rồi, bây gìờ mình về nhà anh đi.
Nghe vậy tôi hơi hoảng nên lên tiếng:
– Nhà anh có người này người kia em sợ lắm thôi mình ngồi đây xem tiếp đi anh.
Bình ghé tai tôi nói:
– Em đừng lo, nhà anh ở trong khu sĩ quan độc thân, chỉ có một mình anh thôi chứ đâu có ai ở chung mà lo.

Nói dứt câu Bình đứng dậy kéo tôi theo đi thẳng ra khỏi rạp. Xe Bình chở thẳng tôi về nhà anh trong khu cư xá sĩ quan độc thân sau bộ chỉ huy sư đoàn. Vừa bước vào nhà là Bình gài ngay cứa lại và ẵm thẳng tôi lên giường rồi ngấu nghiến mở nút náo, cởi giây nịt ngực và tựt quần tôi ra ngay. Bình nhào lên người tôi xáp trận liền không mơn trôn vuốt ve gì ráo trọi, anh như con hổ đói xấn tới và đâm vào rồi nhịp thật mạnh, nhịp liên tục không ngưng nghỉ, tốc độ không thay đổi gần cả nửa tiếng. Sức của Bình thật mạnh anh làm tôi điên đảo tan loãng, tôi đã xuất tinh một hai lần, nước nôi chèm nhẹp mà Bình vẫn tiếp tục thật dũng mãnh làm người tôi muốn tan ra nước luôn. Tôi khi người tôi muốn lả đi thì Bình mới tăng nhịp độ để dứt điểm, miệng rít lên và xuất tinh nóng hổi chan hòa trong người tôi, tôi mờ cả mắt trong nỗi thống khoái tận cùng. Bình xuống ngựa ôm sát tôi vào lòng, tay anh vòng ra sau miết trên sương sng của tôi kéo từ dtlôi lên trên nhiều lần. Bình cúi sát xuống mặt tôi âu yếm:
– Em thật tuyệt vòi, anh đâu có ngờ được em cho như vầy đâu, tháng này đúng là anh trúng sổ, anh xin cám ơn em…

Tiếp tục nói chuyện nựng nịu thêm một hồi nưa con cặc của Bình lại cứng ngắc và anh lại tiếp tục leo lên mở máy chạy đua nữa, lần này anh ngồi dựa ngửa ra ẵm tôi bỏ lên lòng anh và cứ thế anh cứng ngồi dưới cà hảy lên thật mạnh mẽ, anh làm liên tục đều đặn như cái máy, con cặc anh cứng ngắc đâm lút vào tận trong sâu, chạm vào trong cùng nỗi sung sướng tê mê của tôi… tôi trôi theo cơn bão tình của Bình chẳng còn biết gì tới chung quanh nưa…tàn trận tôi ôm Bình ngủ vùi tới khi Bình lay tôi thức dậy tôi mới hết hồn lật đật lo mặc quần áo hối Bình chở về nhà Mừng.

Phải công nhận sau Thiện, thầy Khoa, Long… Bình là ngưởi gây cho tôi nhiều ấn tượng lạ lùng nhất trong lối tấn công và trong phương thế làm tình… anh ta đã không dùng thủ thuật gì hết mà chỉ dùng toàn súc lực dũng mãnh của mình dể trấn áp tôi sau cuộc mưa gió với anh tôi có cảm tưởng như mình bầm dập tan loãng trong sự thống khoái tận cùng khó diễn tả. Tôi nghĩ trong bụng nếu mà sau này xa Bình khi gặp lại anh mà có cơ hội là tôi sẽ không bỏ lỡ dịp để dược cùng anh vào trận gió mưa.

Tôi lẩn thẩn suy nghĩ, trong tình yêu phần tình dục quả là quan trọng vô cùng. Mục này mà yểu là coi như mất đi 70 phần trăm. Trước khi thả tôi ờ ngõ nhà Mừng, Bình đã hôn tôi say đắm, Bình nói:
– Mến về nghe, ngày mai anh sẽ cho lính đem ô mai lại cho em… chừng nào được thì Mến cho anh gặp ntĩa nghe.
Tôi đưa tay vẫy chào Bình rồi mờ cửa rào bước vào nhà Mừng. Mtlng từ trong nhà chạy ra đón tôi nói:
– Bồ đi gì lâu quá vậy? làm tui lo quá chừng, lơ mà chú thím Tư qua đây kiếm thì tui biết ăn nói làm sao đây… thôi nghe, lần sau không dám lãnh vụ này ntĩa đâu đó!
Tôi tìm lời chống chế qua loa rồi theo Mừng về nhà.

Vừa bưôc vào nhà là đã thấy chú Tư cùng soạn giả Vạn Lý, Lý Bình Vân và một bà sồn sồn phấn son lòe loẹt ngồi ờ phòng khách trò chuyện vui vẻ.
Thấy tôi chú Tư nói như reo lên:
– Ca sĩ của nhà tui về tởi rồi kìa…
Tôi quýnh quá không biết nói gì hết chỉ biết cúi đầu chào mọi người. Nhìn ngay tôi chú Tư hỏi:
– Con đi đâu lâu quá vậy, làm thầy Vạn Lý bà bầu Ngọc vôi anh Lý Bình Vân đây chờ cả buổl, thôi con vô nla mặt cho khỏe rồi ra đây chú đờn con ca sáu câu cho mọi người cùng nghe.
Tôi dạ dạ rồi chạy lẹ vào trong nhà. Vừa bước vào phòng là đã nghe tiếng thím Tư léo nhéo ờ ngoài:
– Mến à mở cứa cho thím vô thím nói cái này cho nghe…
Đang lỡ thay quần áo tôi nói với ra:
– Thím chờ con chút con đang thay đồ…
Vừa mở cứa là thím Tư nhào vào ngay, nói không kịp thờ:
– Con đi đâu lâu quá vậy, ổng dẫn đám cải lương về không thấy con ổng la um sùm, ổng nói thím qua nhà con Mừng kêu con về liền nhưng thím sợ con đi chơi đâu vôi nó nên không chịu đi, ổng muốn giận thím luôn đó?
Nắm tay thím Tư tôi tìm lời trấn an:
– Cám ơn thím Tư, con ở nhà con Mừng chứ có đi chơi đâu đâu, con với nó ham làm toán quên luôn giờ giấc nên về hơi trễ.
Thím Tư còn dang định nói thêm thì tiếng chú Tư từ ngoài vọng vào:
Má nó đâu rồi, coi con Mến nó rồi chưa biểu nó ra đây lẹ lên coi.
Thím Tư lật dật lên tiếng rồi hối tôi ra lẹ lẹ.

Ra tới phòng khách là chú Tư liền giới thiệu bà khách mới với tôi ngay:
– Hôm nay soạn giả Vạn Lý đưa bà bầu Ngọc của đoàn Tân Thủ Đô tới đây thăm nhà mình sau đó là để nghe con hát, vậy con kiếm bài gì hát cho bà bầu và mọi người cùng nghe đi.
Tôi rùn vai tỏ vẻ lo sợ, định lên tiếng thì soạn giả Vạn Lý đã chận lại:
– Anh Tư đừng làm cháu nó khôp, anh để tui…
Quay qua tôi ông nói dịu dàng:
– Cháu cứ tự nhiên hát như hôm trước cháu hát cho chú và anh Lý Bình Vân nghe kỳ rồi, không có gì mà ngại hết.
Chú Tư lại lên tiếng:
– Con còn nhô sáu câu đoạn Lan than thò khi Điệp kiếm Lan tnlôc sân chùa trong tuồng Lan và Điệp không, nhở thì ca đi chú đờn.
Tôi bắt đầu lấy lại bình tĩnh nên lên tiếng:
– Con sợ không thuộc hết sáu câu, thôi chú noon con ca bài ngắn “Tiễn chồng ra trận” được không?
Soạn giả Vạn Lý và Lý Bình Vân cùng lên tiếng tỏ dấu ưng thuận.
Trong khi chú Tư dạo đàn tôi lấy thế ngồi ngay ngắn để sửa soạn ca thì bà bầu Ngọc nhìn tôi rồi quay qua soạn giả Vạn Lý nói:
– Chưa biết ca ra sao, còn sắc vóc thì tui chấm rồi đó nếu được thì mình bắt luôn để thay thế cho mấy đào già trong đoàn mình cho rồi chứ còn đợi gì nữa…

Nghe câu nhận xét có vẻ rẻ rúng pha lẫn chút khi thường nghệ sĩ của bà bầu Ngọc tôi cảm thấy bực mình, mất hứng chẳng muổn ca chút nào hết. Thấy tôi lựng khựng mặt không vui, Lý Bình Vân hiểu ý anh khuyến khích tôi bằng dôi mắt đầy thông cảm. Trong khi đó chú Tư tôi chẳng để ý gì cả, ông cứ cắm đầu đờn rồi nhìn về phía tôi ra hiệu biểu vô. Tôi miễn cưỡng ca hết bài rồi xin lỗi mọi người vào nhà trong với lý do tôi đau đầu vì mới đi về nên ca không nổi. Chú Tư có vẻ bực mình, ông nhìn tôi với ánh mảt không vui. Thấy không khí có vẻ thiếu hào hứng ông Vạn Lý bèn đứng dậy từ giã ra về. Ông nói:
– Thôi hôm nay nếu cháu Mến mệt thì đi nghỉ đi, để hôm khác có dịp thì sẽ ca nhiều hơn.
Nói xong ông đứng dậy cáo từ ra về.
Khi khách đi hết rồi chú Tư gọi tôi ra dũa:
– Bữa nay sao con lạ kỳ vậy Mến, con có biết con làm vậy là bà bàu và soạn giả Vạn Lý sẽ buồn không ?
giây lát nhưng trấn tĩnh lại ngay vòng tay ôm Thiện và khẽ hỏi:
Anh về hồi nào sao không cho em biết?
Thiện lơi vòng tay nhìn tôi ngây dại nói:
– Anh về hồi chiều nhưng phải đợi tối mới tới, sợ đến sóm chú thím Tư để ý làm sao mà vào thăm em giờ này được.

Tôi nhìn kỹ thấy Thiện khác xưa nhiều lắm, bây giờ nhìn anh rắn rỏi da xạm đen phong trần, tóc húi cua nhìn thật mạnh mẽ, khác hẳn những ngày còn học trò. Thiện thấy tôi nhìn anh hơi kỹ thì lên tiếng:
– Anh giờ khác xưa nhiều phải không em? bề ngoài thì vậy đó nhưng trái tim anh thì vẫn như xưa chẳng có gì thay đổi cả….
Nhìn tôi một hồi anh lại tiếp:
– Bây giờ nhìn em đẹp hơn xưa nhiều, em có gì thay dổi trong tình cảm không?
Tôi không trả lời, ngước nhìn Thiện cười và hôn nhẹ trên môi anh. Thiện say đắm hôn trở lại và nói:
– Từ ngày anh xa em cho tới hôm nay tính ra là đúng ba trăm hai mươi ba ngày… em có đếm ngày tháng xa nhau như anh không?
Tôi cười đưa tay lên môi Thiện nói:
– Cái miệng này nói ngọt lắm… anh có chắc là ba trăm hai mươi ba ngày đó anh không có tán tỉnh cô nào hết không? Em nghi lắm, em nghe người ta nói gái miền Trung, nhất là gái Huế đẹp và lãng mạn lắm…anh ở ngoài đó cả năm làm gì không dính…
Thiện ôm chặt tôi hơn cúi xuống hôn nhẹ trên mắt tôi nói:
– Em là bà chúa nghi nghờ, anh xin chịu thua…

Tới đây tay Thiện bắt đầu mò mày trên lưng tôi rồi chuyển tôi trtlôc ngực và từ từ lần xuống dưới… theo với hơi nóng của bàn tay Thiện người tôi cũng nóng rực lên và chúng tôi đã như nhưng con ngựa quen đường lại nhập trận thật tưng bừng hoa lá, Thiện mê mải hôn liếm mò mày thật chi tiết cùng khắp thân thể tôi, anh đã đưa tôi tôi những vùng trời cao nhất trong cơn dục tình và chúng tôi đa ngủ rồi thức rồi nhập trận liên tục cả ba bốn lần cho tôi khi trời hừng sáng Thiện môi ra đi… Ba ngày Thiện về thăm nhà là ba ngày làm rung chuyển căn phòng nhỏ bé của tôi khiến nhiều lần thím Tư đã nghi ngờ gõ cửa đòi vào phòng xem Ngày chia tay Thiện có hỏi ý tôi về chuyện hôn nhân nhưng tôi từ chối với lý do còn lo học hành và còn quá trẻ….Thiện buồn bã ra đi, anh tỏ ra bi quan tnlớc tình hình chiến sự xôi bỏng của chiến trường miền Trung thời đó.

Kể từ sau ngày đó coi như tôi mất hẳn liên lạc với Thiện, chẳng biết anh sổng chết thế nào nữa.

Chiều kia vừa đi học về tôi đã thấy chú Tư ngồi ở cửa đợi sẵn, thấy tôi là chú nói ngay:
– Hồi nãy soạn giả Vạn Lý có ghé, ông nói bà bầu Ngọc muốn con chiều nay ra rạp hát thử mi-crô coi sao, chút nữa ổng sẽ ghé đón con. Vô ăn cơm rồi sửa soạn đi cho sớm.

Thật tinh thì tôi không muốn đi thử hát chút nào hết vì gặp bà bầu Ngọc dể ghét đó chút nào nhưng vì không muốn cãi nhau vôi chú Tư nên tôi nín thinh đi vô nhà sau.

Vừa ăn cơm, tắm nla xong chưa kịp sửa sọan gì thì tôi đã nghe chú Tư réo ờ nhà ngoài:
– Mến ơi, con xong chưa, chú Vạn Lý tôi rồi lẹ lên con đừng để chú đòi.
Không muốn để chú Tư réo thêm nữa tôi đánh vội chút phấn rồi bước ra.
Soạn giả Vạn Lý quần áo bảnh tỏn, đầu chải ngược bóng láng đang đứng nói chuyện vôi chú Tư quay ngược hẳn người lại khi thấy tôi bước ra.
– Tôi nói rồi, Mến chỉ cần một chút son phấn là ăn đứt mấy con đào bây giờ. Anh Tư để tôi dẫn cháu đi cho sôm, tối tôi sẽ mang cháu về.
Chú Vạn Lý chở tôi ra rạp hát, nhưng thay vì vào thẳng rạp ông dẫn tôi vào quán nưôc đối diện rạp ngồi uống nước. Vừa ngồi xuống ông lên tiếng:
– Còn sớm lắm, mình ngồi đây chút, Mến uống nước gì đây ?
Tôi chẳng biết lựa thứ gì nên nói tùy chú và ông đã gọi cho tôi ly đá chanh. Quán nước chưa tới giờ khán giả đến nên vảng hoe chỉ có một vài bàn ngoài bìa là có khách ngồi. Trong khi chờ nước ra tôi hỏi:
– Chừng nào mình mới vô gặp bà bầu Ngọc lận chú, con không có nói vôi chú Tư là con sẽ về trễ.
– Không sao đâu có anh mà, à mà Mến đừng gọi anh bằng chú nữa. Anh nào có lớn hơn Mến bao nhiêu đâu, không có ai thì cứ gọi bằng anh cho dễ nói chuyện, cứ chú với con hoài nghe thấy ghê quá.

Tôi không nói gì chỉ cười và nghĩ bụng, dàn ông ai cũng vậy hễ gặp con gái coi được là thả dê tùm lum liền. Thấy tôi không nói gì chú Lý tưởng tôi mắc cờ bèn vội vàng chuyển đề tài khác. Càng nói chuyện với chú Lý tôi càng thấy ông nói chuyện có duyên, ông biết rất nhiều chuyện về giới nghệ sĩ mà chuyện nào cũng lạ, cũng hấp dẫn. Mải mê nói chuyện tôi quên mất cả thời giờ, lúc nhìn ra ngoài thì trời đã tối hẳn.

Ra khỏi quán nưôc chú Vạn Lý dẫn tôi vào thẳng hậu trtiờng. Sắp tôi giờ diễn nên ai cũng bận rộn.Tôi nhln tởi nhìn lui chẳng thấy bà bầu Ngọc đâu cả, chỉ thấy Lý Bình Van đang đứng ở góc hậu trường vôl hai con nhỏ diện thật là diện, mặt mày son phấn tùm lum. Không biết họ đang nói gì chỉ thấy hai con nhỏ cười nấc lên tưng hồi coi bộ khoái chí lắm.

Thấy chúng tôi đi lại, Lý Bình Vân bỏ hai cô gái bước lại gần nól vôi chú Vạn Lý:
– Anh Lý, bà bầu Ngọc nói anh và cô Mến chờ bả sau xuất hát sẽ nói chuyện, bây giờ bả mắc lo mấy vụ ngoài phòng vé.

Trong lúc chú Lý nói chuyện vởi Lý Bình Vân, hai con nhỏ xí xọn nhìn tôi từ đầu tôi chân không chớp mắt. Tụi nó a;ện quá, áo quần toàn là hàng đắt tiền, móng tay móng chân thì sơn đỏ lòe đỏ loẹt Trong khi đó thì Lý Bình Vân có vẻ chẳng quan tâm gì tới tôi cả chỉ gật đầu chào nhẹ rồi quay qua nói chuyện vởi chú Lý coi như tôi không hề có mặt. Tôi cảm thấy btic mình không hiểu sao Lý Bình Vân lại có thái độ lạnh nhạt như vậy, chẳng lẽ là vì có sự hiện diện của hai con nhỏ cà chớn này mà hản như vậy sao ?

Chú Lý dẫn tôi ra cánh gà, biểu tôi ngồi đó đợi. Tôi ngồi chưa yên chỗ, thì xuất hát đã bắt đầu. Tôi đi coi hát nhiều lần rồi nhưng chưa lần nào được ngồi sau cánh gà dể coi như lần này. Tôi vừa ngồi coi vừa tưởng tượng mình trong vai đào chính. Đang mơ mộng thì tôi bị hai con nhỏ xí xọn mang về thực tại. Hai đứa nó từ đâu lại đứng ngay sau lưng tôi nói luôn miệng:
– Mày nhìn cặp mắt ảnh kìa, mắt vậy mới làm kép mùi được chứ.
– Anh Vân mà lên sáu câu thì út Trà Ôn cũng phải nể mặt chứ chẳng chơi.
– Mấy con nhỏ xóm tao mê chả, viết thư cho chả, chả đâu có trả lời…
Tôi bực mình chịu hết nổi, quay lại xực hai đứa:
– Hai cô làm ơn im miệng để tôi coi được không.
Hai con nhỏ cũng không vừa, xỉa xói:
– Mày để cho đào chính người ta học tuồng kìa mày…
– Cái mạng nó mà đào chính cái gì, anh Vân không thèm nhìn tởi nó nửa mắt nữa kìa, ở đó mà ham…
Máu trong người tôi sôi lên, tôi đang định cho tụi nó một trận thì chú Lý ờ đâu bưôc tới lên tiếng:
– Giữ yên lặng nào, người ta đang diễn ngoài kia làm gì um sùm vậy, mấy cô này ờ đâu tôi đây làm rùm vậy, có yên đi không nào…
Quay qua tôi chu nói:
– Mến cứ coi đl để rút kinh nghiệm, mặc kệ tụi nó.

Tôi không nói tiếng nào nữa nhưng máu trong người thì cứ sôi lên. Tôi ghét tất cả, tôi thầm trách mình tại sao chiều nay không chịu trang điểm cho kỹ chút, quần áo đẹp sao không diện để giờ phải thua tụi nó, tôi ghét tên Lý Bình Vân kênh kiệu không thèm nhìn tôi đến nửa mắt. Tôi tự nghĩ nhỏ Mến này đâu phải loại tệ đâu, ít nhất cũng đã có đến ba người đàn ông chết dưởi tay tôi. Từ Thiện, tởi thầy Khoa, tởi thiếu úy Bình, miễn tôi ngoắc tay là tôi có bất cứ thằng đàn ông nào tôi muôn.”

Vậy mà tên Lý Bình Vân hôm nay có vẻ xem thường không thèm nhìn tôỉ đến nửa mắt. Càng nghĩ máu tự ái của tôi càng dâng lên, tôi nhất định phải dạy cho hắn một bài học môi được. Dù có ghét Lý Bình Vân tởi đâu tôi cũng phải công nhận hắn hát hay và diễn thật sống động. Cứ nhìn mấy bà mấy cô khóc lóc mùi mẫn khi vai hắn diễn bị nghi oan phải bị tù thì cũng biết hắn được ái mộ cỡ nào.

Sau xuất hát bà bầu Ngọc biểu ban nhạc ở lại đàn cho tôi hát thử. Chờ từ chiều tới giờ tôi mệt lắm và cũng chẳng muốn hát, nhưng nhìn vô cánh gà thấy hai con nhỏ xí xọn vẫn còn đứng đó và nhất là tên Lý Bình Vân đang đứng bên cạnh ngả ngớn cười cười nói nói nên tôi muổn hát dằn mặt cả đám cho bõ ghét. Tôi hát ngon lành từ đầu tới cuối, bà bầu Ngọc coi bộ hài lòng lắm miệng cười thất tươi:
– Cô về nhà đi, mai tôi và thầy Vạn Lý sẽ lại nhà nói chuyén vôi chú Tư.
Quay qua chú Vạn Lý bà bầu Ngọc nói:
– Ông thầy coi có vai nào hay trong tuồng mới thì giao cho cổ đi, còn đợi gì nữa.
Chú Vạn Lý quay qua dặn dò tôi vài điều rồi hối về Tôi và chú Lý đang chuẩn bị bước khỏi sân khấu thì Lý Bình Vân lù lù xuất hiện chận đường:
– Em hát ngày càng ngọt, nghe muồi chịu không nổi…
Tôi cười lạnh lùng cám ơn rồi lách mình khỏi Vân để bước xuống sân khấu, Vân bưởc theo nói:
– Mến có rảnh không ra ngoài rạp ăn cháo với anh nha?
Quay qua chú Lý, Vân cười tươi nói:
– Mình kéo nhau ra quán cháo bà Bảy ăn đi anh…
Tôi không trả lời tiếng nào và nghĩ bụng, người gì nóng lạnh bất thường, lúc thì làm như quen thân lắm lúc thì lạnh như băng.
Tôi vẫn chưa kịp nói tiếng nào thì đã nghe một giọng đàn bà léo nhéo từ trong hạu tnlờng vọng ra:
– Anh Vân à, anh đâu rồi, đói quá rồi sao chưa đưa em đi ăn mà còn đứng ngoài đó làm cái giống gì nữa ?
Cô đào ánh Mai, một trong những cô đào chính của đoàn, mặt xưng mày xỉa bưởc ra, hết nhìn tôi rồi nhìn Lý Bình Vân nói:
– Lẹ lên đi anh, em đói bụng lắm rồi, gái quê vậy mà cha cũng không tha sao, thiệt đúng là hạm.
Tôi chưa biết trả lời sao thì cô ả đã nắm tay kéo Vân ngúng nguẩy bưôc ra cửa tnlởc sự ngỡ ngàng của tôi và chú Lý.

Suốt đoạn đường về nhà chú Vạn Lý thấy tôi không vui đã kiếm chuyện nói lung tung và đã vẽ tnlớc mắt tôi những huy hoàng của đời nghẹ sĩ khi thành danh, ông hứa hẹn sẽ soạn riêng cho tôi một vở tuồng với nhưng tình tiết thật éo le, theo ông thì chỉ cần một vờ thôi là tên tuổi tôi sẽ nổi như cồn.

Khác vôi những lần tnlớc lần’ này tôi không thấy hứng thú gì mấy nên chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Thật sự thì tôi vẫn còn bực mình tên Lý Bình Vân, mụ đào già ánh Mai và cả hai con nhỏ xí xọn hồi chiều.

Xe chạy còn cách nhà một khoảng khá xa chú Vạn Lý đột ngột dừng xe lại:
– Gần tới nhà rồi, mình đi bộ cho mát nhe Mến.

Tôi không muốn đi bộ nhưng cũng không tiếng phản đối. Thả bộ được một đoạn thì đột nhiên chú Vạn Lý dừng lại nắm lấy tay tôi thì thào:
– Anh lo cho em lắm, em trẻ người non dạ chưa biết chuyện đời dễ bị ngưới ta ăn hiếp. Có chuyện gì cứ để anh lo cho. Em đừng có nghe thằng Vân nhe, thằng này nổi tiếng là dụ gái nhà lành đó.

Ông nắm tay tôi suốt đoạn đường về, đến trước cửa nhà ông còn hôn tôi một cái lên má rồi mới chịu đi về.

Đêm đó tôi lăn lộn suốt đêm không ngủ được. Chỉ có một ngày mà bao nhiêu chuyện xảy ra. Tôi không biết mình phải đối xử làm sao với soạn giả Vạn Lý, dầu sao thì ông cũng là bạn của chú Tư. Nhưng chuyện mà tôi nghĩ tôi nhiều nhất lại là Lý Bình Vân. Tôi không biết hắn nghĩ gì nữa, lúc thì vồn vã lúc thì lại lạnh như tiền, chưa từng có người đàn ông nào đối xừ vôi tôi như vậy.
Lúc tôi thức dậy thì đã tám giờ sáng. Thím Tư đang dọn dẹp ờ nhà ngoài, thấy tôi bước ra thím lên tiếng:
– Tối qua con đi ngủ trễ nên thím không kêu con dậy, hôm nay Chủ nhạt mà sao con thtíc sớm vậy, con đi hát thứ tối qua được không?
– Cũng được thím, bà bầu Ngọc nói là sẽ ghé nhà nói chuyện vôi chú Tư mai chiều gì đó.
Thím Tư mừng rỡ ra mặt, thím nói:
– Hồi đầu thím cứ nghĩ là dỡn chơi thôi, ai dè bây giờ con trở thàng đào hát thật sự, đúng là giấc mơ đã thành sự thật.
Nói chuyện vởi Thím Tư một hồi tôi cảm thấy hơi đói bụng nên hỏi thím:
– Nhà có gì ăn sáng không thím Tư, nếu không có để con dạp ra chợ mua .hủ tiếu về thím cháu mình ăn.
Thím Tư vội lên tiếng:
– Có nồi cháo đậu trên bếp đó, ăn vói mấy con tép rang trong chảo đó con, con vào bếp múc ăn đi thím ăn rồi.

Tôi vừa xuổng bếp múc cháo ra chén chưa kịp ăn thì đã nghe có tiếng người hỏi tên tôi ở nhà ngoài. Định bưôc lên nhà trên xem ai thì thím Tư đã chạy xuống cho tôi hay là có lính đem thư của ông tưởng tới mời tôi đi hát.

Bước lên nhà thì thấy một ông trung úy già đang ngồi chở, thấy tôi ông đứng dậy chào và nói:
– Ông tưởng sai tôi tói đây đưa giấy mời cô vào sư đoàn trình diễn lễ kỷ niệm 6 năm thành lập sư đoàn.

Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy người đến mời không phải là Bình nên lên tiếng hỏi:
– Thưa trung úy thường những lần trước thiếu úy Bình hay đem giấy ra mời, sao kỳ này không thấy ổng?
– Thưa cô thiếu úy Bình kỳ này nghỉ phép thường niên nên tôi thay thế. Nhưng vào ngày trình diễn thì thiếu úy Bình sẽ có mặt để lo giởi thiệu chương trình.
Thấy tôi không nói gì nữa ông trung úy già hỏi:
– Thưa cô như vậy là cô đã nhận lời trình diễn phải không ạ, xin cô xác nhận để tôi về trình trong sư đoàn.
Tôi quay qua thím Tư hỏi:
– Con nhận lời nghe thím Tư, có gì chú Tư hỏi thím nói dùm con vôi nghe thím.
Thím Tư nhìn tôi tỏ ý bằng lòng nên tôi lên tiếng:
– Dạ cháu sẽ hát, chú cứ về trình lại là cháu nhận lời.
Nghe xong câu trả lời ông trung úy vui ra mặt và đúng dậy cáo từ.

Quay qua quay lại thì ngày trình diễn đã tôi. Mới khoảng sáu rtlỡi đã thấy có xe nhà binh ra đón rồi. Hôm đó tôi mặc áo dài màu hồng mới may thật đẹp, thím Tư khen rối rít và có ý muốn đi theo tôi vào xem trình diễn nhưng cuối cùng thím
không đi vì sợ chú Tư đi làm về không có ai ờ nhà hết chú sẽ rầy rà.

Buổi trình diễn hôm đó rất lôn gồm các ban nhạc tâm lý chiến từ Sàigòn xuống cộng thêm với nhiều ca sĩ tên tuổi. Bình đã giới thiệu tôi là ca sĩ “Người yêu bé nhỏ của lính” và được khán giả hoan hô tán thưởng nhiệt liệt từ khi chưa hát cho tôi khi hát xong. Sau khi tôi trình diễn xuống thì có một hai ông sĩ quan tói hỏi thăm và mời tôi về hát cho ban văn nghệ của họ.

Buổi trình diễn chấm dứt lúc 12 giờ. Bình đến cho tôi hay ông tướng muốn tôi ờ lại hát cho buổi dạ vũ sê dược tổ chức tiếp đó trong Câu lạc bộ sĩ quan sư đoàn. Tôi ngần ngừ vì sợ về quá khuya chú Tư sẽ rầy. Bình hiểu ý trấn an tôi:
– Em yên tâm anh nói ông Trung úy già của anh sẽ chạy ra nhà xin phép chú Tư cho em ờ thêm ít tiếng nữa…
Tôi vấn còn chưa yên bụng nên hỏi:
– Nhưng chương trình dạ vũ tới mấy giờ thì hết?
– Thì cũng chỉ thêm một hai tiếng là cùng.
Và chương trình dạ vũ đã khai mạc ngay sau đó, ông tướng đã nhảy bản mở đầu và sau đó mọi ngtlời tràn ra sàn nhảy. Qua bản thứ hai hay thứ ba gì đó thì Bình giởi thiệu tôi hát bài Đường xưa lối cũ, thể điệu Rumba. Hát được một lần, tôi đang ngừng lại để chờ ban nhạc đàn đoạn giữa để hát tiếp thì ông tưóng từ đâu bưởc tôi sân khấu đưa tay mời tôi nhảy. Tôi ngần ngừ tính từ chối vì mình đâu biết nhảy thì Bình ờ đâu bưôc tói nói:
– Cô Mến cứ bưởc xuống sàn nhảy đi, có gì ông tưởng sẽ dìu… dễ lắm dâu có gì mà sợ.
Vừa nói Bình vừa nấm tay tôi kéo xuống.
Ông tưông ghé tai tôi nói nhỏ:
– Ca sĩ mà không biết nhảy sao?
– Dạ em còn đi học nên đâu biết nhảy, ông tưởng dìu em chứ em hổng biết gì hết đó.
Ông nhìn tôi cười thật vui và dìu tôi bước từng bước, miệng đếm nhịp đều đều.
Nhảy một hồi ông kéo tôi ra góc sàn nhảy đứng nói chuyện. Ông hỏi tôi về gia đình về học hành và ông khen tôi dễ thương hát hay.

Từ đó tới giờ chỉ đứng xa nhìn ông tướng chứ chưa bao giờ được đối diện thật gần như bây giờ, tôi có nhận xét ông tưởng cũng dễ thương và có nhiều nét oai dũng đầy hấp dẫn. So vởi những người cùng trạc tuổi ông như chú Tư tôi, ông Vạn Lý thì ông hơn hẳn mấy người kia, nhìn ông vẫn còn nhưng nét trẻ trung trai tráng và nhất là nét hào hùng trên gương mặt cũng như phong cách đi đứng ăn nói.

Đứng nói chuyện một hồi ông tưông rủ tôi ra ngoài hành lang câu lạc bộ cho mát và cuối cùng ông rủ tôi về văn phòng của ông ở bộ chỉ huy. Đích thân ông lái xe gắn sao tưởng chờ tôi đi. Xe vừa ngừng trước văn phòng đã thấy lính trực chạy ra đón. Ông tưóng ra lệnh nho nhỏ gì dó cho lính trực chỉ chừng vài chục phút sau thì anh ta bưng vào một mâm cháo gà nóng bổc khói và một chai rượu.

Ông tưởng mời tôi ăn cháo và uống nlợu, tôi từ chối không uống nhưng ông nói uống chút cho vui, nể ông tôi cũng nhắp chút đỉnh và men rượu đã thạt sự làm người tôi nóng lên hai má bừng bừng làm cho tôi hừng chí lên rồi không kềm được tôi đã làm luôn hết một ly.

Khi đó thật sự tôi đã không còn kiềm chế được tôi nữa và ông tưông đã đưa tôi vào cơn sóng tình mê đắm. Căn phòng nhỏ ngay sau văn phòng làm việc của ông đã là bái chiến tniòng bất phân thắng bại giữa tôi và ông tưởng.

Tôi gần sáng ông tưông gọi lính tnic vào đưa tôi về Tnlôc khi chia tay ông đưa cho tôi một phong bì lởn giày cộm, ông nói:
– Tôi gửi em chút quà, chừng nào có việc gì cần tới tôi em cứ gọi tôi sẽ sẵn sàng giúp đỡ.

Tôi nhìn ông định nói lời từ giã thì xe đã đậu trước cửa nổ máy chò. Gật đầu chào ông tôi bước ra xe mà trong lòng thấy nao nao khó tả.

Một buổi sáng Chủ nhật tôi dang phụ thím Tư lo nấu cơm dưới bếp thì nghe tiếng lao xao cười nói ngoài cửa, nghe kỹ thì thấy có giọng bà bầu Ngọc. Không biết thích chí chuyện gì mà chú Tư, bà bầu Ngọc, soạn giả Vạn Lý nói chuyện thật vui vẻ, tiếng cười vang lồng lộng vào tận trong nhà. Tôi còn lừng chừng chưa biết tính sao thì nghe giọng chú Tư gọi:
– Mến ơi lên đây chú biểu…
Tôi chưa kịp buông tô cháo xuống thì thím Tư đã hối:
– Lẹ lên kìa con, chú Tư kêu con đó, chắc họ muốn con hát đó.
Lật đật vuốt lại mái tóc bưóc ra phòng khách chưa kịp chào mọi người thì chú Tư đã nói:
– Bà bầu Ngọc nói bà đang tính cho tập tuồng mới, trong vở này có một vai vừa cho con lắm. Hôm nay soạn giả Vạn Lý sẽ đưa kịch bản cho con học tnlớc, tháng sau khi đoàn trờ lại sẽ cho con diễn thừ, nếu được bà sẽ nhận con vào đoàn.

Tôi biết mình hát hay, nhưng không nghĩ người ta sẽ nhận mình vào đoàn sôm như vầy nên hơi bất ngờ, mặt cứ ngó ra, chú Tư lại lên tiếng:
– Sao không cảm ơn bà bầu Ngọc vôi chú Vạn Lý đi còn dứng chết trân đó con.
Chú Vạn Lý đưa cho tôi cuốn tuồng và ân cần dặn dò:
– Con ráng dò cho kỹ tuồng tích, nếu có gì thắc mắc thì nhắn chú, còn không thì nhờ chú Tư con chỉ vẽ cho, ráng lên nghe con, chú hy vọng con sẽ thành công.

Sau khi mọi người đi về chú Tư gọi tôi lên nhà trên nói chuyện, tôi chưa bao giờ thấy chú Tư tôi nghiêm chỉnh như hôm nay:
– Mến à con nghĩ sao? Chú thấy con gái học nhiều thì cũng vậy thôi, bây giờ bà bầu Ngọc chịu nâng đỡ con là dịp may hiếm có, con đừng bỏ lỡ. Chú nghĩ cha con sẽ vui nhiều khi thấy con trở thành đào hát chuyên nghiệp.
– Thưa chú con không có ý kiến gì, chú biểu sao thì con xin nghe vậy.

Thấy tôi trả lời vậy chú Tư vui lắm, ông nói chuyện huyên thuyên và đòi tuần tởi sẽ dẫn tôi về làng thăm cha má tôi để báo tin mừng.

Tới chiều người tôi vẫn còn lâng lâng, tôi không tin là chỉ còn ít tuần nữa tôi sẽ thành một cô đào hát thật sự. Từ nhỏ tởi lôn tôi học hát để chơi thôi, đôi lần cũng mơ mộng nhưng chẳng bao giờ nghĩ là sẽ thành đào hát.

Tới chiều tôi xin chú thím Tư đi dạo mát. Đang đạp xe lòng vòng chợ thì nghe có ai gọi tên mình. Nhìn lại thì thấy soạn giả Vạn Lý từ trong quán cà phê bên đường bưởc ra gọi với:
– Mến đi đâu vậy, vô đây uống nưóc cái đã…
– Hôm nay nghỉ cháu đi vòng vòng qua nhà tụi bạn cháu chơi
– Đã nói đừng xưng cháu với anh nữa mà, tối nay em có rảnh ghé quán nước tối qua anh có chuyện cần nói.
– Cháu, í… em hổng biết có di dược không nữa đó.
– Ráng đi nhe, anh đợi, anh có chuyện cần nói mà.
Tôi lừng khừng chưa biết tính sao thì chú Vạn Lý nắm nhẹ tay tôi nói:
– Anh cần gặp em lắm, tám giờ nghe em, anh chờ đó …
Nói dứt cau ông quay lưng bưôc vội vào quán.
Đạp xe một khoảng khá xa tôi còn thấy mình bàng hoàng tnlóc ánh mắt thật ân cần tình tứ của chú Vạn Lý.

Vừa về tôi cổng nhà thằng bé hàng xóm chạy ra dúi cho tôi một tờ giấy, nó nói liến thoắng:
– Hồi nãy có anh kia cho em tiền biểu em đưa cho chị cái này.
Lật đật mở mảnh giấy thì ra là thư của Lý Bình Vân Lý Bình Vân hẹn tôi, lại cũng có chuyện cần nói….
Thật tình mà nói tôi muốn đi gặp Lý Bình Vân lắm nhưng máu tự ái của tôi giữ tôi lại, tôi phải dạy cho hắn một bài học. Tôi tự nhủ, nếu mình đến ngay vôi hắn, hản sẽ coi thường mình và sẽ xem mình cũng như mấy con nhỏ xí xọn kia thôi.
Tối hôm đó tôi nói dối với chú thím Tư đi qua nhà con nhỏ Mừng học nhóm. Khi tôi ra tôi quán nước hẹn vởi chú Vạn Lý thì trời đã tối hẳn. Nhìn cái gạt tàn thuốc đầy nhóc tôi biết ông đợi tôi khá lâu rồi.
– Em xin lỗi nhe, giờ này em mới đi ra khỏi nhà được
– Không sao đâu, đợi Mến thì anh đợi tởi chừng nào cũng được.
– Anh có chuyện gì thì nói đi, em còn phải về nữa.
Chú Vạn Lý làm ra bộ ngập ngừng, lựng khựng giây lát rồi nói:
– Anh biết chuyện này hơi đột ngột với em, nhưng thật ra anh để ý em từ lâu rồi chỉ là tại vì chưa có dịp để nói thôi. Em đẹp lắm càng lớn càng đẹp.
– Anh chỉ nói vậy thôi chú anh quen bao nhiêu cô đào, em mà nhằm nhò gì.
– Em khác những đúa con gái khác, em đẹp hồn nhiên không son phấn màu mè…

Ông thao thao bất tuyệt nói say mê, nói như chưa bao giờ được nói. Ông nói thật hay, giọng ông trầm ấm, đúng là soạn giả có khác. Tôi không tin nhưng gì ông nói lắm nhưng mà vẫn muốn nghe ông nói. Hồi đó tới giờ đâu có ai bày tỏ tình yêu với tôi một cách văn chương như vậy, đâu có ai so sánh tôi với trăng với hoa bao giờ. Tôi vẫn còn muốn nghe ông nói nữa nhưng sực nhớ là tôi chỉ xin phép chú thím Tư đi một vài tiếng thôi, nên vội vàng đứng dậy:
– Em phải đi về đây, chú thím Tư đợi ở nhà đó. Nhìn tôi vói ánh mầt thật đắm đuối:
– Chừng nào anh mới được gặp em nữa. Anh không đòi hỏi gì ở em hết, anh chỉ muốn được nhìn thấy em, thấy em cười, được nói chuyện với em là anh mãn nguyện rồi.
– Ngày mai em phải học bài. Ngày mốt anh chờ em ở quán nưởc dưởi chân cầu gần bến xe được hông. Mến muốn anh đi tôi đâu cũng được, miễn được gặp em là anh vui rồi.

Đạp xe về tới nhà tôi vẫn còn xúc động vì nhưng lời ông Vạn Lý nói. Có thật sự ông yêu tôi nhiều như ông nói không? Tôi cũng đã qua một hai cuộc tình rồi, nhưng mà mấy cuộc tình của tôi phần nhiều chỉ là xác thịt, đâu có ai làm cho tôi có cảm tưởng như mình là trinh nữ đồng trinh thánh thiện bao giờ.
Chưa kịp vào nhà tôi đả nghe thím Tư oang oang:
– Thiếu úy Bình hồi nãy có ghé kiếm con đó Mến.
– Có chuyện gì không thím?
– Thím hổng biết nữa ổng hỏi có con ờ nhà không rồi bỏ đi.
Tôi nhìn đồng hồ đã chín giờ hơn và bỗng nghĩ tới Lý Bình Vân, chắc giờ này hắn đang đợi tôi dài cổ ngoài đó quá. Khi đi qua phòng khách liếc mình trong kiếng tôi cảm thấy hài lòng về sắc đẹp của mmh và bật cười khan, nếu mình không đẹp thì làm sao có tởi ba người đàn ông giành nhau một lúc chứ. Tôi biết chắc là thiếu úy Bình, soạn giả Vạn Lý đang điên lên vì tôi, nhưng còn Lý Bình Vân thì tôi không chắc. Hắn thật là khó hiểu lúc thì ân cần lủc thì lạnh tanh, dù sao thì người ta cũng là kép nổi tiếng có cả n.lng đàn bà bao quanh mà.

Qua ngày hôm sau, vừa ra khỏi tnlờng tôi đã thấy thiếu úy Bình đợi sẵn ngoài cứa, tay cầm một gói quà lớn, Bình bưởc vội lại gần tôi nói:
– Nhớ em quá, hôm qua anh có ghé nhà kiếm em, em đi đâu vậy?
– Em đi tới nhà nhỏ bạn.
– Đi về nhà anh đi, anh nhớ em quá.
Tôi biết anh ta muốn gì nên hai má tôi bỗng nóng bừng lên, lúng túng tôi nói:
– Ừ, nhưng mà lẹ lên em hổng có di lâu được đâu đó.
Bình mừng rỡ hối tôi lên xe ngay, tôi nhìn Bình cười:
– Làm gì gấp vậy, phải để em gởi xe dạp nhà con Mừng đã chứ, anh chạy lại nhà nó trưôc đi em sẽ đạp về tới đó liền.

Bình cười thật tươi, lật đật leo lên xe chạy liền.

Tôi vừa về tởi nhà con Mừng thì nó cũng vừa về tới, nhìn thấy tôi rồi thấy Bình nó cười:
– Hai người tính gì nữa đây, kẹo hối lộ cho tui đâu? Không có là không cho gởi xe đó. Bình vội lên tiếng:
– Cho tụi này thiếu nợ, chút đi về sẽ nạp mãi lộ đầy đủ
Mừng nhìn tôi nói:
– Còn bồ nữa, nói nhà chưa, hễ chú thím Tư qua đây hỏi tui không biết đâu nghe…
– Không sao đau bồ, tụi này đi uống nưôc chừng hơn tiếng là trỏ về thôi mà lo gì…

Bình chở thẳng tôi về nhà anh, trên đường anh hỏi tôi chuyẹn đi cải ltiơng, tôi thắc mắc thì anh cho biết chuyện đó bạn tôi đã nói cho anh hay. Bình tỏ ra không ủng hộ việc tôi đi hát cải lương, anh nói:
– Anh không chê cải lương nhưng anh biết đi cải lương em sẽ vất vả hơn và anh nghĩ là em sẽ chịu không nổi. Theo anh thì em hát tân nhạc hay hơn cải lương nhiều… em không tin cứ hỏi bạn bè em thì biết.

Trong đầu tôi lúc đó chỉ nghĩ tôi những giây phút. nổ lừa sắp tói nên chỉ ừ hữ cho xong chuyện chứ không nói gì nhiều, Bình thấy vậy tường tôi đồng ývới anh nên cũng chẳng nói thêm gì về vụ đó nữa.

Vừa mờ cừa vào nhà là Bình đã vội ẵm tôi lên ngay, anh đi thẳng vào buồng và nhào tởi lột áo, kéo quần tôi ra rồi leo lên ngấu nghiến như con hổ đói. Bình thật là khỏe, anh dập liên tục chẳng kiểu cọ gì ráo trọi cứ như cái máy liên tục nhồi nhắp tưng bừng làm cho người tôi như muốn bể ra tan tành cả ngàn mảnh. Tôi lịm đi một hai lần Bình mới ngưng trận và lăn ra nằm thờ như trâu rống. Tôi vẫn còn lim dim tận hưởng những thống khoái còn sót lại thì Bình bỗng đột ngột ngồi dậy:
– Mến à, anh có chuyện cần nói với em.
Chẳng biết chuyện gì nhưng tôi cũng choàng tỉnh ngước nhìn Bình, anh nói tiếp:
– Anh sắp đi theo ông tưông đổi ra ngoài miền Trung, kỳ này anh không biết bao giờ môi gặp lại em nữa.

Tôi không buồn mà cũng chẳng vui, giữa tôi với Bình có gì đâu chớ, có chăng chỉ là một thoáng tình cảm nào đó bên cạnh những đụng độ xác thịt nẩy lửa mà thôi.
– Anh sẽ viết thư cho em, anh sẽ không quên em đâu.

Bình hứa hẹn nhiều lắm, tôi không nghe gì hết, tôi cảm thấy nhàm chán vởi những lời hứa hẹn đầy hão huyền của Bình. Chia tay Bình lòng tôi dừng dưng khác hẳn vôi lần chia tay với Thiện hay thầy giáo Khoa. Chắc có lẽ tiếp xúc giữa tôi vôi Bình có vẻ vội vã quá chẳng có kỷ niệm gì cả.

Đạp xe đến chỗ hẹn với chú Vạn Lý tôi vẫn chưa biết phải đối xừ vôi chú Vạn Lý thế nào. Dầu sao thì ông ta cũng là bạn của chú Tư, chú Tư mà biết được thì không biết chú sẽ nói gì nửa. Nhưng tôi vẫn muốn đi gặp chú Vạn Lý, tôi muốn nghe ông nói là tôi đẹp lắm, muốn nghe những lời tỏ tình văn hoa của ông.

Trong quán vắng lắm, chỉ có vài đôi tình nhân đang ngồi tình tự. Chẳng ai thèm để ý tôi chúng tôi. Cầm tay tôi, nhìn sâu trong mắt tôi thật say đắm ông nói:
– Cuối cùng rồi em cũng tới, em không biết anh mừng như thế nào khi gặp lại em đâu.

Chúng tôi ngồi nói chuyện thật lâu trong quán, phải nói là ông nói tôi ngồi nghe thì đúng hơn.Tôi vừa nghe ông nói chuyện vừa nghĩ bụng, đúng là nhà soạn giả có khác, câu nói nào cũng văn hoa lãng mạn hết.
– Mình ra bờ sông ngồi đi em, ỏ trong đây ngộp quá

Ông dẫn tôi đi dọc theo bờ sông, vừa đi vừa nói chuyện nên thoáng một cái tụi tôi đã di khá xa, ra mãi tận ngoại ô.

Trời đêm nay không trăng, gió thổi nhè nhẹ man mát. Mọi chuyện cứ y như là trong tiểu thuyết vậy. Chúng tôi ngồi xuống đám cỏ bên một gốc dừa ven sông, cách đó khoảng năm mười thưởc là một cái chòi vịt bỏ trống, mái tranh nghiêng ngả xiêu vẹo. Cầm tay tôi thạt trìu mến:
– Em có thích đọc thơ không?
– Em có cả tạp thơ chép tay đầy nhóc ở nhà kìa.
– Anh có làm một bài thơ tặng em, em nghe anh đọc nha.

Ông bắt đầu đọc thơ. Miệng thì đọc thơ nhưng tay ông thì không ngừng vuốt ve bàn tay tôi, lâu lâu ông lại ngừng đọc mà hôn bàn tay tôi thật say đắm. Bài thơ dài thật dài, tôi nghe chữ đực chữ cái nên chẳng hiểu gì mấy, nhưng cũng thấy xúc động vì giọng của ông ấm và thật truyền cảm.
– Anh chép cho em đi.
– Em thích thật sao ? Ngày mai anh sẽ chép tặng em.

Đang say mê thơ phú thì trời đột ngột trở gió. Tóc tôi bay loạn tứ tung nhưng tôi cứ để mặc. Ông bất chợt quàng tay qua vai tôi kéo sát lại gần, ghé vào tai tôi hỏi nhỏ:
– Em có yêu anh không?

Tôi không biết trả lời làm sao. Tôi cũng không biết mình có yêu ông ta hay không nữa. Đang còn lựng chựng chưa biết trả lời sao thì cơn mưa bất chợt đổ ào xuống thật dữ dội. Ông nắm tay tôi chạy vội về phía chòi canh vịt. Chòi thật nhỏ nên mùi phân vịt pha lẫn vôi mùi rơm ẩm mốc xông lên nồng nồng làm cho mũi tôi cay cay muốn nhảy mũi, thấy thế ông vội rút trong tứi ra chiếc khăn tay trao cho tôi và nói:
– Em lấy khăn tay này lau tóc lau mặt đỡ…

Tôi cầm khăn lo giũ nưôc trên tóc mà tôi không để ý là cả người tôi cũng đã bị ưót nhẹp. Cái áo bà ba mút sơ lin xanh dính chặt vô người cứ y như là tôi không có bận gì hết. Chú Vạn Lý nhìn tôi chăm chăm, con mắt ông như là có lửa trông thấy ớn quá. Tôi quay người đi tránh tia nhìn của ông. Cái chòi canh vịt thật là nhỏ, hơi thở nóng hổi của ông cú phả vào gáy của tôi, vào cổ tôi mặc dù tôi dã cố đứng xa. Mưa mỗi lúc mỗi lớn hơn, người ông mỗi lúc mỗi xáp gần tôi hơn, tay ông đã từ từ luồn lách xoa nhẹ trên thân thể tôi, làm toàn thân tôi nóng rực mắt mũi như mờ đi theo với cơn dục vọng đang trào dâng. Cơ thể của tôi bây giờ giống như con thú dã quen đực nên chỉ cần khơi nhẹ là rần rất lên liền, tiếp nhận ngay và cuốn trôi hòa’nhập theo với tay vôi môi với lưỡi của dối phương một cách thật nồng nhiệt. Và chúng tôi đã ngã xuổng ổ rơm hồi nào không hay nữa. Tay ông bắt đầu lụp chụp lo tuột quần tôi xuống, lột áo tôi ra rồi cúi xuống hôn hôn liếm liếm thật tưng bừng…cơn sốt dục tình của tôi lúc đó đã được nâng lên tôi tột độ chỉ chờ để ược thỏa mãn và kết thúc bằng cuộc xáp trận nẩy lửa cuối cùng. Nhưng thật là thất vọng khi ông lọng cọng, hối hả chẳng còn kịp gì nữa hết, cứ thế là leo lên đâm thẳng con cặc nhỏ xíu vào mà cà nhắp, cà nhắp lia lịa dược đâu mấy cái là lăn dùng ra rên rỉ rồi thở hào hển nhìn thật là thảm hại. Tôi lúc đó thật y như là con diều đang căng gió bỗng bị đứt giây, ấm ức rậm rật chịu không nổi, chỉ muốn đạp cho ông ta một đạp cho đã cơn tức.

Sấm chôp đã bởt, cơn mưa cũng từ từ muốn tạnh. Tôi bỗng cảm thấy lạnh nên lo tìm quần kiếm áo mặc vào. Nhìn qua thấy ông Vạn Lý nằm như chết mà chán ngán và tiếc tại sao mình lại gặp địch thủ quá tệ như vậy.

Thấy tôi lo mặc quần áo, ông Vạn Lý lồm cồm bò dậy ôm tôi thầm thì:
– Mến cho anh xin lỗi, anh không muốn như vậy đâu, anh không tự kiềm chế được mình.
Tôi không nói tiếng nào quay mặt nhìn ra ngoài mưa. Ông tường là tôi giận bèn sụp xuống. Ông quì gổi, mặt úp vào bụng tôi mà năn nỉ:
– Mến đừng giận anh nhe, anh sẽ không làm như vậy nữa đâu. Anh yêu em lắm, em đừng bỏ anh nghe em. Em muốn anh làm gì anh cũng sẵn sàng hết.

Tôi tự hỏi mình tôi muốn gì ở ông ta đây? Nhìn ông ta thút thít như một đứa bé, tôi không thể nào tin được ông là soạn giả nổi tiếng, không thể nào tin đưòc ông ta đáng tuổi chú tôi. Ông nhu nhược, bất lực quá hèn gì vợ ông chẳng bỏ ông đi theo một thằng kép hát nào đó. Tự nhiên tôi lại thấy buồn cười. Tất cả những lãng mạn, mơ mộng trong tôi tan biến, cuối cùng thì cũng chỉ có bao nhiêu đó thôi.

Qua ngày hôm sau tôi di học mà đầu nhức như búa bổ. Ngồi trong lớp mà cứ nghĩ dâu đâu. Bao nhiêu người đàn ông đã qua đời tôi rồi sao tôi chưa tìm thấy cái cảm giác mà tôi đọc trong các truyện tiểu thuyết. Người ta yêu nhau say đắm, sống chết vì nhau, bao giờ tôi mới yêu như vậy đây ?

Suy nghĩ miên man chẳng học hành gì được hết, trên bảng thầy muốn giảng gì thì giang tôi cứ trơ trơ như bức tượng cho tởi khi tiếng kẻng tan trường vang lên.
Về tới nhà tôi đã thấy chú Tư lên đồ ngồi đợi sẵn, thấy mặt tôi ông lên tiếng: .
– Con đi vôi chú ra ngoài rạp chào từ giã bà Bầu Ngọc vởi chú Vạn Lý đi, ngày mai đoàn rời bến rồi, cả tháng sau môi trở lại.

Ngày mai Lý Bình Vân đi rồi vậy mà hắn chẳng thèm nói gì vôi tôi, chắc là hắn giận tôi lắm.

Tôi sửa soạn thật đẹp rồi đi theo chú Tư ra rạp. Chúng tôi ngồi nói chuyện vôi bà Bầu Ngọc và chú Vạn Lý thật lâu nhưng chẳng thấy bóng dáng Lý Bình Vân đâu. Thấy tôi cứ nhìn ra cửa có vẻ sốt ruột, chú Tư hỏi:
– Con có hẹn vởi ai hả Mến?
– Dạ thưa chú con có hẹn tởi nhà một đứa ban chép bài.
– Vậy con đi đi.

Đã lỡ nói xạo rồi nên tôi đành phải đứng dậy đi về mà vẫn còn tiếc không gặp được Lý Bình Vân. Cả tuần sau dó dù đoàn đã đi rồi nhưng chú Vạn Lý vẫn lui tởi ghé nhà tôi hoài, tôi tìm đủ mọi cách tránh mặt chú nhưng có một lần ông đến bất tử tránh không kịp tôi phải bưng nưôc lên mời ông rồi trốn vô phòng. Mỗi lần gặp tôi ông đều nhìn bằng một con mắt thật tội nghiệp. Tôi không để ý gì đến chú Vạn Lý vì tất cả tâm trí tôi đều dành cho Lý Bình Vân. Tôi tự trách mình tại sao đêm đó không đến chồ hẹn vôi anh ta để bây giờ tiếc mãi. Chắc anh ta quên tôi rồi, chung quanh anh lúc nào cũng có cả tá đàn bà đợi sẵn mà, rồi lại còn thêm cô đào ánh Mai nữa….

Tôi tránh chú Vạn Lý nhưng chẳng tránh được lâu. Một hôm vừa bưôc ra cổng tniờng tôi đã thấy ông lù lù đứng đợi. Giả bộ như không thấy tôi dắt xe đi thẳng. Ông chạy theo kêu ơi ôi làm ai cũng quay lại ngó tôi. Ông ta xỉn lắm rồi, không muốn để ổng quậy phá tnlớc cổng trường nên tôi đành đi theo ông. Ông dẫn tôi về nhà. Nhà ông ờ trong một ngõ cụt gần xóm chợ. Căn nhà thật là bề bộn, giấy má nằm từng đổng xen lẫn vôi ly chén dơ. Căn nhà tối tăm nồng nặc mùi mốc, mùi rượu và cả trăm thứ mùi khác. Ông lục lọi trong chồng giấy rồi đưa cho tôi một tờ:
– Bài thd của em đó.
Tôi chẳng còn thiết tha gì với mấy cái vụ văn chương của ông nên gạt nó qua một bên:
– Anh muốn gì nói đi, em còn phải đi về.
– Anh biết lỗi anh rồi, em đừng đối xử với anh như vậy nưa Mến, em muốn anh làm gì đây?
Ông vừa khóc lóc vừa đập đầu đạp cổ như một thằng điên làm tôi cảm thấy sợ. Tôi hạ dịu dọng:
– Em không muốn anh làm gì hết. Chuyện của mình không đi tôi đâu đâu, anh dầu sao cũng là bạn của chú Tư em mà. Cứ coi như giữa em với anh chưa từng có chuyện gì xảy ra hết.
– Em chê tôi già phải không, em mê thằng Lý Bình Vân rồi chứ gì. Tôi đã nói với em rồi thằng đó chỉ gạt con gái thôi chứ yêu thương gì ai.

Ngán ngẩm về những câu nói đầy vẻ ghen tương của ông tôi không nói năng gì thêm nữa bưôc vội ra khỏi nhà lên xe đi về.

Đạp xe khỏi xóm nhà ông Vạn Lý khá xa nhưng câu nói của ông vẫn còn trong đâu tôi, chẳng lẽ tôi yêu Lý Bình Vân thật sao?

Cả đêm tôi không ngủ được, trằn trọc vởi ý nghĩ có phải tôi đã yêu Lý Bình Vân rồi không. Một phần trong tôi muốn tin đó là sự thật, nhưng phần còn lại thì nhất định cãi là tôi không thể nào yêu một người nguội lạnh, vô tình và coi tôi rẻ như vậy được Tôi ưôc gì được ở bên anh ta một phút để nhìn vào mắt anh ta coi anh ta thật sự nghĩ gì về mình.

Sáng sôm tôi đang quét sân thì thằng bé hàng xóm gọi vôi sang:
– Chị Mến ơi, cái anh bữa hổm gởi cho chị cái gì nữa nè.

Mừng quính tôi giựt cái. thơ trong tay thằng nhỏ rồi chạy thẳng vào phòng. Đúng là thơ của Lý Bình Vân:

Mến!

Anh ở Mỹ Tho ngày hôm nay. Em có rãnh đi chơi với anh không? Hẹn em chiều nay ở quán nước bến xe.
L.B.Vân

Cả buổi sáng hôm đó người tôi cứ như đang đi trên mây, lơ lơ lửng lửng thiệt tức cười. Chiều tôi xin phép chú thím Tư đi tới nhà nhỏ bạn học bài thi. Đạp xe tới chỗ hẹn vởi Vân tôi nghe tim mình đập thật mạnh, cảm giác thật là lạ. Lý Bình Vân chẳng biểu lộ chút cảm xúc gì khi thấy tôi, anh nói tỉnh bơ:
– Em chịu ra gặp anh rồi sao?

Tôi mỉm cười thật hiền, tôi trở thành con cừu non ngoan ngoãn lúc nào không biết. Vân gọi cho tôi ly kem. Người tôi đang nóng, tôi ăn kem thật ngon lành. Hơn một tiếng đồng hồ ngồi bên Vân tôi trở thành con Mến của những ngày mới quen biết Thiện, khù khò ngây thớ và rất lọng cọng. Tôi không biết nói gì, không biết làm gì chỉ cười và làm theo tất cả những gì Vân muốn. Ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi là tôi cần phải cho Vân thấy tôi hơn tất cả những con đàn bà khác mà anh từng quen biết. Trời sụp tối Vân đứng dậy nắm tay tôi kéo ra khỏi quán.
– Mình đi dạo đi em ngồi đây lâu quá rồi, nực quá.

Chúng tôi đi ra bờ sông. Trời đêm nay thật đẹp. Mảnh trăng khuyết treo lơ lửng đủ sáng để chúng tôi đi bộ một cách thoải mái nhưng không đến nỗi quá sáng để làm mất cái lãng mạn của đêm trăng. Chúng tôi đi lâu lắm, tôi không biết là bao xa nữa. Vân nắm tay tôi nhưng anh không nói gì, mắt anh nhìn đâu đâu như anh đang suy nghĩ một chuyện gì đó rất quan trọng. Tôi không dám lên tiếng hỏi chỉ nín thinh đi theo anh. Bỗng Vân lên tiếng:
– Em có nực không? mình đi tắm đi.
Tôi ngạc nhiên trước lời đề nghị của Vân nhưng không lên tiếng, Vân lại tiếp:
– Đừng sợ, ờ đây vắng lắm không ai thấy mình đâu
Vừa nói Vân vừa lui cui ngồi xuống cởi đồ, tôi không biết nói sao nên đứng chết trân.
– Lẹ lên đi em.
– Em không tắm đâu ướt đồ hết thì sao.

Chút xíu là khô chứ gì, em làm như anh nè, cởi áo ngoài ra chỉ để lại đồ lót thôi.
Tôi như người bị thôi miên cứ lặng lẽ làm theo chỉ thị của Vân chẳng có ý kiến gì cả. Vân lôi tôi theo xuổng nưóc thật dễ dàng. Nước mát lạnh thật là dễ chịu. Chúng tôi bơi sóng đôi ra xa. Trăng đẹp quá. ở ngoài này chỉ có trăng với nước. ánh trăng bàng bạc lấp lánh trên mặt sông làm tôi có cảm tưởng mình đang lạc vào một thế giới khác. Chúng tôi đang ờ trong thế giới riêng của chúng tôi, một thế giới chỉ có tôi,Vân, trăng và nước. Tôi bơi sát bên Vân, choàng tay ôm lấy anh. Thân thể chúng tôi nhẹ tênh, trơn tuột. Tôi hôn lên môi anh nhưng không dám hôn lâu vì sợ uống nước. Chúng tôi quấn vào nhau như hai con rắn nước. Tay Vân vờn nhẹ soa nắn lên mu lồn tôi, dùng ngón tay ấn thẳng vào trong sâu mà ngoáy, nạo làm tôi cong nlôn người lại. Tiếp tục những động tác tay thêm một đỗi nữa Vân đổi thế cúi xuống hôn ngực tôi và bú, nhằn nhẹ trên đầu vú tôi làm cho người tôi tê cứng lại. Chắc tới dó Vân cũng đã chịu đời hết nổi rồi nên anh khẽ dìu tôi bơi vào bờ và lấy quần áo của anh trải ra đám cỏ non ven sông cho tôi nằm xuống rồi anh vờn trên người tôi hôn liếm nhẹ nhàng từ đầu tôi chân làm cho tôi nổi gai ốc cùng khắp. Phải công nhận Vân thật bình tĩnh anh tuần tự hôn liếm thật kỹ lưỡng chẳng xót chỗ nào, anh làm công việc thật chăm chỉ y như một tên thợ sơn chuyên nghiệp. Tới lúc người tôi đã như cục lửa bốc khói thì Vân đứng dậy kéo tôi cùng đứng lên theo, anh khum người xuống bồng hỏng chân tôi khỏi mặt đất và để ngay con cặc căng cứng khá lôn của anh đâm tụốt vào tận trong sâu. Vôi tư thế đó anh cà hảy cà hảy thật mạnh một hồi khá lâu làm cho tôi sướng rên lên chẳng còn biết gì tôi chung quanh nữa. Tiếp tục thêm chừng một hồi nữa thì anh rùn chân xuống ngồi dạng chân ra chổng ngược con cặc lên để tôi ngồi lên mà cà hảy tiếp, làm thêm một đỗi nữa Vân có vẻ mệt anh nói tôi thay anh ngồi trên mà nhịp xuống, tôi theo lời Vân nhịp liên tục, nhịp sưóng mờ cả mắt mà Vân vẫn như cây cột cờ trơ trơ bền bỉ chịu… cho tôi khi tôi vã mồ hôi ra như tắm thì Vân mói đổi tư thế đặt tôi nằm xuống anh leo lên chèo thật mạnh mẽ, chèo mỗi lúc mỗi tăng tốc độ làm người tôi như muốn dập ra trăm mảnh. Tới khi Vân xuống ngựa thì người tôi như mê đi chẳng còn biết gì nữa.

Hai đứa ôm nhau nằm giữa trời đất cả giờ sau môi tỉnh lại. Đang lo kiếm quần áo mặc vào để về thì bỗng có tiếng quát thật lôn và ánh đèn bin sáng từng rọi thẳng vào thân thể không mảnh vải của hai đứa. Tôi hốt hoảng chụp cái áo dưới đất che vội lên bộ ngực trong khi Vân lo thủ cái quần xỏ vào nhưng không kịp…vì bị một tên chĩa súng giựt mất liệng xuống giòng sông bắt đúng im. Vân hốt hoảng lắp bắp:
– Mấy ông là ai ? … tụi tưi đâu có làm gì mà mấy ông làm thấy ghê vậy…
ánh đèn pin quay rọi ngay vào mặt Vân.
Một tên cười gằn trả lời:
– À từ nãy giờ tao tường ai, ai dè là mày, thằng kép hát, chuyến này mày chết rồi con ơi, tao cho mày thanh bại danh liệt luôn…
Vân lộ vẻ lo sợ ra mặt…anh định nói nữa thì tên đó nạt bắt im.

Khi đó tôi mới nhìn rõ thì thấy tụi nó chỉ có hai tên, tên nào trên tay cũng cầm súng hết. Tên nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng:
– Con nhỏ này cũng là ca sĩ đó anh Ba, nó là cháu của thằng cha Tư Tùng dó… em biết rõ nó mà.

Nghe tên đó nói vậy tôi điểng hồn muổn xỉu luôn, quay nhìn cho rõ mặt hắn thì thấy lạ hoắc, tôi thắc mắc chẳng biết tại sao nó lại biết tôi rõ vậy… tên đó lại nói tiếp:
– Anh Ba tính sao, có đem tụi nó về đồn không?

Tên Ba quay đèn pin soi ngay vào người tôi nhìn ngắm từ đầu đến chân một hồi rồi bước lại nói nhỏ với tên kia điều gì không biết, sau đó tên Ba giao đèn pin cho tên nọ ròi bưôc tôi dùng áo của Vân cột tay Vân chéo ngược ra sau, Vân vùng vằng chống đối thì tên này đã dùng bá súng khện vào bụng anh hai cái thật mạnh.Tôi sợ quá khóc ré lên và lên tiếng năn nỉ xin tha thì tên đó cười nói:
– Nhỏ này đẹp quá trời, học hành không lo học, lo đi mê kép cải lương, chuyến này tao cho chú mày biết là mày chết…
Tôi điếng người muốn xỉu chân đứng không còn vững nữa tay ôm mặt khóc.
Tên kia nãy giờ im lặng bỗng tiến lại gần tôi ghé tai nói:
– Thôi em đừng sợ nữa, bây giờ em đi theo anh Ba lại đằng kia anh Ba ảnh hỏi cung một hồi rồi ảnh sẽ tha cho về.
Nghe vậy tôi mừng quá nín khóc lật đật định đi theo tên Ba thì Vân lên tiếng:
– Em ở đó không đi đâu hết, muốn gì thì đứng đây hỏi cũng được.
Tên Ba nổi điên trước lời phản đối của Vân hắn xấn lại dện cho Vân một bạt tai nhá lửa, hắn gàm gừ:
– Thằng này mày muốn chết hả, tao đem mày về đồn kêu dân chúng lại coi mày đang cời truồng bây giờ. Biết thân thì ngồi yên đó.
Dứt câu hắn nắm tay tôi kéo đi te te lại bụi cỏ cách xa chỗ Vân ngồi khoảng hơn chục thưôc. Thấy tôi tỏ vẻ chống đối hắn hăm dọa:
– Em mà lộn xộn là qua bắt em cởi truồng đem về đồn kêu chú em lại lãnh đó, nằm yên di rồi qua sẽ cho về…

Vừa nói hắn vừa đưa mũi súng chỉ ngay vào bụng tôi như hăm dọa. Túng quá tôi chẳng làm cách nào khác hơn được nên phải chịu trận nằm im cho tên kia hành động.

Chẳng cần nhập đề niờm rà gì ráo trọi hắn thản nhiên tựt quần rồi leo lên đè ngửa tôi ra đút ngay con cặc cứng ngắc vào lồn tôi mà nắc lia lịa, hắn nắc như cái máy xả hết ga một hồi rồi ngưng lăn ra thờ như xe hủ lô…Thấy hần nằm yên tôi lồm cồm bò dạy định đi về chỗ Vân thì hắn nạt:
– Nằm yên đó, ai cho đi mà di, bắn mày què giò bây giờ…
Dứt câu hắn ngóng cổ lên gọi vôi lại thằng kia:
– Mày cột giò thằng đó lại cho tao rồi đi lại đây tao biểu…
Sau khi mặc quần vào, hắn cúi xuống lấy tay định khều dỡn trên ngực tôi, phản ứng ttl nhiên tôi né tránh ôm thủ kín ngực mình… hắn cười nói:
– Thôi thủ làm gì nữa, còn mẹ gì nữa mà thủ…
Nói xong hắn cười nhật nham nhở. Hắn còn định ngả ngôn chọc phá tôi nữa thì tên kia đã tôi. Hắn nhìn tên nọ cười:
– Tởi phiên mày đó, lẹ lên rồi về, hết xẩy đó mày…
Dứt lời hắn bưôc nhanh về phía Vân.
Tên nọ có vẻ lúng túng, lọng cọng ngồi xuống vuốt ve tôi nói như năn nỷ:
– Em cho anh đi rồi về anh sẽ giấu không cho chú Tư biết đâu, anh hứa mà…
Thấy tên này có vẻ hiền lành không xỗ xàng như tên kia tôi cũng hơi có cảm tình nên nằm yên cho nó nhập trận. Thấy tôi khứng chịu hắn lật đạt tuột quần ra leo lên đút con cặc căng cứng to thiệt to của nó vào lồn tôi mà nắc lia nắc lịa, miệng thì rên hừ hừ. Quả tình lần này tôi có hứng thú nên đón nhận cơn mưa tình một cách thật trọn vẹn mê say y như những lần xáp trận bình thường tniôc của tôi.

Dút trận tôi còn ôm cứng lấy hắn y như ôm một người tình. Tnlớc khi mặc quần vào hắn ôm hôn tôi và nói:
– Em yên tâm anh sẽ dấu kín chuyện này không cho ai biết đâu, anh xin thề với em đó…
Tn.lớc khi bỏ đi hắn nhìn tôi vôi ánh mắt ái ngại:
– Thôi em mặc quần áo vô rồi về đi không thôi gặp đám đi tuần khác thì khổ nữa đó.
Sau khi hai tên đó bỏ đi rồi tôi vội mặc áo vào và đi lại mở trói cho Vân. Vân chẳng nói lời nào, mặt lạnh tanh đầy vẻ uất ức, tôi tìm lời an ủi Vân nhưng anh vẫn chẳng thay đổi nét mặt.
Về gần tới nhà tôi hỏi Vân:
– Anh còn ở lại Mỹ Tho bao lâu?
– Đoàn đang hát ờ Cái Răng, ngày mai anh phải trở lại đoàn rồi.
Chừng nào anh mới tới thăm em nữa?
Anh không húa, hôm nào không hát anh sẽ ghé.
Tôi về đến nhà thì chú Tư dã ngủ chỉ còn thím Tư ngồi đợi cửa.
– Sao con về trễ vậy Mến?
– Có mấy bài toán khó giải hoài hổng ra thím à.
– Học thì học, nhưng mà con gái dừng đi dêm đi hôm hàng xóm người ta dị nghị
– Dạ con biết rồi thím.

Lo trả lời qua loa cho có lệ rồi chạy thẳng vào phòng. Nằm vật xuống giường mường tượng lại những giây phút sóng gió vừa qua, tôi biết tôi yêu Lý Bình Vãn thật rồi. Tôi yêu anh như chtla hề yêu người đàn ông nào khác. Tôi yêu cái bất cần đời khó hiểu của anh, tôi yêu cái vẻ tay chơi của anh, tôi yêu tất cả Tôi nhất định giành Vân ra khỏi tay mấy con đàn bà khác, anh là của tôi. Nhưng tôi lại bỗng thấy lo sợ vì sau lần sóng gió vùi dập vừa qua tình cảm của Vân đổi vởi tôl biết có còn như trưôc không ?

Một tuần nữa trôi qua tôi chẳng nhận được tin tức gì của Lý Bình Vân hết. Tôi nhở anh muốn điên. Đêm đêm tôi lăn lộn trăn trờ tự hỏi không biết giờ này anh làm gì, có nhô tôi tôi không hay là đang ở một góc nào đó tán tỉnh những đtía con
gái khác. Tôi nhô anh, thèm khát da thịt của anh.

Đôi lúc tôi có chợt nghĩ tôi chú Vạn Lý nhưng hình ảnh ông ta đập đầu đập cổ làm tôi dẹp ngay ý định.

Ông Vạn Lý vẫn chưa bỏ cuộc, cách hai ba bữa tôi lại thấy ông đứng chờ ngoài cổng tnlờng. Lúc nào ông ta cững say mèm, lè nhè đưa tặng tôi mấy bài thơ rồi rủ tôi đi chơi vôi ổng. Không muốn dây dưa thêm vởi ông nữa nên lần nào tôi cũng từ chối thẳng thừng.

Thấm thoát mà đã một tháng, đoàn hát của bà bầu Ngọc lại về lại Mỹ Tho. Lần này đoàn sẽ ở lại Mỹ Tho nửa tháng để tập tuồng mới rồi sau đó môi đi lưu diễn tiếp. Chiều đạp xe đi học về thấy quảng cáo của đoàn bà Ngọc tôi mừng hết biết. Đạp xe thiệt lẹ về để coi Vân có hẹn tôi ra gặp không. Thằng bé hàng xóm nhìn tôi một cách ngơ ngác
– Đâu có ai gởi gì cho chị đâu.
Tôi chờ cả ngày hôm sao vẫn chẳng thấy Vân nhắn gì Tôi nhở anh lắm, tôi muốn đi tìm gặp anh, nhưng chút tự ái còn lại trong tôi giữ tôi lại. Tôi không muốn Vân biết tôi cần anh tới cỡ nào. Tôi đang còn tự giằng co xem có nên đi tìm Vân hây không thì bà Ngọc nhắn tôi ra để tập tuồng. Như người chết đuối gặp phao tôi sừa soạn thật đẹp rồi đi theo chú Tư ra rạp hát.

 

Mấy tuần nay ngày nào chú Tư cũng đàn cho tôi hát. Chú sửa từng chữ từng câu cho tói thật ưng ý mới thôi. Đi từ nhà ra rạp chú dặn tôi đủ thứ, từ nhô phải lấy hơi cho thật kỹ tới rán đừng có ngang bướng ráng nghe lời bà bầu Ngọc. Có lẽ chú Tư còn hồi hộp hơn tôi nữa.

Vở tuồng mới đoàn đang dựng tên là “Tình chị duyên em” của chú Vạn Lý. Tuồng kể về cuộc đời hai chị em mồ côi. ánh Mai đóng vai người chị lúc nào cũng hy sinh hết mình cho em nhưng cuối cùng chết vì lao phổi. Tôi đóng vai cô em lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho riêng mình, đến lúc nhận ra lỗi lầm thì đã quá trễ. Lý Bình Vân đóng vai người đàn ông mà cả hai chị em cùng yêu.

Chúng tôi tập tuồng không được ăn ý lắm vì phần thì cô đào Tân Mai cứ tỏ vẻ ta đây lên mặt khinh khỉnh vôi tôi, phần thì vì tôi bực mình Lý Bình Vân cứ giả lảng coi như giữa tôi vôi anh ta chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hát độ một tiếng thì bà Ngọc biểu nghỉ giải lao mười lăm phút. Tôi không biết làm gì cho hết giờ nên đi lòng vòng sau cánh gà.
Đột nhlên có một bàn tay nắm lấy tay tôi
– Em làm gì vậy?
Tôi chưa kịp trả lòi thì Lý Bình Vân đã lôi tuột tôi vô nhà vệ sinh.
– Tại sao em kỳ vậy? đã biết anh về hai hôm nay rồi sao không ra kiếm anh?
Tôi trợn mắt nhìn Vân
– Sao anh không kiếm em? Em không giống mấy con dàn bà khác của anh đi theo anh như thiêu thân đâu.
– Đừng có con nít nữa. Sao em tính từng chút vậy, ai đi kiếm ai cũng vậy thôi.
– Vậy thì sao anh không đi kiếm em.
– Em lì lợm cứng đầu lắm.
Tôi không trả lời, người nóng ran, hai con mắt nổi lửa sẵn sàng cho nổ tưng tất cả những tức tười trong tôi bấy lâu nay.
– Không phải là lì lợm cứng đầu mà là em có nguyên tắc của em. Em không muốn làm con chó lúc nào chủ ngoắc thì lại, đá thì đi….

Vân đột ngột ngắt ngang lời nói tôi bằng một cái hôn. Tôi vẫn còn giận giữ nên xô anh ta ra. Vân đâu có chịu dễ dàng bỏ cuộc vậy, anh ta xấn tới đè sát tôi vô tường tiếp tục hôn. Tôi cắn một cái thất mạnh vào môi Vân, anh hơi rùng mình nhưng vẫn tiếp tục hôn hít. Người tôi càng lúc càng mềm ra, muốn đẩy anh ta ra nhưng không còn đủ sức. Tôi đó Vân cúi hôn nhẹ lên cổ tôi rồi hà hơi liếm quanh lồ tai tôi trong khi dó thì tay luồn ra sau tuột nhẹ quần tôi xuống tôi đầu gối rồi nhè nhẹ mở nút quần anh ra đút con cặc căng cứng vào lồn tôi mà cà hảy cà hảy. Người tôi như mê đi, tôi sưóng tôi tận cùng, chắc có lẽ vì tôi quá nhô Vân nên chỉ mới xáp trận nhẹ nhàng vội vã như vậy thôi mà tôi đã sưông muốn điên lên rồi.
Dứt trận Vân nhìn vô mắt tôi cười:
– Còn giận nữa thôi?
Tôi ngúng nguẩy nhõng nhẽo:
– Không thèm nói chuyện vôi anh đâu, anh đi ra ngoài tniôc đi, người ta đang chờ mình đó.
Vân cười hôn nhẹ lên má tôi, hé cửa nhìn ra ngoài rồi nhanh nhẹn bước ra.

Tôi đợi Vân đi một lúc lâu mới bưởc ra. Vừa bước ra khỏi cửa tôi đã đụng phải con mụ ánh Mai. Cô ả nhìn tôi từ đầu tởi gót bằng cặp mắt dò xét thật đáng ghét.

Phần còn lại của vở tuồng tụi tôi tập ăn ý hơn. Bà bầu Ngọc và chú Vạn Lý có vẻ hài lòng lắm. Bà ngoắc tay biểu tôi và chú Tư ra ngoài nói chuyện. Chị đã bàn vởi chú Tư em rồi, em chịu khó tập thêm tuần nữa rồi mình sẽ công diễn. Mỗi đêm chị trả em một trăm. Như vậy là nhiều lắm cho đào môi rồi đó. Chú Tư tôi thấy tôi đứng trơ trơ thì nhắc nhở:
– Con sao không cảm ơn bà bầu đi. Bà bầu nâng đỡ con như vậy là quý lảm đó, đâu có ai mới đi hát mà đã được giao vai lởn vậy đâu.
Tôi lý nhí nói lời cảm ơn trong miệng. Bà bầu Ngọc nói tiếp:
– Chị với chú Tư và thầy Vạn Lý bàn ròi… em sẽ lấy tên hiệu là Mai Thanh Thanh. Em chịu không?
Vậy là tôi nghỉ học đi tập hát. Thiệt ra thì tôi cũng chẳng tha thiết chuyện học hành cho mấy. Cả tuần tôi ở ngoài rạp để tập tuồng chỉ về nhà lúc chiều tối Hát hò cả ngày lại cộng thêm hễ có giờ rảnh là tôi chui vô nhà vệ sinh hay là chạy về phòng trọ của Vân nên tôi tiều tụy thấy rõ.Thím Tư thấy tôi xanh xao nên đêm nào cũng nấu nước mát đồ bổ cho tôi ăn. Thím mang đồ ăn vô tôi tận phòng, đợi
tôi ăn hết rồi mới chịu đi ra. Thím cứ luôn mồm nói:
– Con phải ráng ăn cho có sức, ốm tòng teo mất đẹp đi lấy hơi đâu mà hát.

Nhưng lời nhắc nhờ mộc mạc của thím Tư thật sự làm tôi nhiều khi cảm động và ngày càng thương mến thím như thương mẹ ruột của mình vậy.

Buổi sáng hôm đó nghỉ tập tuồng, ngồi nhà buồn quá bỗng cảm thấy nhô Lý Bình Vân nên tôi đạp xe qua nhà trọ kiếm anh. Nhà trọ của đoàn mưôn cho Lý Bình Vân ở cuối con hẻm nhỏ, trước nhà có hàng rào dâm bụt cao gần ngang ngực nên từ ngoài đường nhìn vào chỉ thấy mái. Dựng xe ở hàng hiên định bưởc vào nhà thì thấy cứa đóng kín, đưa tay tính gõ cứa tôi bỗng khựng lại vì nhìn thấy ngay trtiôc cừa có một đôi guốc cao đàn bà. Tò mò tôi đi vòng ra sau nhà ghé mắt nhìn qua khe ván thì tá hoả tam tinh, mắt tôi như nổ dom đóm trước cảnh Lý Bình Vân đang nằm ngửa tênh hênh chổng con cặc lên trời trong khi con mụ ánh Mai trần như nhộng đang khum khum xuống bú liếm con cặc thật say mê như người ta thổi kèn…. Vân nằm trân mình, lâu lâu vặn người ưỡn ẹo ra chiều thích thú, tay thì luôn quơ quòa xoa bóp cặp vú ánh Mai, đôi lúc lại ngóc cổ lên bú vú cô ả một cách say mê…hai ngườiquấn lấy nhau như hai con rắn, khi thì Vân nằm dưói khi thì Vân trồi lên trên hùng hổ tấn công … rồi bú liếm thật cuồng nhiệt… mắt tôi như muốn hoa lên vì ghen tức và thèm thuồng. Quả tình tên Lý Bình Vân này là con hạm, hắn không buông tha cho bất cú ai đúng như con mụ ánh Mai nói hôm nọ. Tôi bủn rủn tay chân đứng không muốn vững nữa, người nóng ran, đầu muốn nổ tung ra trưóc những tiếng rên, tiếng la, tiếng rít từng hồi của hai người …. chịu hết nổi cơn sốt dục tình đang trào dâng như thác đổ trong người, tôi leo lên xe đạp như khùng điên về nhà chui ngay vào phòng tắm xối nước ào ào cho hạ hỏa rồi leo lên giường tìm giấc ngủ lãng quên. Nhưng nào quên dược, đầu tôi suy nghĩ miên man tôi cảm thấy mình đã thua sút con mụ ánh Mai rất nhiều trong màn bú liếm và vuổt ve đối tượng. Rõ ràng tôi chẳng biết làm gì cả, chỉ biết nằm thụ hường và trôi theo cơn sóng tình của đối thủ mà thôi… chả trách vì vậy mà Lý Bình Vân cứ đeo theo mụ ánh Mai hoài trong khi nhan sắc mụ ta chẳng bằng một góc của tôi. Nằm lăn lộn mãi tới khuya thật khuya tôi mới ngủ được.

Qua ngày hôm sau trong buổi tập tuồng tôi đã chẳng nhở gì hết mặt cứ bơ bơ ra khiến cho ông Vạn Lý, chú Tư cũng như Lý Bình Vân và bà bầu Ngọc tỏ vẻ ngạc nhiên pha lẫn khó chịu. Tôi biết tất cả nhưng điều đó nhưng không thể nào lấy lại sự bình thản được. Hôm đó người lo nhất cho sự thất bại của tôi là chú Tư.

Cuối cùng thì đêm công diễn cũng tới. Cả xóm tôi hình như là di coi gần hết vì chú Tư đã đi quảng cáo từ mấy tuần trưởc đó. Lần đầu tiên diễn như một cô đào chính cống, hơn nữa lại có cả đám người quen đi coi, tôi run đứng muốn không vững. Tới phiên tôi ra rồi mà tôi vẫn đứng như trời trồng trong cánh gà. Ai dó đẩy mạnh tôi một cái, tôi loạng choạng bưôc ra sân khấu. Đèn nhiều quá, sáng quá, mà hình như tất cả đèn đều chĩa vào tôi. Tôi hít hơi thật mạnh bắt đầu hát. Hết sáu câu khán giả vỗ tay rào rào, tiếng vỗ tay làm tôi lên hẳn tinh thần.
Hết màn một tôi chạy đi tìm Lý Bình Vân:
– Em diễn đạt không?
– Em diễn đạt lắm, đừng sợ.
– Thiệt hông? em run gần chết đó!
Vân cười thật hiền lành, anh giơ tay vuốt má tôi:
– Em bình tĩnh chút xíu nữa thì em sẽ diễn hay hơn nhiều, đâu có gì mà sợ bên cạnh em có anh mà. Hai đứa đang nói chuyện tình tứ thì bất chợt chú Vạn Lý xuất hiện:
– Nè đừng có dụ con gái người ta nhe mậy.
Ông Vạn lý đến từ lúc nào tụi tôi không biết. Tôi bực mình xực chú Vạn Lý:
Anh đừng có kiếm chuyện nha, em đã nói với anh rỏ ràng lắm rồi, anh không có quyền gì với em hết, nghe chưa.
– Anh biết là em mê cái mã của thằng này mà.
Lý Bình Vân chẳng thèm nhìn tới ông Vạn Lý nửa mắt anh quay lưng bỏ đi. Ông ta chưa hả giận vẫn còn đang tính kiếm chuyện nói nữa thì chuông reng, màn hai bắt đầu. Tôi lấy lại bình tĩnh tập trung tinh thần bước ra sân khấu và diễn thật trọn vẹn vai trò của mình. Sở dĩ màn hai tôi diễn hay vì màn này có nhiều cảnh tình tíl giữa tôi và Lý Bình Vân nên tôi rất hứng.

Tôi diễn tổng cộng đã là năm xuất, xuất nào cũng đông nghẹt khán giả. Tôi quen dần vởi ánh đèn sân khấu nhưng tôi vẫn chưa quen cái ý nghĩ bây giờ tôi là một cô đào hát. Mỗi lần đi ra ngõ tôi vẫn thấy ngượng khi các bà, cảc thím quen biết chòm xóm nói:
– Mai mốt thành đào lớn đừng quên tụi này nha.
Từ lúc đồng ý đi hát tôi đã biết là tôi sẽ phải đi theo đoàn lưu diễn, vậy mà chiều nay nghe bà bầu Ngọc hỏi:
– Mến sửa soạn xong chưa, hai ngày nữa đoàn mình rời bến đó
Tôi vẫn thấy buồn lạ.

Về nhà vô phòng đóng eửa tôi nhìn lại căn phòng của mình. Trong căn phòng này tôi có biết bao là ky niệm. Chính ờ trong căn phòng này tôi học biết yêu, rồi học biết đau khổ khi xa người yêu. Ngồi xếp đồ mà lòng tôi buồn nlời nlợi. Thím Tư gõ cửa bưng vào cho tôi chén chè. Nhìn thấy đống đồ tôi đang xếp, thím không nói gì chỉ thở dài. Tôi biết thím Tư buồn lắm, bấy lâu nay bà coi tôi như con gái trong nhà, săn sóc tôi từ chút, bà không muốn cho tôi di đâu. Thím vuốt tóc tôi:
– Con đi nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống đều đặn. Có rảnh về thăm thím.

Đêm cuối cùng ở nhà chú thím Tư tôi không ngủ được. Tôi nằm trằn trọc suy nghĩ thạt nhiều. Tôi sắp sửa trờ thành một người lôn thật sự rồi. Tôi sắp sửa bưôc ra khỏi cái tổ ấm, khỏi vòng tay che chờ của chú thím. Rồi đây sẽ không còn những ngày nói dối chú thím đi rông, những ngày vui vẻ không lo âu muộn phiền.

Thím Tư không đưa tôi ra bến xe, tôi biết thím buồn nên không muốn di. Chú Tư thì luôn miệng dặn dò tôi đủ thứ chuyện, tôi biết ông cũng buồn nhưng không muốn cho người ta biết. Chú Tư còn muốn nói nhiều nữa nhưng bà bầu Ngọc đã giúi vé vào tay tôi biểu lên xe lẹ.

Tôi ngồi trên xe nhìn ra cừa sổ. Tôi ở Mỹ Tho cũng lâu rồi nhưng chưa bao giờ tôi nhìn kỹ cái bến xe nhỏ bé này. Nó chỉ là một con đường trải nhựa, ở đầu đường là phòng bán vé, cuối đường có hai ngõ quẹo. Quẹo phải là đi vô thành phố Mỹ Tho, quẹo trái là đi ra quốc lộ rồi di tới đâu không biết. Chiếc xe đò từ từ lăn bánh và quẹo trái. Nước mắt tôi lăn dài trên má hồi nào không biết nữa. (Hết)

(Truyện 18+ Truyenphimsex.com)

VN88

Viết một bình luận