Phía sau lưng Mỹ Hương, một giọng nam trầm ấm vang lên khiến nàng giật bắn cả mình. Lạy chúa, người ở đâu, ăn cái giống chi mà giọng nói nghe sao hay quá vậy. Mỹ Hương mở mắt ra nhanh như điện xẹt và nàng nhìn thẳng vào trong gương. Ngay sau lưng con Lan Nhi, một chàng trai lịch lãm bận một bộ đồ bóđì ôm sát phom người chuẩn đến từng xentimét đang ngồi chễm chệ đường hoàng trên chiếc ghế đỏ chót. Mái tóc chàng bồng bềnh bồng bềnh và mỗi khi hơi lạnh của chiếc máy điều hoà không khí treo trên đầu chàng phả xuống thì mái tóc đó lại phất phơ phất phơ. Đôi mắt màu xanh xám tân thời (Mỹ Hương dám cá với mấy bạn là chàng í dùng kính sát tròng màu. Suy ra một cách dễ dàng chàng là một người giàu có và dân chơi thứ thiệt chính hiệu con ốc bưu vàng). Điểm nổi bật nhất trên gương mặt chàng là cái mũi cao thẳng băng và đôi môi hơi bị dzếch một chút. Mỹ Hương thầm lắc đầu khen ngơi. Đã kinh qua bao nhiêu cặp môi đàn ông, nàng dư biết một người có cặp môi dzếch thì hôn và liếm đã đến mức nào.
Lan Nhi huơ tay đụng nhẹ vào mặt Mỹ Hương, cười mĩm chi một cách điệu đàng. Cô ả hơi đá cằm về phía sau lưng mình, ra hiệu cho Mỹ Hương chú ý đến chàng trai vừa vào tiệm uốn tóc. Ả thì thầm bên cạnh cho hai người đủ nghe:
– Chu cha mèn đét ơi thằng… xí quên đàng hoàng… anh đó nhìn đã quá mậyyyyyyy.
– Tao biết tao biết… Nhìn ngon ghê nơi. Nhất là cái mỏ… mày làm tao ăn theo… cái miệng của ảnh mà cạp môi tao thì tao sướng phải biết.
– Môi nào? Môi trên hay môi dưới, môi trong hay môi ngoài?
– Môi… con bà mày á, đàng hoàng cho tao còn kiếm ghệ nữa chứ.
– Xin lỗi nhỏ lớn tao quen vậy rùi mậyyyyy. Tha thứ cho tao nghen.
– Mày mà nói lần nữa là tao biểu ông chủ đem đi quoắc hết lông đầu mày còn lông chim mày thì tao kêu ổng duỗi thẳng bi giờ à.
– Nghe mày hâm mà tao sợ quá – Lan Nhi làm bộ nhăn cái mặt mẹt của cô nàng – Mày hông sợ tao kêu ông chủ nhuộm highline lông chim mày sao?
– Mày dám… á… ảnh nhìn tao kìa mày…
Ngay khi phát hiện chàng trai chú ý đến mình, Mỹ Hương lập tức ngồi ngay ngắn lại, miệng chúm chím ra vẻ ta đây là một thục nữ nhà lành. Nàng cũng bỏ ánh mắt soi mói thèm thuồng mà nhìn chàng trai nọ bằng một cặp mắt rất ư là e thẹn.
– Ê Hương, nó… ảnh đang cười với mày kìa. Lan Nhỉ tủm tỉm chọc quê Mỹ Hương mà trong lòng thoáng ghen tức. Con Hương này tuy nó dâm thật, nhưng Nhi cũng phải công nhận rằng nó đẹp quá trời. Thằng đàn ông nào mới gặp cũng buộc phải nhìn ngắm nó. Chỉ tội không ở được với thằng nào lâu… Trời trừng phạt nó. Ai biểu nó dâm quá làm chi.
Nghĩ ngợi lung tung một chút, khi nhìn lại vào gương, Lan Nhi hết hồn. Cái anh chàng bảnh tỏng kia đang chu chu nhép nhép cặp môi hồng hào. Đó chẳng phải là hành động hôn gió một cách kín đáo hay sao? “Chẳng nhẽ con Mỹ Hương chịu để cho thằng cha mới quen đó tiến nhanh vậy à?” – Lan Nhi ngạc nhiên và thầm nghĩ. Nàng quay qua phía Mỹ Hương để xem phản ứng của Mỹ Hương ra sao thì lập tức Lan Nhi muốn bật ngửa.
Từ cái ghế bên cạnh, mặc cho cô bé làm đầu đang cười khúc khích, Mỹ Hương cứ liên tục chu cặp môi dày cộm tím bầm của nàng, hôn gió lại cái anh chàng kia một cách hăng say và dữ dội. Lan Nhi thấy mà xấu hổ cho bản thân. Ả hiểu ra rằng suốt đời mình không thể nào đạt đến trình độ cua trai một cách trơ trẽn như Mỹ Hương cho được.
– Chị ơi… chị ơi… chị ơiiiiiiiiiiiiii.
Đợi cho cô bé làm đầu đánh cái bốp vô vai, Mỹ Hương mới giật mình ngước lên hỏi:
– Gì em?
– Em cắt xong rồi, mời chị qua kia để uốn tóc ạ. Cô bé làm đầu vẫn chưa thôi cười, chỉ tay về hướng xéo xéo. Mỹ Hương nhìn cái ghế uốn tóc kế sát chỗ anh chàng đẹp trai đang ngồi mà lòng như mở cờ trong bụng. Cô hấp tất đẩy cái ghế đang ngồi xẹt ra sau lưng, đứng phắc dậy và điệu đàng tiến về phía cái ghế uốn tóc gần chỗ chàng trai lạ đang ngồi. Tuy nhiên không biết do vô tình hay cố ý, khi đi ngang qua chàng trai nọ, Mỹ Hương vấp chân vô cái ghế anh chàng đang ngồi và té cái bịch.
Gần như ngay lập tức, vừa khi cặp vú to tổ chảng của Mỹ Hương chạm đất, nàng khóc rống lên thảm thiết. Gần 20 người trong tiệm uốn tóc nhìn Mỹ Hương một cách bối rối còn chàng trại nọ thì mạnh dạng đẩy chiếc ghế ra và nhanh chóng đỡ Mỹ Hương đứng dậy, rút từ trong túi quần ra một chiếc khăn tay và lau nước mắt cho nàng.
Một cảm giác sung sướng ập đến với Mỹ Hương. Nàng nín khóc ngay và mềm nhũng cả người ra trong khi được chnàg trai kia chậm khô nước mắt. Bỗng Mỹ Hương rít lên:
– Cái gì nhớt nhớt trong khăn vậy anh?
– Ối anh xin lỗi anh vô ý quên mất. Anh hì mũi trong đó rồi lại lau lên mặt em. Anh xin lỗi em nghen.
Mỹ Hương sém chút tí là té một lần nữa. Cũng may là Lan Nhi lúc đó đã cắt tóc xong, đứng dậy kéo thẳng Mỹ Hương đến chỗ máy uốn tóc. Hai nàng ngồi và hai cái ghế, Lan Nhi bậm môi bậm miệng ráng nín cười còn Mỹ Hương, sau một khoảng khắc ngắn ngủi bị quê xệ bây giờ đã lấy lại sự trơ trẽn thường trực của mình.
Anh chàng nọ cứ liên tục nhìn Mỹ Hương say sưa làm cứ chập chập Mỹ Hương khều Lan Nhi nhờ nó xem dùm mặt mình có dính nước mũi hông. Con Lan Nhi không chịu xem mà cứ một mực bảo là bị dính khiến Mỹ Hương cứ đưa tay quẹt quẹt mặt mình hoài.
– Tính tiền cho chị đi em.
– Dạ thưa chị, hai người vị chi tổng cộng 250000 đồng, đang đợt khuyến mãi tụi em bớt cho chị… 2500 đồng vậy chị phải trả 247500 đồng ạ.
Mỹ Hương liếc xéo con Lan Nhi trong lúc cô ả móc túi trả tiền: – Sao mày nói là bớt nhiều lắm.
– Thì sao tao biết, nói nhỏ thui bààààààà.
– Tao nói nhỏ xíu hà nghe mậy.
– Mày nói nhỏ mà tao đứng ở Afganistang tao còn nghe é.
– Dóc như con cóc, mày là cái… cái… ảnh tới kìa mày – Mỹ Hương lại bắt đầu ỏn ẻn.
Chàng trai lạ tiến đến gần hai nàng cười mỉm chi nhỏ nhẹ và cất tiếng:
– Để anh trả cho hai em xem như tạ lỗi việc hồi nãy nghen.
– Làm vậy sao được anh – Mỹ Hương liếng thoắt cái mồm – như vậy kì chết đi được. À, anh cứ trả đi, tụi em chờ anh ở ngoài nha.
Chưa đợi phản ứng của chàng trai, Lan Nhi đút bóp tiền vô váy trở lại và chạy thoăn thoắt cùng Mỹ Hương đi ra ngoài. Hai nàng lấy xe xong và ngồi chễm chệ lên rồi mới bàn tính:
– Ê mậy, như vậy có trơ trẽn quá hông. Biết vậy hồi nãy tao nói thêm mấy câu từ chối.
– Mày khờ quá, rủi tao với mày từ chối ổng tưởng thiệt rồi lịch sự để hai đứa mình trả thiệt thì sao?
– Chả ra kìa – Lan Nhi khều Mỹ Hương.
– Chào anh – Mỹ Hương đon đả cười chào, ngoắc ngoắc bàn tay có sơn móng đỏ chót.
– Chào em. Cho anh hỏi nhe, hôm nay mới thứ tư sao tụi em đi làm đầu sớm vậy? Thường thì thứ sáu thứ bảy mới đi làm để cuối tuần đi chơi mà phải hông.
– Dạ đúng á. Nhưng chiều nay em có dạ tiệc nên đi làm tóc, sẵn kéo bạn em đi luôn. Em là Mỹ Hương, bạn em là Lan Nhi, tụi em 23 tuổi hết đó.
– Chào mấy em, anh tên là Đông Quân, nghĩa là thần mặt trời đó (Mỹ Hương và Lan Nhi giả bộ chớp mắt ngưỡng mộ). Anh lớn hơn tụi em 2 tuổi. Nè Mỹ Hương, dạ tiệc nào?
– À, dạ tiệc tổ chức ở khách sạn CONGA á (Lan Nhi ngồi phía sau nhắc: Con Gà mà mày), a em nhầm khách sạn Con Gà á anh.
– Trời, phải dạ tiệc nhân dịp ông chủ tịch hội đồng quản trị công ty băng vệ sinh Wet, tên là Dương Văn Dê sinh được thằng con trai đầu lòng lúc 80 tuổi hông em?
– Sao anh biết vậy?
– Anh cũng được mời nè. Lan Nhi có đi hông em?
– Chiều nay em bận rồi, có mình Mỹ Hương đi thôi.
– Vậy Mỹ Hương, mình gặp nhau tối nay nhe.
Quân phóng xe đi trước, để Mỹ Hương với Lan nhi ở lại cười khúc kha khúc khích.