Tiếp tục nắn bóp trên bụng em, ông chợt hỏi em : “Em có làm tình qua bao giờ chưa ?”. Em không ngờ ông hỏi em một câu xúc phạm nhân phẩm của đứa con gái mới lớn đến như vậy. Dù em hơi bị sốc, nhưng em tự trấn an mình đây là câu hỏi trong nghề của ông. Tuy nhiên mặt em vẫn đỏ bừng lên vì e lệ. Em nói với ông rằng: “Em chưa có gặp mặt chồng mà bác sĩ thì làm sao có…”. Em ngưng lại không dám nói hai chữ ngượng ngùng “làm tình”. Ông lại hỏi : “Có bạn trai chưa ?”. Em lắc đầu, không hiểu ý ông muốn gạn hỏi điều gì. Em định nói “Nếu em có bạn trai ở đây rồi em lấy chồng Việt kiều làm chi, em không là kẻ ham giàu”, nhưng em lại thôi, nói ra cũng không làm gì được hơn…
Đọc FULL Truyện nỗi lòng em gái thèm tình – Truyện 18+
Có một câu chuyện suốt đời em không bao giờ quên được. Câu chuyện đó không biết giải bày cùng ai cho vơi bớt nỗi buồn… và trong một dịp tình cờ có đọc truyện của anh trên website, em quyết định mang tâm sự của mình cùng chia sẻ với anh và những bạn vòng quanh thế giới …
Chuyện là vậy, khoảng 11 năm về trước chị em ở Hoa Kỳ bị tai nạn giao thông chết, để lại 3 đứa con thơ dại. Đứa lớn 5 tuổi, đứa kế 3 tuổi, và đứa nhỏ nhất 6 tháng. Do thấy hoàn cảnh gà trống nuôi con quá tội nên ba má em quyết định gã em cho anh rễ để dễ bề chăm sóc cho 3 cháu. Em không nghe nhưng cũng phải chìu. Rồi giấy tờ bảo lãnh theo diện vợ-chồng tới lui mất cả năm em được gọi lên phỏng vấn và sau đó khám sức khỏe. Nhưng thật không ngờ, vào ngày khám sức khỏe đó, ngày x tháng y năm 1993, một ngày em không thể nào quên được. Tại văn phòng bác sĩ, em đã gặp phải một “tai nạn”. Tai nạn đó đã để lại một vết thương lòng đau đớn suốt một năm chờ đợi định cư và một nỗi ám ảnh suốt cuộc đời còn lại. Em còn nhớ mãi những chuổi ngày đau khổ đó (từ từ em sẽ kể dưới đây) mà không dám bày tỏ cùng ai, lúc đó là vì sợ làm lớn chuyện sẽ không thể nào rời khỏi Việt nam, còn bây giờ nói ra cũng chẳng ích lợi gì vì em là đứa con gái đã có chồng !
Ngày khám sức khỏe đó cuối cùng cũng đến! Sau khi trình hồ sơ lý lịch xong, em và một số người có hồ sơ di dân hoặc đoàn tụ được hướng dẫn sang phòng kế bên để khám sức khỏe. Em lật đật theo họ mà không nói năng chi cả. Trong phòng, họ bảo em cởi hết quần áo ra để tiện cho bác sĩ khám. Lúc đó em chỉ là một đứa con gái mới lớn (18 tuổi) nên rất là ngượng ngùng. Trong đời em, chưa bao giờ em để cho người khác nhìn thấy thân thể (trừ ra cha mẹ). Em cứ lưỡng lự mãi nhưng rồi cuối cùng cũng phải làm vì đây là chuyện cần thiết để được đoàn tụ với chồng tương lai, cũng là anh rễ. Và không ngoại lệ ai ở trong đây đều như vậy. Lần lượt em cũng như mọi người trút bỏ từng mảnh vải một cách e dè, nhút nhát. Căn phòng đang yên ắng bỗng trở nên xào xáo bởi những tiếng cười khúc khích của những bà xồm xồm, nói nói và chỉ trỏ mà em hiểu ý họ là gì. Các cô trẻ như em thì cứ cúi đầu, đứng khúm núm xát vào trong vách, tay bụm trên tay bụm dưới trông cũng hơi buồn cười. Sau khoảng 10 phút chờ đợi, em và 4 người nữa được luân phiên gọi vào phòng trong.
Truyện 18+ nỗi lòng em gái thèm tình
Khi nghe tới tên, em bỗng dưng run lên. Nghĩ tới gặp bác sĩ trong tình cảnh trần như nhộng này thì ngượng chết. Nhưng rồi em vẫn nhút nhát theo gót 4 người vào trong. Bước vô cửa, em cứ cúi đầu nhìn mười ngón chân mình. Không gian lạnh làm sao, em cứ thấy mình co dúm lại như một con tôm luộc chín mà vẫn thấy chưa đủ. Bên kia, giọng của một người đàn ông cất lên làm em như cứng mình lại, hóa đá. Là một người đàn ông, ông bác sĩ ! Là người sẽ khám thân thể em lát nữa đây. Ôi, phải chi là bà bác sĩ chắc em vui đến cỡ nào! Hay là ước gì em biết độn thổ, em đã làm ngay. Nhưng không, những gì phải đương đầu trước mặt chẳng thể thay đổi được. Em cứ bậm môi chờ từng phút từng giây trôi qua chậm chạp. Rồi như em đoán, ông bác sĩ lần lượt gọi từng người vào một cái giường bên trong, có màn kéo ngang che lại. Để khám. Hơn 15 phút chờ đợi trôi qua em tưởng chừng dài hơn cả thế kỷ. Người được khám kế trước em đã xong và trở ra ngoài. Em là người cuối cùng được gọi tên vào trong. Một lần nữa trái tim em nhói lên vì sợ. Bụng em thắt lại như một cơn đói đang hoành hành. Em vẫn cứ cúi đầu lững thững bước theo vạc áo trắng của ông bác sĩ. Bây giờ ngoài mười ngón chân của em, em còn thấy đôi giày đen và cái vạc áo của ông ấy. Ông nghe nói vài ba câu xã giao, em cũng ởm ờ cho qua. Rồi ông bảo em cứ việc thả lỏng chân tay cho ông khám vì ông là bác sĩ. Em nhớ câu ông nói : “Em đừng có mắc cỡ!”, em cũng chỉ gật đầu đáp lại, tay chân run lên. Thử hỏi làm sao mà không mắc cỡ cho được khi em chỉ là một đứa con gái mới lớn. Những gì mới phát triễn trên thân thể như trái cây đầu mùa còn non còn nớt rất dễ mẫn cảm, dễ va chạm.
Sau khi em đứng đó như một pho tượng gỗ khỏa thân, ông bắt đầu ấn cái đồ đo nhịp tim lên ngực em, có thể nói vòng quanh nhũ hoa. Cảm giác mát lạnh thoạt tiên lan khắp vùng ngực, chạy toát lên trên đỉnh đầu và qua sống lưng, nhưng em quên hẳn ngay vì toàn thân em bỗng nhiên kên cứng. Em nuốt nước miếng liên hồi nhưng hầu như miệng khô đắng. Vài ba cái in ấn trên ngực em rồi cũng xong, ông lại bảo em xoay lưng lại, ông ịn thêm vài ba cái trên lưng, và đỡ cổ tay em lên xem mạch. Cuối cùng, như một con sóng bất thần ào tới, em nghe ông bảo em gập người xuống để ông khám phụ khoa. Tiếng ông nói như tiếng sét vang bên tai. Em nghe trái tim mình nhói lên. Toàn thân nóng bức với hàng triệu con mồ hôi tiết ra miệng lỗ chân lông. Câu nói của ông nghe đơn giản nhưng là một bản lệnh giết người đối với em. Em biết khám phụ khoa là gì rồi … ông định khám “chỗ kín” của em đây. Ôi, em ngại ngùng chết đi được, cứ đứng yên không nhúc nhích ! Ông lại nói : “Nhanh, đừng làm mất thì giờ của tôi!”, em nghe ông xưng “tôi” thì phát sợ nên vội cúi người xuống cho ông “khám” ở phía sau. Vài ba động tác vạch, bẹt và căng, ông làm hai chân em run lên cầm cập. Tưởng chừng như con thỏ con rúm mình lại trước con hổ đói. Mồ hôi hai bên đùi trên như rịn ra. Mười ngón chân em nhíu lại, bám chặt xuống nền gạch gần như muốn xoi lủng nó ra. Hai tay cứ như dư thừa hết khoanh ở trước ngực rồi che ở trước bụng. Như cố che hết mọi sự xấu hổ của người con gái lại trước mặt một người đàn ông xa lạ.
Sau khi xem xét sơ qua bên ngoài, em thấy ông vói lấy cây đèn pin ở trong ngăn tủ ra. Ông soi soi ở phía sau mông hay làm gì đó em không biết, lúc đó em đã nhắm mắt lại. Em cố xua mình vào trong bóng tối và em cứ tưởng em đang chạy trốn sự hổ thẹn đuổi rượt ở sau lưng. Chỉ lâu lâu cảm giác lành lạnh hai bên đùi hoặc đôi khi âm ấm của mười đầu ngón tay bò như những con trùng đất chui vào trong. Cái cảm giác rờn rợn, nhột nhạt, và khó chịu mà không có cách nào thoát khỏi …!
Năm phút trong tư thế khom lưng, chu đít, cái mà ông gọi là “khám tổng quát” cuối cùng rồi cũng qua. Nhưng nó không kết thúc một cách đơn giản như em tưởng. Ông bảo em nằm lên giường cho ông khám tiếp bên trong, vì ông nghi em có “triệu chứng viêm âm đạo”. Thoạt đầu em không tin những gì ông nói lắm, vì em không có cảm giác đau đớn ở âm đạo bao giờ; Nhưng ông cứ giải thích cái này cái kia “viêm âm đạo không nhất thiết phải ở ngoài da …”. Em không hiểu những từ khoa học cho lắm, hay là ông cố tình nói cho em không hiểu. Và tất nhiên em phải chìu theo mọi yêu cầu của bác sĩ vì trong phòng khám, bác sĩ là vua!
Vậy là em ngoan ngoãn nằm lên giường như một con búp bê hết pin, đặt đâu nằm đó. Sau khi ông loay hoay tìm kiếm dụng cụ trong ngăn tủ kế bên, ông trở qua khám tiếp. Em cứ nằm im nhắm mắt. Mường tượng cái tên “Cường” nằm trên ngực áo ông, mờ mờ trong tâm trí. Mười ngón tay em cứ bám chặt xuống mặt nệm của chiếc ghế nằm như sợ ai giật mất nó đi. Có lẽ do sự căng thẳng. Do sự chờ đợi cái cảm giác đáng sợ đó sẽ bất thần ập tới. Mười ngón tay ông cuối cùng cũng mon men gần khu vực cấm của đứa con gái vốn rất hồn nhiên, yêu đời. Thế mà ông, một gã đàn ông xa lạ vô tình, đã đẩy hai chân em ra không một lời báo trước. Em nghe tiếng ghế ông bươn bươn trên nền gạch khô khan chạy xuống phía bàn chân em, kế tiếp là hai bàn chân em được kéo dạng ra như một bà bầu sắp sữa lâm bồn. Và trong óc em mường tượng cái cảnh : em lỏa lồ, chành chân, phơi bày toàn bộ những gì kín đáo nhất của người con gái, lần đầu tiên trong đời, cho một người đàn ông xa lạ xem. Thế là ông cứ tha hồ khám. Khám lâu lắm. Còn em tha hồ chịu trận. Cảm giác khi đó là mọi góc cạnh, ngóc ngách của cơ thể em đều bị ông moi ra khám, khám một cách thái quá. Nắn, bóp, sờ, sẫm, mò, mẫm ông không chừa thứ nào, kể cả những sợ lông tơ li ti cũng bị dùng kính hiển vi coi cho kỳ hết hết … Em mắc cỡ lắm nhưng thật sự không biết làm gì hơn. Khó chịu lắm, cứ tưởng mình là một con điếm cho khách mua vui, nhưng đúng hơn em cảm thấy mình như một con bé đần độn bị tê liệt trên giường!
Sau lần khám đó tưởng là xong, chỉ chờ đợi ngày đi chích ngừa và thủ tục mua vé máy bay nữa sẽ được sang Hoa Kỳ. Hai tuần kế tiếp bỗng nhiên em nhận được giấy đi khám sức khỏe lần nhì. Em lo lắng quá, ba má cũng nghĩ ngợi nhiều, lo chạy chọt hỏi thăm hàng xóm chung quanh về chuyện của em. Suốt mấy đêm liền em bị mất ngủ vì không biết mình có bịnh phụ khoa gì mà phải đi tái khám. Em cũng không dám tỏ bày với anh rễ tức chồng tương lai về chuyện này vì sợ ảnh lo (một tuần anh gọi cho em một lần). Ấm ức, em cũng tìm kiếng soi cho biết nhưng vẫn không phát hiện triệu chứng gì. Em lo rằng mình bị bứu thì nguy. Lỡ bứu độc còn chết nữa! Nhưng cứ mãi lo lắng cũng không làm nên trò trống gì. Cuối cùng em quyết định tạm quên nó đi.
Ngày tái khám rồi cũng đến, giống như lần trước, sau khi thủ tục giấy tờ và chờ đợi, em được cô ý tá bảo cởi hết áo quần và gọi vào phòng khám bên trong. Lúc đó khoảng 11:15 sáng. Mọi thứ theo thứ tự như vậy diễn ra nhưng lần này có khác hơn là căn phòng em được đưa tới nằm ở cuối hành lang. Khi vô phòng, em vẫn cúi gầm mặt xuống, tay đan chéo phía trước bụng và ngực vì e thẹn. Vẫn cái bản tên “Cường” trên cái áo choàng trắng ấy thoáng qua trong mắt và giọng của người đàn ông hôm nọ. Ông đón chào em bằng một câu giải thích: “Hôm trước tôi khám không được kỹ, tôi còn nghi vấn nên lần này tôi buộc phải gọi em tới tái khám”. Rồi ông ta bảo em nằm lên giường, nằm như con búp bê bị tê liệt lần trước. Em ngoan ngoãn làm theo (có lẽ vì đã xảy ra một lần rồi nên quen). Trong lúc ông lục lạo các thứ dụng cụ trong ngăn tủù, ông hỏi chuyện về gia đình em, về chuyện đoàn tụ của em cùng người chồng tương lai ở Hoa Kỳ, khi nào em được đi, và hỏi có ai trong gia đình em bịnh hoạn về đường sinh dục không, như bị bứu tử cung, viêm âm đạo v.v… nhiều câu hỏi lắm em không thể nhớ hết. Em chỉ biết sau một tràng câu hỏi đó, ông bắt đầu khám. Ông khám có vẻ kỹ lưỡng lắm, không thua gì lần nọ. Trước, ông sờ ngực. Ông sờ một cách kỳ lạ gần như thích thú chứ không phải khám xét gì cả. Và ông bóp chỗ này, chỗ kia, hỏi, “có đau không ?”. Sau, ông hỏi kinh nguyệt của em có đều đặn, có triệu chứng đau bụng thắt hai bên sợi dây chằn. Em ngại ngùng trả lời ông từng câu một rằng: “Mọi thứ đều bình thường”. Cái giác của em khi ấy như một nữ tù đang bị thẩm vấn. Thật ái ngại vì trong đời em chưa bao giờ có ai hỏi em chuyện thầm kín này bao giờ, kể cả má là người thân nhất.
Tiếp tục nắn bóp trên bụng em, ông chợt hỏi em : “Em có làm tình qua bao giờ chưa ?”. Em không ngờ ông hỏi em một câu xúc phạm nhân phẩm của đứa con gái mới lớn đến như vậy. Dù em hơi bị sốc, nhưng em tự trấn an mình đây là câu hỏi trong nghề của ông. Tuy nhiên mặt em vẫn đỏ bừng lên vì e lệ. Em nói với ông rằng: “Em chưa có gặp mặt chồng mà bác sĩ thì làm sao có…”. Em ngưng lại không dám nói hai chữ ngượng ngùng “làm tình”. Ông lại hỏi : “Có bạn trai chưa ?”. Em lắc đầu, không hiểu ý ông muốn gạn hỏi điều gì. Em định nói “Nếu em có bạn trai ở đây rồi em lấy chồng Việt kiều làm chi, em không là kẻ ham giàu”, nhưng em lại thôi, nói ra cũng không làm gì được hơn.
Rồi ông ta lẳng lặng lấy từ đâu ra 2 cây chống bằng sắt như hai cây nạn gỗ nhỏ xíu của người phế binh đặt dưới hai bên đùi em, bảo em dạng chân ra cho ông khám kỹ càng. Ông nói: “Để chắc rằng có bịnh gì không ?”. Đến lúc này, em từ chối ngay: “Không được đâu, thưa bác sĩ. Con dạng chân như vậy … con không biết … bác sĩ !”. Có lẽ sự mắc cỡ của người con gái mới lớn đã chiến thắng lòng sợ sệt. Lần đầu tiên em tỏ ra khó chịu trước mặt ông. Ông lại nói: “Sao hôm trước em không ngại, bây giờ em lại phản đối. Nếu vậy sao tôi khám cho em được. Rũi em bị gì, phái đoàn bác giấy tờ em thì sao ?”. Thật em không thể tưởng tượng ra cái cảnh mình dạng chân cho ai đó tọc mạch nơi chỗ kín của mình được, nhưng em lại sợ lời ông nói là sự thật. Em sợ bị bác lắm. Ba má em còn sợ hơn! Vì vậy em đành chấp nhận dạng chân ra cho ông khám, nhưng em cứ luôn miệng chống chế với ông rằng: “Con chưa có làm tình qua bao giờ làm sao mà bị bịnh, bác sĩ ! Bác sĩ nghĩ có cần … Ui …!”.
Em còn nhớ ngoài trời lúc đó đang mưa, gió luồng qua cửa sổ làm em lạnh run nơi xương sống, hay có lẽ vì quá ngượng ngùng nên cơ bụng cứ nẩy tưng tưng lên như người bị sốt rét. Cứ mỗi lần ông chạm miếng kim loại vào nơi kín của em, em như bị điện giật, bật tót mông lên khỏi miếng da nệm. Thấy em càng lúc càng thiếu bình tĩnh, ông có trấn tĩnh em bằng những lời lẽ êm dịu : “Em đừng lo lắng, tôi khám nhẹ tay dùm cho, không như khám những người có gia đình”. Em nghe qua mấy lời an ủi chân thành thấy cũng yên tâm hơn, với lại cũng không còn cách nào khác để mình chối từ.
Sau khi đặt mình ở tư thế chẻ ba trước mặt ông, ông mới đẩy phần bàn ở dưới mông vô ngăn xếp để có khoảng trống dưới chân em, tiện cho việc khám xét. Đeo găng tay vào, ông nói với em: “Trước khi tôi làm gì tôi sẽ báo cho em biết trước để em có chuẩn bị về mặt tâm lý, giúp em bớt sợ hơn”. Em không trả lời ông, nhưng ông biết em đã hiểu. Rồi ông nói tiếp: “Bây giờ tôi dùng 2 ngón tay để chạm vào đây, em đừng giật mình nhé!”. Tiếp theo lời nói đó, em cảm giác chỗ kín của mình tiếp xúc với một vật mát lạnh. Phản ứng tự nhiên của em là giựt nhẹ, nhưng vì có chuẩn bị trước nên không mấy nhảy dựng. Ông nói với em là: “Âm hộ của em đỏ hồng, nhỏ chưa có va chạm mạnh qua bao giờ …”. Thấy em im lặng. Ông ngừng bàn tay lại, rồi hỏi: “Phải không ?”. Em chỉ gật đầu, nói “Dạ! Dạ chưa”. Ông nói tiếp: “Mồng đóc nhỏ nằm gọn ở bên trong … đẹp lắm”. Lúc đó em không hiểu ông nói mồng đóc là ý gì, nhưng vẫn không ngạc nhiên bằng lời khen “đẹp lắm” của ông. Tại sao ông lại khen đẹp. Vị bác sĩ phải khen là “tốt lắm” mới đúng. Linh tính em báo cho em biết điều gì sai trái ở đây, nhưng cũng không giúp em được gì. Đầu óc em rối bung không nhận rõ đâu là trắng đâu là đen.
Rồi tiếp theo ông thỏ thẻ: “Đừng sợ nếu tôi đụng sâu vào trong, em ráng, sẽ không đau lắm, tôi cố gắng làm nhẹ cho em. Nếu thấy đau em chịu khó một chút”. Lúc đó, em cứ thấy trong đùi mình có muôn ngàn con kiến đang bò, vừa nhột vừa khó chịu. Miệng em cứ nuốt nước miếng liên hồi. Có lúc thấy hơi đau nhói ở dưới, định nói lên nhưng lại tự trấn an mình, “Thôi! Ráng chút nữa sẽ hết”…
Chiếc đồng trên tường cứ “tịt tặc” gõ, nhưng không thấy ông ngừng tay. Mười phút trôi qua, dường như em thấm mệt vì sự kên cứng. Em bèn buông lỏng để nghỉ ngơi. Nhìn qua, em thấy ông lấy từ ngăn tủ ra một miếng bông gòn, cuộn tròn ở đầu tăm. Định hỏi ông làm gì nhưng ông đã mở miệng trước: “Bây giờ khám bên ngoài đã xong, tôi khám tiếp bên trong. Tôi sẽ lấy huyết trắng của em để khám nghiệm”. Em cũng chẳng hiểu rõ vì sao ông lấy huyết trắng, lấy để khám cái chi ? Em chỉ biết mình cố gắng nằm im thì mọi việc sẽ nhanh chóng và suông sẻ hơn.
Trước tiên, ông chậm đầu bông gòn vòng quanh lỗ âm đạo. Em thấy nhột vô cùng, vừa ngại ngùng vừa sợ sệt. Cảm giác như cục xà bông ướt quẹt dưới háng mình. Mười ngón chân em cứ bám quíu lại với nhau. Cứ vài ba lần chùi chùi, ông đổi cây khác. Có lúc ông quét, có lúc ông chậm hoặc se vào trong làm em đau thốn. Cắn răng và nhăn mặt mà không dám la lên cho ông biết. Và đều đặn như một cái máy, ông cất những mẫu “huyết trắng” đó vào trong một cái keo thủy tinh như cất một món đồ quý. Xong rồi, ông nói: “Bây giờ, tới phần khám tử cung, tôi phải đặt ngón tay vô trong xem em có bị bứu”. Em nghe ông nói mà điếng hồn không tin vào tai mình lắm. Chắn chắn là sẽ đau vô cùng, vì có lần em bị một nhánh cây quẹt trúng, dù chỉ bên ngoài nhưng đau không thể tả. Còn tử cung nằm tuốt bên trong, có nghĩa là … Nhưng giọng ông nói có phần quả quyết làm lòng chống cự của em chùn xuống. Em vẫn cứ nằm im, chờ đợi cái phải đến sẽ đến. Tay nắm chặt xuống thành giường, nhũ thầm: “Ráng thêm một lát nữa sẽ được về nhà …”
Chiếc đồng hồ quái ác vẫn tiếp tục đấu tranh với sự kiên nhẫn của em, dù không ai giành được phần thắng. Em vẫn nằm im, buông lỏng tứ chi thỏng thượt. Tất cả sức nặng của hai chân hoàn toàn đặt trên hai gác sắt. Dù khi đó em mắc cỡ khôn cùng, nhưng lạ lùng lắm thay! … Mỗi khi ông ta đút nhè nhẹ vào giữa hai vách âm đạo, em có cảm giác rất là thích thích, kỳ lạ mà chưa bao giờ em có được. Tuy nó xen lẫn cảm giác đau từng đợt, nhưng một luồng điện khác chạy rần khắp mình mẩy như thuốc tê đang ngấm vào máu. Khoảng một lúc, em cảm nhận ông đã đặt một ngón tay vào trong. Ông ta ngọe ngoậy tới lui làm em thấy toàn thân em nóng ran. Mắt muốn mở to nhưng nó cứ nhíu lại, mờ ảo. Cảm giác ở âm đạo toát ra một thứ nước ươn ướt mà em ngỡ là “huyết trắng” như ông nói. Và mỗi động của ông làm, em cứ phải nhong nhóng theo. Có nhiều lúc em hơi mất tự chủ, ông lại dằn em xuống, dùng lòng bàn tay trái đặt lên gò mu, tay kia ông ấn vào sâu hơn. Với không chỉ một ngón tay, ông hoạnh họe thật sâu, tưởng như ông đang moi móc để tìm kiếm một cái bứu nhỏ nào đó bên trong. Em thấy thật xốn, cơ bụng thắt chặt lại, và nước mắt em ứa ra. Em bảo với ông: “Con đau lắm, bác sĩ !”. Ông trả lời: “Chắc là em bị bứu rồi nên mới bị đau. Tôi khám nhiều người trẻ như em họ đâu có đau”. Nghe ông nói bị bứu, em thấy lo lắng vô cùng. Trong một thoáng, em không còn cảm giác đau đớn nữa. Cứ nghĩ : “Trời, bây giờ phải bị mổ chắc là chết mất!”. Quay sang một bên, thấy ông lấy từ tủ ra một cái dụng cụ “mỏ vịt” mà lúc đó em chưa biết gọi là gì và dùng làm gì. Ông bảo : “Để tôi khám kỹ xem bên trong có bị bứu …” và không đợi em phản ứng, ông cẩn thận đặt cái mỏ vịt vào mép âm đạo của em. Ông từ từ vặn nút cho cái mỏ mở miệng ra, em cảm giác được sự căng rộng ở hai bên. Thình lình em thấy đau nhói ở âm đạo nên nhón mông lên tránh đỡ. Tưởng ông biết em đau mà ngưng, nào ngờ ông dùng tay trái đè lên gò mu em lần nữa để giữa chặt em xuống. Ông bảo : “Nằm im nếu không tôi không khám được …”. Sợ quá, em cố gắng nằm im, và ông cứ từ từ mở to cái mỏ vịt quái ác kia ra. To tới cỡ nào em cũng không biết. Em không dám tưởng, nhưng cảm giác đau tới tận chín tầng mây thì quá thừa để nhận biết ra. Cái cảm giác đó em nghĩ chỉ có các cô gái mới lớn mới lớn lần đầu tiên làm vợ mới hiểu được!
Chỉ 3 phút ngắn ngủi với cái mỏ vịt quái ác kia mà em tưởng như dài vô tận. Ông đã bỏ hết 3 ngón tay vô để khám, em cũng thật không ngờ âm đạo của một đứa con gái còn trinh có thể chịu đựng độ lớn của 3 ngón tay. Rồi cái mỏ vịt độc địa kia cũng được lấy ra khỏi cửa mình em, để lại một cảm giác đau và rát như có ai cắt da thịt mình ra, xát muối. Em than với ông: “Con rát quá không biết có bị gì không ?”. Ông bảo: “Không có sao … là chuyện thường. Để tôi sẽ chích cho em 1 mũi cầm đau ngay là sẽ hết”. Nói xong ông lấy ống chích ra, tiêm thuốc và chích ngay cho em ở trên vai. Sau đó, ông còn trấn an em: “Xong rồi, không còn đau … đừng sợ. Chỉ còn khám hậu môn nữa sẽ được về”. Em nghe ông nói mà lòng chùn xuống thất vọng. Vậy là vẫn được về. Nhưng em chỉ biết thở dài, ngẫm nghĩ : “Không biết có đau không”. Như đoán biết được ý em, ông nói: “Khám hậu môn nhẹ nhàng hơn nhiều, em đừng có lo lắng”. Đoạn, ông dùng một ngón tay bôi trơn bằng thuốc trích ra từ một lọ kem và canh để đút vào hậu môn của em. Với cùng một cách moi móc như trước, ông khám tới rồi khám lui. Em như là thấy khó chịu vì ông cứ như khám mãi không chịu ngừng.
Sau một phút nằm im, rồi ông cũng lấy ngón tay ra. Em như là thấy nhẹ nhỗm đi rất nhiều. Em định ngồi dậy tìm quần áo mặc lại, nhưng em bỗng thấy choáng váng mặt mày, và trong tít tắt em ngả mình xuống đi vào giấc ngủ. Mũi chích kia có lẽ là thuốc mệ. Và chuyện gì đã xảy ra sau đó em hoàn toàn không biết. Nhưng với một sự tưởng tượng của bất cứ ai cũng đoán ra được ông đã làm gì em trong suốt thời gian đó, với những hình thức bình thường nào hoặc bẩn thỉu đến bao nhiêu, chỉ có trời và đất biết.
Em chỉ biết là khi tỉnh dậy đã thấy trên người quần áo chỉnh tề và nằm trong phòng chờ đợi. Cô y tá đỡ em dậy. Em lật đật ra về, tuy là toàn thân rất yếu ớt. Về tới nhà, em còn nhớ má nói với em: “Sao mặt mày xanh quá vậy ?”. Em gật đầu rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh. Ở đó, em đi tiểu và thấy rất đau rát. Phát hiện có ít máu ở môi âm đạo. Bàng hoàng và sững sốt em không biết phải làm sao. Định báo cho má biết, nhưng vì sợ má lo lắng em cuối cùng cũng không nói ra được.
Chiều đó, đợi mẹ đi chợ rồi, em mới dám lén cởi quần ra, lấy kiếng soi bên dưới xem có bị gì không. Sau một lúc tìm tòi vạch vẹ, em phát hiện thêm những vết trầy xướt và có chút máu. Em nghi là màn trinh đã bị rách và lỗ âm đạo bị nở to hơn (dù là chưa bao giờ biết nó nhỏ cỡ nào trước đó).
Rồi chuyện đau đớn đó cũng dần dà phai mờ theo thời gian chờ đợi để được định cư … Đâu chỉ hai tháng. Em bỗng phát hiện ra kinh nguyệt không còn. Nghe người ta nói không có kinh cũng là một triệu chứng có thai. Đến bây giờ em mới nghĩ tới mình bị ông bác sĩ làm nhục và rất có thể đã mang bầu. Sợ quá em không dám nói với gia đình mà tâm sự với một cô bạn thân. Hy vọng cô ta cho ý kiến hay nào đó vì em thật hoang mang quá đỗi. Khi nghe xong, hai đứa tụi em đã ôm nhau khóc thật lâu cho số phận xấu số của em.
Sau đó, cô bạn gạt nước mắt nói với em : “Mày đừng lo để từ từ tao tìm cách coi xem sao”. Tuần sau đó cô bạn em tới nhà và viện lý do em sắp rời Việt Nam nên xin với ba má em cho tụi em đi Nha Trang chơi lần cuối. Em và cô bạn thân đó, tên Nga, học chung với nhau từ lớp 1 tới 12 nên gia đình em coi Nga như người trong nhà. Ba má em đồng ý cho tụi em đi, nhưng họ không ngờ rằng tụi em đi ra Nha Trang chỉ để “giải quyết vấn đề”. Đúng như em và cô bạn đã dự liệu, em có mang gần 2 tháng rồi. Thật đau đớn vô cùng cho một con bé mới lớn còn khờ khạo lại sắp sửa làm mẹ. Nó chưa bao giờ gặp sóng gió lớn đến như vậy trong đời. Trời ơi, làm sao nó có thể một mình gánh vác hết được. Phải phá nó đi thôi. Dù hành động này là một sự ích kỹ vô cùng, nhưng cũng đâu còn cách nào hơn…
Khi bước chân tới phòng mạch của bác sĩ QM ở ngã tư xóm gà, em rất sợ và hoang mang. Cả trăm câu hỏi cứ lẩn quẩn trong đầu, phá thai có bị trở ngại gì cho sau này, hạnh phúc gia đình có ảnh hưởng chi không ? Rồi đứa con trong bụng em là vô tội. Tuy lúc đó em còn khá nhỏ nhưng cũng biết được chuyện phá thai là phi đạo đức vô cùng. Nhưng đoạn cô bạn thân cứ khuyên răn, giải thích đủ điều cho em biết. Em cũng bế tắc nghe theo. Và một lần nữa em phải trần truồng trước mặt một vị bác sĩ khác. Vẫn hai chân gác hai bên nạng sắt và cái mỏ vịt quái ác ông dứ dứ như hâm he xé toạc em ra. Em như không còn tri giác gì nữa, nước mắt rơi lả chả … Sau nửa tiếng làm việc, em khệ nệ bước ra phòng ngoài. Cô bạn thân nôn nóng cả buổi dìu em ra xe trở về nhà trọ. Tội nghiệp cô ấy, cứ lo chăm sóc em từng miếng ăn, nước uống cho tới khi tụi em trở về SG.
Sau khi định cư ở Hoa Kỳ làm vợ người anh rễ. Em may mắn được mọi người đón nhận một cách thương yêu, như một người thân trong nhà, vì trước lúc chị em chết chị cũng được cảm tình từ phía mọi người. Nhưng em có được địa vị làm má trong lòng ba đứa con nhỏ và có được địa vị làm vợ của anh rễ không thì em chưa biết rõ. Riêng em, thì luôn luôn nghĩ rằng mình chỉ là một cái bóng mờ nhạt sau lưng chị em, là một diễn viên vai phụ trong tuồng kịch ba người, nên mọi việc xử sự em rất là e ngại, rụt rè. Kể cả anh ấy cũng e dè trước một cô em vợ mới quen ; dù là trên mặt pháp lý em đã là vợ chính thức của anh ấy, nhưng hai đứa vẫn ở riêng hai phòng.
Thoạt đầu mới ở chung, anh thường hay khách sáo, mở lời cám ơn em đã không ngại thân con gái đường xa đến đây giúp anh chăm sóc mấy đứa con anh. Trước mặt em, anh luôn thu mình khiếm nhượng. Em thấy anh ấy đáng thương lắm, nhưng vẫn câu nệ. Có lần anh còn nói : ” Anh hứa rằng anh sẽ làm giấy tờ ly dị để em được tự do nếu em đã tìm được người trung ý. Anh không bao giờ có ý gán ép em chuyện tình cảm …”. Thuở đó, em cũng cho những lời anh nói là điều thực tế, em vợ chắc không cưới được anh rễ đâu, nên cũng hững hờ với mọi sự chăm sóc của anh ấy. Nhưng rồi ngày tháng trôi nhanh, suốt hai năm chung sống với anh, anh cứ tiếp tục chăm sóc tử tế với em, chìu chuộng em từ A tới Z, và tuyệt đối không có những hành động sỗ sàng nào. Dần dà, em đã thay đổi ý nghĩ, tình cảm đột nhiên đến với anh ấy rất nhiều. Nhiều đến độ em không thể ngờ được. Rõ ràng những cử chỉ quân tử của anh thực sự đã chinh phục được lòng em. Tụi em có phần thân hơn và không còn e ngại những cái va chạm tình cờ, hay như sẵn sàng đón nhận sự săn sóc của đối phương.
Vào một buổi tối nọ, một buổi tối nhớ mãi suốt đời em. Sau khi cho mấy cháu ngủ xong, em lo bỏ thịt từ ngăn đá ra cái sink, lo cho thức ăn ngày mai, em định vào phòng mở computer để đọc email và tin tức như thường lệ. Khi bước vào phòng, em vô cùng ngạc nhiên vì những đóa hoa hồng rất đẹp được đặt ở góc bàn, với một tấm thiệp to màu đỏ cùng hàng chữ in đậm “Happy Birthday To You”. Em bước tới, hân hoan cầm tấm thiệp lên và đọc hàng chữ bên dưới “Love you, ông xã”. Không biết nỗi vui mừng của em dâng cao đến cỡ nào mà chỉ thấy trái tim em nhói lên. Rồi anh ấy thình lình xuất hiện đàng sau cánh cửa. Trên tay anh cầm một gói quà rất lớn và trao liền cho em. Anh nói: “Happy Birthday, em!” Lúc đó, em chỉ thấy mặt anh bừng sáng. Em cầm ngay gói quà mà tay run run, nước mắt lưng tròng. Anh bước tới ôm vai em nói nhỏ: “Em dễ thương quá … nè, mở quà đi! Theo tục lệ người Tây phương em nên mở quà liền để cho anh vui”. Lúc đó, em thấy hạnh phúc vô cùng vì em đang đứng cạnh một người chồng cao ráo đẹp trai, biết ga-lăng, có lòng trách nhiệm, dễ thương và còn biết pha trò để mẹ con em cười đau cả bụng. Anh cũng rất ư là tinh nghịch, lần đó, anh đã bao bọc món quà với hàng chục lớp giấy, làm em cứ như mở hoài không hết.
Nhưng cứ tưởng là em run, nhưng thấy mặt anh ấy còn hồi hộp hơn em. Khi tấm giấy cuối cùng được xé ra, trước mặt em huy hoàng là một chiếc cưới. Em cầm nó lên giả vờ như không biết chuyện. Tội nghiệp anh cứ nuốt nước miếng chờ đợi một phản ứng đồng tình nào đó từ phía em. Thật ra em cũng không biết phản ứng với anh như thế nào, có lẽ em quá sung sướng xúc động. Sau gần hai năm chung sống với nhau, anh thực sự đã chứng minh cho em thấy rằng anh có thể bao vệ và cho em một cuộc sống hôn nhân tốt đẹp. Rồi cuối cùng, em chỉ còn biết nhắm mắt lại, từ tốn đeo chiếc nhẫn cưới vào tay. Thình lình, anh lao tới ôm chầm lấy em. Siết chặt. Anh nói : “I love you so much!”. Em chỉ thấy mình bỗng hạnh phúc tê dại, nằm ngoan ngoãn trong lòng anh để hưởng hết cái thú yêu đương chưa bao giờ có được.
Rồi anh nhẹ nhàng bồng em vào phòng của anh. Anh đặt em xuống giường và khéo léo nằm cạnh bên. Anh thủ thỉ bên tai em : “Em làm vợ của anh nha!”. Em chỉ biết gật đầu hạnh phúc, và anh đã hôn em một nụ hôn thật sâu, thật dài. Tràn lan từ đôi môi xuống cổ, rà rà xuống cạnh …ngực trái. Tay anh run run mở tung từng hột nút trên áo em. Lúc ấy, máu trong người em chảy rân trong các mạch. Người em nóng khôn chừng chờ đợi đôi môi anh tìm đến đầu nhũ hoa. Anh cứ miết nhẹ đều đều hòa hợp với bàn tay phù thủy bên bờ vú kia và nọ. Cứ năm mười giây anh đổi chiều tạo cho em một cảm giác khoái lạc vô cùng. Trong hoang mê, anh tiếp tục anh tiến dần xuống phía Nam người em, bằng cả đôi môi nồng ấm lẫn bàn tay trìu mến. Chiếc quần em thình lình bị kéo xệ xuống ngang đùi. Bàn tay anh nhanh nhẹn chộp vào giữa, làm cho em nấc mình sung sướng. Và cứ thế anh mơn trớn trên vùng cấm của em. Em chỉ còn biết trân người lại hưởng từng cơn khoái lạc anh mang tới cho đời em.
Đến khi chiếc lưỡi phủa vào huyệt nhạy cảm của em, em mới biết rằng mình đã hoàn toàn trần truồng. Em bỗng run lên. Run như một con thỏ con sợ sệt. Mông cứ nảy lên mỗi khi anh đánh trúng vào yếu điểm, và hai tay em vò tấm ra giường nhàu nát. Anh lại thủ thỉ với em: “Em hãy thả lỏng tự nhiên … không sao … anh thương”. Rồi anh bế em nằm ngang lại. Anh dùng hai tay khiển chân em ra hai bên. Anh khum xuống, đầu anh lại đặt vào giữa, hai tay anh hai bên. Rồi cứ thế … cứ thế, anh cho lưỡi đánh liên hồi vào trong làm em mới biết cái mùi ân ái nó đẹp và hạnh phúc như thế nào. Quả như với khả năng kinh nghiệm của anh, một người phụ nữ bình thường vẫn thấy mình sung sướng hơn ai hết trên trần gian.
Sau khi em đạt được khoái cảm lần đầu tiên trong đời, anh mới từ từ cởi hết quần áo anh ra. Anh nhẹ nhàng ôm choàng lấy em, và từ tư thế nằm trên đó anh khéo léo đưa một phần thân thể anh vào người em. Anh làm rất nhẹ nhàng như sợ em đau, chắc anh nghĩ em vẫn còn trinh trắng! Và rồi chiếc giường cứ nhịp nhàng khua lên, em nghe từng tiếng đập hạnh phúc dâng trào dưới tấm thân to lớn và vòng tay gắn chắc của anh. Phút giây đó rõ ràng là phút giây làm vợ ! Anh đã tuồng vào những giòng chảy tinh yêu vào người em để chấm dứt một đêm khoái lạc, nhưng là một sự mở màn của những đêm khoái lạc triền miên sau này …
Sau cái đêm sinh nhật đó em chính thức làm vợ anh. Tuy anh cũng đã biết em không còn trong trắng như anh tưởng nhưng không một lời hỏi han em vì sao. Có lẽ anh cũng hiểu tánh tình em ra sao, vì trước khi là vợ anh, đã có nhiều bạn bè độc thân của anh tới chơi và đã tỏ tình với em. Nhưng chưa bao giờ em cho anh biết con tim em luôn khóa chặt với mọi người, ngoài anh ra. (Mãi đến sau này em mới nói ra điều đó, anh chỉ cười thấu hiểu).
Cho đến nay, em càng yêu anh ấy nhiều hơn. Hơn mọi thứ trên đời. Vì anh thật sự là một người cha mẫu mực, một người chồng gương mẫu, luôn luôn đối xử tốt với em. Nên em không bao giờ có ý lường gạt anh điều gì cả. Duy chỉ một điều luôn thôi thúc trong lòng em, muốn nói, không bao giờ mở môi được. Chuyện em bị ông bác sĩ làm nhục ở Việt nam, anh vẫn chưa bao giờ được biết. Tuy anh đã biết em là một người vợ không còn trong trắng trước khi đến với anh, nhưng anh không hề biết đây là một tai nạn. Cái bí mật xảy ra tại phòng mạch bác sĩ QM, em đã phá đi cái bào thai, anh nào có biết, mất trinh đây với anh thật không phải em là hạng gái hư ! Cũng hy vọng anh đừng nghĩ vậy. Nỗi niềm này thật không biết chia sẻ làm sao với anh vì anh không bao giờ muốn nói tới.
Gần hai tháng nay, gia đình em, sau gần mười năm chung sống, lại đón nhân thêm một tiếng cười tí hon của thằng con trai của em và anh ấy. Nó giống anh ấy như khuông, cũng nghịch ngợm lắm. Lúc em sanh, nó cứ “giỡn” chồi thụt ra vô tới nửa ngày mới chịu ra, nên ông bác sĩ đành phải dùng cây mỏ vịt (số của em gặp mỏ vịt hoài) mở cửa mình em muốn rách luôn, mới lôi anh chàng ra được. Bây giờ, nhìn anh cười giỡn ôm con, ôn lại quá khứ bi đát xa xưa mà nước mắt em lưng tròng. Những gì em trao cho anh ấy mãi mãi vẫn không được trọn vẹn. Ôi, nỗi lòng này không biết có ai hiểu! (Hết)
(Truyện 18+ Truyenphimsex.com)