Đêm dần xuống, giờ này mấy cha quản giáo chụm đầu ở phòng trực xem tivi, vả lại tối thứ bảy chỉ có hai người, còn bao nhiêu về nhà hú hí vợ con, bởi thế tụi này mới lọan.
Bên buồng con gái lại có đứa chồm chồm xin thuốc, lần này tụi nó xin ở mấy phòng kế bên:
– Cho tụi em mấy điếu thuốc đi, vả qúa.
– Ta bu đi tụi bay xin hòai, bữa nay thứ bảy đó.
Một gói thuốc nguyên được ném qua. Từ phía buồng giam tụi con gái có ánh sáng leo lét của mấy bịch ni long xe nhỏ thành sợi, đốt thế đèn cầy một đứa con gái đang trình diễn màn Tabu mà cửa sổ là sân khấu, các buồn giam xung quanh là khán giả, nó ẹo mình cởi từng nút áo, và đung đưa hai cái vú, cửa sổ thì cao nên chung quanh chỉ thấy đến bụng, quả là thật đã, mấy cửa sổ gần đó bây giờ đông nghẹt, mà chỉ có bộ sậu của trưởng phòng, hoặc mấy “gà” nhà giàu có đồ thăm nuôi mới được tụi nó cho coi,còn tép nhải lại gần nó đá vô ngực, bắt úp mặt cầu tiêu, hoặc cho đi tàu bay làm đồ giải sầu cho nó.
– Cho chút đèn nữa đi bây, tối thui hà!