Khẽ vào đánh thức Duy thì một lúc sau Duy mới lờ đờ mở mắt ra được, Thấy tôi vào gọi thì Duy khẽ nói. Hơi thở vẫn lồng lặc mùi rượu
– Có chuyện gì thế anh sáng rồi cơ à, khiếp hôm qua nhậu say quá em chẳng biết trời đất là gì nữa anh ạ
– Thế hôm qua ngủ cùng với hai em có biết vui là gì không, sướng thế anh cũng chưa được như chú mày đâu đấy
– Sướng gì chứ, em say như chết, có biết gì đâu, làm ăn được cái gì đâu nào.
Tôi đang nói chuyện với Duy như vậy thì Thủy đi vào với cốc nước cam trên tay. Miệng nở một nụ cười tươi mà nói
– Anh Duy à, uống cốc nước cam cho giã rượu này, khiếp hôm qua say như chết, chẳng biết cái gì cả, mà cũng tại anh nữa đấy, anh ấy không uống được mà cứ đòi tỷ thí, có phải ai cũng như anh cả đâu
– Nhưng mà anh cảm thấy thế mà, hồi ở quê nó uống cũng chẳng thua kém anh là bao nhiêu đâu em ạ, thậm chí nó còn thắng cả anh nữa đấy, đừng đùa
– Anh cứ như là em bằng anh ấy, em chỉ biết uống rượu mình chứ làm gì mà có thế uống được rượu tây cơ chứ, mà em cũng không ngờ cái loại ấy mà ngấm thật đấy, làm nửa chai thôi mà đã không biết cái gì rồi
– Thôi say thì cứ nghỉ đi, không phải đi làm đâu, hôm nay anh đến nhà hàng anh quản lý cho một hôm, chiều mà mệt thì cũng nghỉ luôn đi, đừng có đến trường làm gì nữa nhé, thôi anh đến cửa hàng đây
Nói chuyện với Duy một lúc thì tôi đi đến nhà hàng. Nhìn cảnh Thủy chăm Duy cứ như là một người vợ chăm sóc cho một người chồng của mình vậy. Tôi đến quản lý thì cũng có một cô gái khá là xinh xắn, tóc nhuộm high ligh đến hỏi
– Anh à, anh quản lý của nhà hàng đâu roài anh? em cần gặp anh ấy có chút việc
– Thế em cần gặp anh ấy có việc gì thế, cứ nói với anh rồi anh nói lại với anh ấy là được.
– Không chuyện này em chỉ có thế nói với anh ấy được thôi anh ạ, mà anh ấy không làm ở đây nữa hả anh
– Không làm nữa đơn giản vì anh đuổi có thế thôi, thế em là ai mà hỏi khiếp thế?
– Thế anh là ai mà dám đuổi người yêu em hả?
Nhìn cái cách trả lời bướng bỉnh của cô bé mà tôi phát buồn cười muốn trêu tiếp
– Anh là chủ của cái nhà hàng này, thế thì có quyền đuổi Duy không hả em?
Nghe tôi nói như vậy thì cô bé há hốc mồm ngạc nhiên vì không nghĩ chủ cửa hàng lại đi quản lý như thế này. Khẽ lí nhỉ cô bé trả lời
– Em.. xin lỗi. em không nghĩ anh là chủ cửa hàng này, em cứ nghĩ anh chỉ là người thay thế anh Duy thôi.. em xin anh tha lỗi
– Hì hì anh đùa em chút thôi mà, có gì mà phải đấu với anh thế hả, thế có thật Duy là người yêu của em không vậy?
– Anh này hỏi kỳ ghê, mà anh là quản lý của anh ấy thôi chứ anh có là gì của anh ấy đâu mà anh hỏi em vậy, mà sao anh lại đuổi anh ấy thế, anh ấy làm việc chăm chỉ thế còn gì nữa, kiếm một người như anh ấy không phải dễ đâu anh ạ
– Êu ơi, ai kia, nói hộ em trai mình kinh thế, khiếp thằng em mình có phúc thật đấy. Duy là em vợ của anh, hôm qua nhậu về khuya lên mệt nằm ở nhà rồi, chiều nay chắc lại đi làm thôi, không có người quản lý thì anh đến quản lý thôi mà, có gì đâu Thế có cần anh cho địa chỉ không em
– Anh là anh rẻ của Duy hả, sao cứ thích trêu em thế, thế địa chỉ của anh ấy đâu, cho em xin một cái chiều em đến thăm anh ấy
– Ừa để chiều cũng được, chằng thằng bé ở nhà đang ngủ, thôi chiều đến đây, anh đưa em về, Duy ở nhà anh mà, em tên là gì thế?
– Em tên là Trang anh ạ, có gì anh nhắn cho Duy hộ em nhé, em chào anh em về
Nhìn cái dáng đi của Trang bước ra khỏi cửa hàng tôi đã thấy Trang cũng là một con người khá là thoải mái, nhìn cặp mông tròn lẳn như thế tôi thầm nghĩ, chắc chuyện đó cũng ổn. Với khiếu ăn nói của Duy chắc là được mà thôi. Tôi bấm máy cho Duy nói để cho thằng bé chuẩn bị trước
– A lô anh Nam à, có chuyện gì mà gọi điện cho em thế anh,?
– Cái Trang nó đến tìm chú đấy, chắc chiều nó lại đến, chú tính chuyện như thế nào với Thủy đi, để anh còn đưa nó về, trông con bé cũng ngon lành ra phết đấy nhỉ, chú nàu thế mà có mắt nhìn người ra phết đấy chứ chẳng đùa đâu, thôi anh làm đây, chiều nó đến anh đưa nó về nhà đó
– Vâng ạ, em chào anh
Tôi cúp máy rồi làm tiếp, trưa Mai có ghé vào xem tôi như thế nào. Nhìn cái vẻ mặt vẫn trâng trâng tráo tráo của tôi Mai nói
– Trông cái mặt sao mà tức thế không biết. Mà Duy thế nào rồi anh, sáng nay em đi nó vẫn nằm chẳng biết cái gì cả, mà cũng chỉ tại anh thôi đấy, cười cái gì mà cười chứ.
– Thế cấm anh cười à, nhìn cái mặt kìa, thôi chuẩn bị anh đưa một cô gái xinh ơi là xinh trẻ ơi là trẻ về nhà đấy
– Á à con nào thế, dám dẫn về à, để xem con đấy hơn em được ở cái điểm gì nào, cùng lắm là trẻ hơn chứ gì. cái đó thua thì chấp nhận.
– Ơ chưa gì mà đã ghen là sao, bồ của thằng Duy chứ có phải bồ của anh đâu mà, trông cái mặt ghen kìa ngộ thế không biết
Nghe thấy tôi nói như vậy thì Mai đỏ mặt lên rồi nhéo tôi một phát khá là đau.
– Em yêu anh ghen mới như vậy chứ, người khác thì ghen làm gì, lần sau mà đi với con nào thì đừng có mà trách đấy nhé
– Ơ thế sao trước kia em bảo em không ghen cơ mà, sao bây giờ ghen khiếp thế!
– Lúc trước khác, bây giờ khác, . lúc trước anh chưa là chồng của em nhưng bây giờ thì anh đã là chồng của em rồi còn gì nữa, . Mà đã là chồng không được đi với con khác nghe chưa
– Ù được rồi, thế chiều em có phải đi học không vậy?
– Chiều em có, . Ăn một chút rồi đi ngay mà, thế mà đã qua hơn nửa cái kỳ một rồi đấy anh tưởng à, khiếp chương trình càng ngày càng khó, học như thế mà chẳng hiểu cái gì cả anh ạ
– Không hiểu thì cũng cố mà hiểu thôi, nói chung là nó cũng đơn giản chẳng có gì phức tạp lắm đâu. có gì không hiểu về cứ hỏi anh để anh chỉ cho nhé.
Tôi với Mai nói chuyện rồi cùng ăn cơm luôn ở cửa hàng. Ăn xong Mai đi học còn tôi sang cửa hàng nét bên cạnh xem như thế nào. Mọi việc cũng đi vào khuôn khổ lên cũng không đến nỗi là khó khăn lắm. Hôm nay Chi đi làm, vừa nhìn thấy tôi thì đã nhoẻn miệng cười
– Anh xem quán hoạt động được không, em không nghĩ là ở chỗ này lại đông khách đến như vậy đó, Giá cả ở quán mình em thấy cũng bằng các quán khác mà sao đông khách thế anh
– Giá tiền không quan trọng lắm, chủ yếu là cấu hình máy như thế nào mà thôi, cấu hình máy càng cao thì càng thu hút được nhiều người chơi, đơn giản vậy thôi. Máy của anh cũng gần như là cao nhất ở chỗ này rồi đấy em ạ, , thôi không có việc gì thì anh về đây, mà Duy hôm qua nó có quấy bọn em không
– Anh ấy say có biết cái gì đâu mà quấy, em là em chỉ sợ anh quấy thôi
– Thì bao giờ anh quấy em nữa được chưa nào, thôi anh về đây
Tôi phóng xe về đến cái quán nét gần nhà. Khách ở đây cũng đông nhưng chủ yếu là dân làm ăn với dân cứu nét, mà thôi. Địa điểm này khá là khuất lên cũng có khá là nhiều gái làng chơi làm chỗ cứu nét cho mình. Tôi vừa đến thì thằng đệ chuyên quản lý quán ra cười giả lả mà nói
– Sao dạo này mới thấy anh ra đây vậy. Ở nhà với vợ hay sao thế, dạo này quán cũng ít khách, những đứa chơi game ra chơi hết quán ngoài rồi anh ạ. Không biết nó là quán của ai thế. Cấu hình mạnh hơn mình một chút. Tôi phì cưòi vì khi khai trương quán nét tôi không mời ai cả lên không biết. Thấy đệ của mình nói vậy thì tôi mới trả lời
– Quán của anh mày chứ còn quán của ai nữa vào đây, anh khai trương nhưng chẳng nói với ai cả, xem chú hoạt động cái quán của mình như thế nào.
– Thảo nào em thấy có ít người dám bỏ ra nâng cấp máy như vậy lắm, à mà anh thuê ai làm quản lý đấy, em thấy có một em xinh thật
– Hàng của anh cả, được chưa chú em, đừng động vào có ngày đứt tay.
– À thế thì em hiểu rồi, mà anh không sợ bà chị của em phát hiện ra hay sao, kể anh cũng tài thật, hàng ngay bên cạnh mà vợ không biết gì
– Chuyện anh của chú mà, thế ở đây có chuyện gì bức xúc không để anh xử lý cho nào, hôm qua nhậu say về đang phởn mỡ chưa có việc gì làm đây này
– À cũng có đấy anh ạ. Anh lại đây em bảo
– Sao có chuyện gì nào?
– Anh nhìn thấy hai con bé xinh xắn mới học cấp ba kia không, ngồi từ hôm kia đến bây giờ, chưa có ai đến cứu bọn nó cả, quần áo chúng mang cả đi tắm giặt ở đây luôn, nợ đến hơn hai trăm mỗi đứa rồi. Em bảo thì chúng nó bảo có người nhà đến trả nhưng mà chưa thấy đâu anh ạ
– Được rồi bọn chíp hôi này cứ để đấy cho anh xử, chú vào làm việc tiếp đi. Nhớ gọi bọn nó vào phòng trong anh xử.
Tôi vào bên trong mở cái máy laptop ra rồi ngồi đợi. Một lúc sau thì hai co bé chíp hôi lần lượt đi vào. Nhìn cái vẻ khúm núm của hai cô bé tôi cố ra vẻ giọng nghiêm chỉnh mà nói
– Sao hai đứa, tính tất tần tận tiền hai đứa ở đây đã gần hai trăm mỗi người rồi, giờ tính sao đây. Có đưa trả tiền không hả các em?
– Tụi em dạt vòm, đang đợi người nhà đến đón về, anh thông cảm nhé, khi nào người nhà chúng em đến thì chúng em sẽ hoàn trả tiền ngay cho các anh thôi mà.
– Ừ người nhà đến thì phải trả là đúng rồi nhưng mà bao giờ thì người nhà các em đến mới là quan trọng chứ. Thế khi nào người nhà các em đến?
Câu hỏi này của tôi làm hai cô bé chíp hôi này nín không thế nào trả lời được nữa. Tôi lại là ra vẻ hình sự nói thêm
– Được thôi, các em không trả thì anh cũng chẳng còn cách nào khác là đưa các em ra ngoài phường, ở đó mấy thằng công an sẽ dạy các em. Được chứ, nào cầm quần áo cùng anh lên phường nào
Nói đến đây thì hai cô bé run run thật sự vì không nghĩ lại có thế có chuyện như vậy. Khẽ gấp cái máy tính lại tôi chuẩn bị đi ra ngoài. Nói như vậy thôi nhưng cũng chỉ để doạ chứ bốn trăm nghìn cũng chẳng đáng là bao. Thấy tôi đứng lên như vậy thì hai cô vé rối rít van xin
– Thôi anh ơi.. em xin anh, anh đừng làm như vậy.. anh đưa tụ em ra phường thì tụi em chết, em đã bỏ gia đình rồi, làm gì có người đến hả anh em xin anh, cho em nợ lại, có tiền thì em trả anh mà
– Nhưng quan trọng là các cô lấy đâu ra tiền mà có thé có để trả cho tôi đây. Các cô sẽ làm gì nào
– Em.. sẽ nhờ bạn em đến trả cho anh mà, bạn em cũng sắp đến rồi đó anh cố gắng đợi thêm một chút đi.
– Không đợi, là không đợi, bây giờ một là các cô mang tiền đến cho tôi, hai là các cô lên phường, nói thẳng cho các cô biết, ngồi máy để cứu nét chứ gì, không dễ ai vào đây cứu đâu nghe chưa. Thôi bây giờ lên phường
Nghe tôi nói đúng như vậy, hai cô bé không nói được câu nào nữa mà chỉ van xin tôi
– Thôi em xin anh mà đừng cho em lên phường, em sợ lắm rồi anh ạ. Em xin anh đấy, rồi em sẽ trả cho anh mà
– Nhưng mà các cô sẽ làm cái gì để trả cho tôi cái điều đó mới là quan trọng
Tôi doạ như vậu thì hai cô bé đã nước mắt nước mắt dài mà năn nỉ va xin. Tôi càng làm căng hơn
– KHông phải lấy nước mắt ra để mà doạ tôi đâu nghe chưa, nào đưa chứng minh thư ra đây tôi xem nào
Hai cô bé tay run run mà đưa chứng minh cho tôi. Một người tên Thuỳ, một người trên tên Huơng, nhà của chúng cũng gần đây chứ không xa lắm. Điều đặc biệt là cả hai nguời đều mười bảy tuổi rồi. Cầm hai cái chứng minh đút vào túi rồi nói
– Xong lên phuờng, đi nào, đủ tuổi vào tù rồi
Nói xong tôi kéo hai cô bé đó. Thấy như vậy hai cô bé van xin
– Thôi anh ơi em xin anh anh đó, chúng em trót dại lần này, lần sau không thế nữa, anh ạ em xin anh đấy