VN88 VN88

Truyện địt nhau của vua chúa ngày xưa có phim cổ trang

Đối với Hoa phu nhân thì đơn giản hơn nhiều, bà ta tự nhủ: ta đã làm đủ trò rồi mà lão Phí Mễ trong chỗ riêng tư chẳng lúc nào tỏ ra mặn mà, chí ít là một lần để đáp lại bao công khó của vợ mình bỏ ra. Lần này thì lão Phí Mễ sẽ biết tay bà… Thật chẳng trách được tại sao quan Phí Mễ hay bệnh vặt, đôi khi ốm quặt quẹo cả tháng trời mới khỏi…
Sau khi hai bên đều hỉ hả bội phần, Hoa Phiêu cầm cái cẩm đương trao cho Diên Thụy:
– Trong lúc bất ngờ tôi chẳng có gì trao chàng làm quà, sẵn cái cẩm đương mới dùng xin chàng tiếp nhận. Hôm sau ta lại gặp nhau, để chiều lòng chàng, tôi hứa là chẳng bao giờ mặc quần trong nữa.
Quả là gừng càng già càng cay, so với tiểu thư Tuyết Liên, bà mẹ Hoa Phiêu muôn phần điệu đàng thành chi gã trẻ Nghi Ninh sao mà không đắm không say.
– Tiểu đệ quả có ý xin làm kỷ niệm, đa tạ phu nhân đã trao tặng.

Chẳng hiểu sao, Diên Thụy lại cứ nhìn sững vào cặp đào tiên của phu nhân Hoa Phiêu mà thầm so sánh: tuy có mềm một chút so với Tuyết Liên song quả là to đáng đồng tiền bát gạo. Hai bàn tay ta hết bứt lại véo cả 2 canh giờ muốn mỏi cả xương, vậy mà buông ra một chút là nó lại thẳng tưng lên.
Hoa Phiêu cứ tưởng chàng trai trẻ tương tư cặp vú tuyệt vời của mình, bà ta lại cởi nốt cái bích la nhu (áo cánh bằng lụa) dúi vào tay Diên Thụy trong khi cái váy dài còn kéo chưa tới háng:
– Thôi cầm lấy nè, chàng cứ đem về mà nhìn đỡ, bữa sau đem trả tỷ cũng được.
– Hoa đào tháng 3 vẫn còn là xuân phải không Hoa phu nhân! – Diên Thụy hết vỗ vào mông Hoa Phiêu bành bạch lại xoay sang ve vuốt cái mồng đang căng phỗng của người mệnh phụ, – Tiểu đệ rất mong gặp lại tỷ vào tuần sau, tiểu đệ luôn chờ tỷ đó!
Trong lúc hai người đang xoắn vào nhau trong căn phòng nhỏ ở hiệu vải cuối hẻm phố Hạ Châu, thì Dy Niên – gã nam sủng khả ái của Hoa Phiêu phu nhân – miệng ngậm giẻ, tay chân bị trói như bó giò nằm thất thểu ở cánh đồng trống phía tây thành An Ấp. Hắn nghĩ mãi không ra tại sao người ta lại xài xể hắn quá mức như vậy.

Những cơn mưa lác đác bắt đầu trút xuống, kéo theo nhưng cơn giông như muốn thổi tung mọi thứ trên những con đường của kinh thành An Ấp. Mưa nặng hạt dần, sau đó là cả một làn nước vần vũ trút xuống, tạo thành một lớp màn trắng xóa. Chính trong cơn mưa gió buốt lạnh đó thì một kỵ sĩ xuất hiện, hắn bất kể gió mưa phóng ào ạt trực chỉ phủ Tướng quốc, trên tay hắn có cầm lệnh bài hỏa tốc. Xem chừng người đó rất vội vã, hắn đội mưa đem tin từ mặt trận báo về cho phủ Ðại tướng Bàng Quyên. Song kể cũng lạ, lúc này Bàng Tướng quốc đang cầm quân vượt biên giới phía nam tận ở nước Triệu, nhưng tại sao lại cho người đem tin về báo ở nhà ông ta cách đó hàng 700 dặm chớ?

Tay kỵ sĩ là Bàng Tranh – một tỳ tướng thân cận của Ðại tướng Bàng Quyên, vội vã nhập tướng phủ, hắn được dẫn ngay vào khách sảnh và người tiếp hắn lại là Ðại phu nhân Long Nguyên.
Long Nguyên vồn vã hỏi người tỳ tướng:
– Tướng công ta có khoẻ không?
– Bẩm đại phu nhân, quân ta đã khá mệt mỏi. Trận công thành này kéo dài hơn dự tính…
Câu chuyện của họ kéo dài hằng canh giờ, sau khi đã rõ ngọn ngành cục diện chiến dịch Hàm Ðan, đại phu nhân Long Nguyên lại hỏi:
– Người còn muốn trình báo gì nữa không?
Như đã thành thông lệ, có lẽ đây là phần quan trọng nhứt của công việc khiến Bàng Tranh vượt hơn 700 dặm đường trường để về An Ấp:
– Bẩm đại phu nhân, đây là các món đồ Tướng quốc sai thuộc hạ đem về.
Tên kỵ sĩ đổ xòa xuống bàn. Ôi thôi nào là hồng ngọc, bích ngọc… cũng như là vô kể các thỏi vàng loại tốt nhất. Bàng Tranh không hề một lần chạm tay vào chúng, bởi hắn dư sức hiểu về nguồn gốc của những vật đó và nhờ đâu mà dòng họ Bàng nhà hắn đang từng bước nắm lấy triều chính nước Ngụy.

Qua hôm sau, trong gian thượng khách phòng có đầy đủ những vật dụng bằng bạc rất sang trọng cùng một cái tràng kỹ thật lớn, có hai người đó nhìn Bàng phu nhân điểm một nụ cười thật ngây ngô. Chính nụ cười này trông họ càng đáng yêu hơn. Cả hai gã công tử cùng tiến tới bên Bàng phu nhân, mỗi người một ngắm nhìn Bàng phu nhân từ đầu đến chân.

Long Nguyên vừa nói vừa nhìn qua mành lụa ngắm nhìn anh em Viên Hựu từ đầu đến chân, theo một phản xạ rất tự nhiên, đôi tay Long Nguyên nắn nhẹ vào bầu vú đang căng tức của nàng. Ôi! Nó căng cứng làm sao… giá mà giờ này có kẻ nào nắn bóp một chút cho nó đỡ bức bối kia chớ?! Thậm chí có bóp bể cặp vú đáng ghét này ra cũng được! . Cái thân xác muôn vạn yêu kiều này đang làm khổ nàng đây!
Viên Hựu lại nặn nụ cười xởi lởi, nét ngây ngô của gã không làm Long phu nhân thích thú mà còn khiến bà ta cảm thấy nóng bừng cả người.
Long Nguyên không tránh được cái vẻ bẽn lẽn khi hỏi:
– Viên Hựu công tử cần gì à?
– Tại hạ muốn hỏi, Long Nguyên phu nhân nay được bao nhiêu niên kỷ?
Long Nguyên giả lả cười rồi nói: – Tiện thiếp đã giáp tam tuần rồi, công tử ơi!
Viên Hựu khẽ gật đầu nhìn sang Viên Ký. Viên Ký nói: – Mặc dù tuổi phu nhân đã được 30, nhưng Viên Hựu huynh vẫn thích nhan sắc phu nhân lắm lắm.
– Long Nguyên đã già lắm rồi… đâu còn xuân sắc để bồi tiếp nhị vị công từ.
– Hậy… Tại hạ vẫn thấy phu nhân là người đẹp nhất trong mắt tại hạ.

Y nói rồi lại nhướng mày với Viên Ký. Viên Ký khẽ gật đầu, bước ra đóng cửa biệt phòng lại. Long Nguyên không khỏi bối rối khi thấy cánh cửa duy nhất của gian biệt phòng khép lại, nhưng vẫn gượng nói:
– Nhị vị công tử có lẽ chưa gặp những cô gái tràn đầy xuân sắc thôi, tới lúc ấy ai mà còn màng nghĩ đến thân gái già này nữa.
Chẳng đợi Long Nguyên nói dứt câu là Viên Ký đã vòng tay qua tiểu yêu bế xốc phu nhân lên khỏi sàn gạch. Bàng phu nhân càng bối rối tợn:
– Công tử…

Bước đến bên tràng kỹ nhìn xuống phu nhân đang nằm xoãi người trên tràng kỹ, gã toét miệng cười rồi đưa tay kéo trễ trang phục của phu nhân xuống. Phu nhân Long Nguyên đâu phải là thục nữ, cũng chẳng còn thanh nữ, thậm chí nói là một kẻ từng trãi với những cuộc giao hoan. Nàng đã trải qua một đời chồng trước khi về với Bàng Quyên tướng quốc.
Nằm dài trên tràng kỹ, Long Nguyên nhìn hai gã công tử họ Viên đang đứng hai bên. Bốn bàn tay tới lui thoăn thoắt trong người bà ta. Hai gã mỗi người một bên đang gục đầu ngấu nghiến cặp vú tròn trĩnh đẫy đà của phu nhân. Họ thích thú khi thấy vẻ đờ đẫn trên khuôn mặt phu nhân và càng thích thú khi nhận ra lớp gai ốc nổi đầy khắp người bà ta.
Long phu nhân kinh qua không ít những cuộc mây mưa, song chỉ có lần này, phu nhân mới biết thế nào là vùi hoa dập liễu. Xác thân phu nhân Long

Nguyên rã rời cùng hai gã công tử con nít tinh nghịch quái gỡ cùng sự phàm phu nanh ác của chúng.

Viên Ký lại khẽ hỏi sau khi toét miệng ra cười:
– Tại sao phu nhân lại buồn bã. Nếu phu nhân bớt hẳn đi sự khe khắt trên khuôn mặt người ắt sẽ có được cảm tình của người đối diện. Nhất là từ những gã nam nhân đang cô đơn như tại hạ.
Câu nói của gã công tử em khiến phu nhân đỏ mặt. Ðó là lời khen hay trách móc nhỉ?
Hai gã công tử song sinh không khác nào một cơn sóng thần, dìm chặt Long Nguyên vào dòng chảy của lạc thú nhục tình. Với bốn cánh tay vô cùng ăn ý, anh em Viên Hựu đã khiến phu nhân nhà họ Viên ngoan ngoãn chấp nhận hiến thân cho anh em họ.

Hai mi mắt Long Nguyên từ từ khép lại. Tiết hạnh gì thì cũng là đàn bà, mà đàn bà quá lâu ngày khuê phòng vắng tướng công thì khó tránh được những khoảnh khắc chanh chảnh trong lòng, như đóa hoa ngong ngóng con ong cái kiến, như mảnh ruộng hoang tha thiết đường cày của gã nông phu… Long Nguyên phu nhân hẳn cũng đang chanh chảnh như vậy mà…

Trong căn biệt phòng tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng thở dòn dập của Long Nguyên thỉnh thoảng lại thốt lên những âm thanh rên rĩ biểu lộ tất cả cảm xúc tràn trề nhục dục của nàng. Nếu người ta hay nói anh hùng khó qua khỏi ải mỹ nhân, thì đối với nàng: theo đúng nghĩa đen, anh thư tránh cũng khó thoát nổi những cái lưỡi giảo hoạt của các trang mỹ nam tử như anh em nhà họ Viên này.

Vậy là từ đó đêm đêm tại một biệt phòng trong Dạ Hương lầu, nếu người ta có thể chứng kiến, một chữ “có thể” rất ư mơ hồ, thì sẽ thấy có hai gã công tử đứng hai bên một chiếc tràng kỹ có mái lều bằng lụa mỏng tang trắng toát. Ánh sáng từ 4 ngọn minh đăng đặt ở 4 góc tràng kỹ chiếu xuyên qua màng lụa đó, tôn tạo một thân thể đàn bà với những đường cong nằm duỗi dài bên trên, trong một tư thế vô cùng gợi tình – nếu không muốn nói là quá ư kích động! Họ đang làm cái gì đó… chẳng ai mà biết được, nếu không phải là một trong 3 người chính họ.

Bấy giờ vào năm 354 tr. CN, Bàng Quyên tướng quốc nước Ngụy dẫn 80.000 quân đi bao vây Hàm Ðan – kinh đô nước Triệu. Kế hoạch tiến quân này đã thất bại ngay từ trong trứng nước mà nghiệt thay, một trong những nơi rò rĩ tin lại là từ phủ Tướng quốc phủ, xuất phát từ đại phu nhân Long Nguyên. Ðó là một trong những lý giải nguyên nhân tại sao, quân Ngụy với binh hùng tướng mạnh mà vẫn không công phá được thành Hàm Ðan, mặc dù bao vây ròng rã suốt 12 tháng trời.

Ðúng là anh hùng với hảo hán! Anh hùng khó qua ải mỹ nhân… mà ải mỹ nhân là cái gì vậy? – Là cái đũng quần của người đàn bà đẹp! Ðẹp như ta đây! – Trong một lúc cơn hứng tình được đáp ứng đến tột cùng, Long đại phu nhân đã thốt lên như vậy. Ðiều này có đúng hay không thì tùy suy xét mỗi người nghe, song nàng ta đã nói như vậy trong Dạ Hương lầu.

Khi quân Ngụy đang bao vây nước Triệu, thì quân Tề cũng rục rịch động binh sau khi nhận được thư cầu cứu của Triệu hầu. Thời khắc tiến hành cuộc tranh đấu giành ngôi bá chủ Trung Nguyên đã điểm, Tề Uy Vương đã quyết định…

Tại doanh trại tiền phương quân Tề, tướng tiên phong Kim Dực đang ngồi uống rượu. Kim tướng quân đã nhận được lệnh của Ðại Khách khanh quân sư Tôn Tẫn: động binh nhưng không động chiến…

Ðang ngồi trên chiếc bàn nhỏ trong trại chủ soái, chợt Hằng My – một phu nhân áp trại của Tiên phong tướng quân Kim Dực vặn người rồi đặt bàn chân phải lên bàn chân trái, Kim Dực không biết rằng cô gái kia đang mỏi chân hay nàng ngụ ý điều gì. Bộ óc vốn thường ngày rất linh hoạt của gã hôm nay hình như nó muốn phản thùng, nó trở nên mụ mẫm một cách đáng tức cười.

Bước đến sau lưng Kim Dực, vừa đấm lưng gã, Hằng My vừa nói:
– Sao thượng cấp lại nói vậy… Thượng cấp đã sắp xếp cho mọi chuyện trôi chảy rồi mà.
Kim Dực thòng tay ra sau lưng Hằng My, gãi gãi vào vùng âm hộ vô cùng ấm áp của nàng thiếp yêu, rồi gật đầu: – Ta đã sắp xếp cả rồi.
Dáng của Hằng My thanh mảnh, thắt lưng thật yểu điệu. Nụ cười mỉm trên cánh môi xinh như mộng của nàng. Ðôi chân mày sắc và mỏng của nàng hơi nhướng lên, Hằng My nhỏ nhẹ nói:
– Ứ ừ, thượng cấp làm sao thì làm. Thiếu phần của tiện thiếp này là hổng được đâu nghen.
Kim tướng quân ngây ngất với ánh mắt thu tình của của Hằng My: – Ðêm nay ta cảm thấy hoan hỷ và hạnh phúc vô cùng, thôi nàng hát cho ta nghe đi.
Hằng My nheo một bên mắt hóm hỉnh rồi nói tiếp:
– Thượng cấp muốn tiếp thiếp hát bài hát gì nào?

Nàng bất ngờ vòng tay bá lấy cổ Kim Dực, nàng chủ động dán sát mình vào người tướng quân Kim Dực, miệng ngân nga:
Nam nhi muốn được mạnh, kết bạn không cần nhiều.
Diều kia tung bay cao, lũ chim rẽ ra tránh.
Ðao mới mua năm xích, treo trên cột giữa nhà.
Mỗi ngày đem ra vuốt, yêu hơn gái mưới lăm…

Kim tướng quân uống cạn chén rượu rồi từ từ đứng lên, hai người nhìn nhau. Trong tận cùng sâu thẳm của tư tưởng, Kim tướng quân nghĩ thầm:
– Hằng My… ta vẫn say đắm và yêu nàng như thưở nào.
Hằng My điểm một nụ cười khích lệ Kim Dực, nụ cười đó gởi gắm tất cả tình yêu của nàng vào cho vị tướng quân mà nàng luôn sùng bái. Nàng ngã đầu dựa vào ngực Kim Dực như thể lắng nghe tiếng vồn vã của trái tim Kim Dực.
– Thiếp muốn hầu hạ tướng quân.

Kim Dực cúi xuống nhìn thể pháp của Hằng My, gã đặt giáp trụ mình xuống rồi khẽ gật đầu. Nàng đứng thẳng người để cho viên thượng cấp lột y phục nàng, hết áo ngoài, yếm trong rồi tới váy ngoài và váy trong. Mặc dù Kim Dực đã hơn một lần sở hữu tấm thân tràn đầy dục tình nóng bỏng kia, song lần này thì gã thèm thuồng cực độ. Tại sao lại thèm thuồng chớ? – Bởi lần trước, Kim Dực ăn chưa đủ no, chơi chưa đủ sướng! Nên lần này, cục yết hầu trên cổ Kim Dực liên tục chạy lên chạy xuống theo từng cử động uốn éo vặn mình của Hằng My.

Hằng My phơi mình ra dưới con mắt của Kim Dực. Những ý niệm lâng lâng trong tâm tưởng Hằng My, theo một thứ bản năng vô thức nàng đặt tay lên cặp nhũ hoa đã căng phồng lúc nào không biết của mình. Sắc diện nàng bắt đầu hây hây đỏ vì sự liên tưởng ngọt ngào kia, chẳng mấy chốc đôi lưỡng quyền nàng cũng đỏ bừng theo.

Gã Kim Dực có khuôn mặt chữ điền, đôi mắt sáng và to, cùng với sống mũi dọc dừa thẳng tắp. Một khuôn mặt hoàn chỉnh của nam nhân mà bất cứ nữ nhân nào cũng ước mơ phu tướng mình có đặng khuôn mặt đó. Nụ cười mỉm trên cánh môi mỏng của Tiên phong tướng quân Kim Dực luôn toát ra một vẻ cuốn hút lạ thường, gã có dáng dấp của một đại đạo hái hoa hơn là một mãnh tướng tiên phong nước Tề.

Kim Dực tướng quân ôm chặt tấm thân của Hằng My như đang giữ một bảo vật vô giá, sợ kẻ khác tước đoạt khỏi tay mình. Gã dúi đầu vào giữa bầu vú căng phồng của Hằng My, trong khi hai tay lại lần chuyển xuống đôi mông tròn có làn da mịn trắng.

Kim tướng quân dằn ngửa Hằng My ra dưới sàn thảm rồi trườn lên người nàng. Kim Dực mân mê bầu vú của Hằng My, gã thấy nó mềm mại và ngọt ngào như hai quả tuyết lê. Càng vuốt ve, gã càng cảm nhận xúc cảm dạt dào ngập tràn khắp tứ chi. Kim Dực thò tay xuống phía dưới, từ từ móc cái dương cụ dài ngoẵng của mình ra, lúc lắc nó vài cái như khích lệ ba quân trước khi xung trận rồi đặt vào tay Hằng My. Nàng

thiếp yêu quá hiểu cái công đoạn tiếp theo của mình, Hằng My khẽ chồm người dậy, ngậm chặt lấy gã tiểu tướng dài ngoẵng kia vào miệng, nàng muốt chùn chụt, nghe rõ to…Hết

( Hết – Truyện địt nhau của vua chúa ngày xưa )

VN88

Viết một bình luận