VN88 VN88

Truyện đam mê nóng bỏng cuồng vội – Truyện 18+

– Thầy còn sức không đó, đừng làm cho người ta nóng người lên rồi bỏ chạy nghe.
Thầy Bẩy Ly đưa tay xoa bụng Hương, cười hì hì:
– Lần này không có chạy đâu, thầy muốn cái này này.
Hương vẫn chưa hiểy ý thầy Bẩy Ly muốn gì, nàng mỉm cười nói:
– Thầy là người đầu tiên biết con có bầu đó. Chính anh Tấn cũng chưa biết chuyện này đâu, con định anh ấy đi Thất Sơn về rồi mới nói.
Nghe Hương nói vậy, thầy Bẩy Ly mừng rỡ.
– Như vậy con khỏi phải nói nữa làm gì cho phiền phức. Nói gần nói xa, chẳng qua nói thực. Thầy muốn con cho thầy chiếc bào thai này đặng luyện Thiên Linh Cái. Đó là điều kiện thầy muốn đổi cho con lấy con Hắc Xà đó.

Hương nghe nói rụng rời chân tay, nàng không biết phải khóc hay cười đây? Đứa con của Tấn trong bụng nàng là nguồn sống duy nhất nối liền cuộc đời nàng với Tấn. Bây giờ phải moi ra cho thầy Bẩy Ly luyện Thiên Linh Cái thì còn gì mà nói nữa đây. Hương còn lạ gì cái phép thất nhân ác đức này, ở Châu Đốc đã có một dạo thiên hạ thi nhau luyện Thiên Linh Cái. Có kẻ phát điên, có người vô tù.
Nàng không ngờ bây giờ lại tới phiên nàng dính vô cái vòng khổ lụy đó ! nàng run rẩy nói:
– Thầy nhất định phải luyện Thiên Linh Cái hay sao?
Thầy Bẩy Ly nghe Hương hỏi, “Hừ” một tiếng nghe lạnh người. Giọng ông ầm ừ như bực tức lắm:
– Bây giờ con đổi ý rồi phải không, vừa mới thề thốt đó đã quên rồi hay sao. Con Hắc Xà vừa rồi nghe lời con, bây giờ nó cũng có thể nhẩy ra bất cứ lúc nào cuốn lấy cổ
con, hoặc chui vô mình con bằng bất cứ chỗ nào mà ta muốn đó con hiểu không?
Nước mắt Hương trào ra, nàng thấy không còn thế nào cứu được đứa con trong bụng nữa rồi. Hương ôm lấy thầy Bẩy Ly thổn thức.
– Thầy ơi, con có dám nuốt lời hứa bao giờ đâu. Chỉ vì thầy nói bất ngờ quá, làm con xúc động, nên không ngăn được nỗi lòng thôi. Thầy thử nghĩ, có người mẹ nào lại không thương con chứ. Con đã nói rồi, thầy muốn cái gì con cũng xin dâng chọ thầy kia mà.
Thấy Hương nói xuôi, thầy Bẩy Ly mừng rỡ, an ủi nàng:
– Con thử tính xem, đứa con trong bụng con có lẽ cũng ba bốn tháng rồi. Vậy mà con chưa cho thằng Tấn hay, nếu bây giờ con mới nói, liệu nó có tin con không. Hơn thế nữa, cha mẹ nó mới chết mà dám lấy vợ ngay hay sao. Con sẽ ăn làm sao, nói làm sao với gia đình đây ?
Ngừng một lát, ông nói tiếp:
– Bây giờ thầy có trục cái bào thai ấy ra, luyện Thiên Linh Cái thì cũng tốt thôi, đỡ phiền phức cho cả con lẫn thằng Tấn. Con và thằng Tấn còn trẻ, lo gì không có cả chục đứa con chứ đâu phải chỉ có một đứa này rồi hết đâu. Hương nghe thầy Bẩy Ly nói cũng có lý, nàng thấy an ủi phần nào. Chậm chạp hỏi:
– Thầy ơi, trục cái bào thai ra có đau không?
Có gì đâu mà đau mới đớn, chỉ uống một thang thuốc là nó chui ra ngay lập tức.
Hương ngây thơ hỏi:
– Bộ thầy có mang sẵn thuốc theo hả?
Thầy Bẩy Ly cười hl hì:
– Làm gì mà có sẵn ba cái thứ đó chứ. Nếu con chịu, chúng mình ra tiệm thuốc bắc hốt mấy hồi.
– Người ta chịu bán cho mìnhba cái thứđó sao hả thầy.
Thầy Bẩy Ly kéo chân Hương gác qua mình, bỏ qua một bên, xoay mình nàng lại ngồi trên đùi, đối diện với ông, mỉm cười nói:
– Ai mà dám bán ba cái thứ đó, bộ họ muốn đóng cửa tiệm vô khám lớn hay sao chứ.
– Vậy làm sao chúng mình mua được hả thầy?
– Ôi có khó gì đâu, nếu bảo họ bán thuốc phá thai thì không ai dám, nhưng vì mình đã có toa rồi, đi mỗi tiệm mua một món thì có trời mới biết. Mua ở đâu lại không có.

Càng nói chuyện lâu với thầy Bẩy Ly, Hương càng thấy chắc chắn đứa con đầu lòng của nàng bị khai tử rồi, không còn chút hy vọng nào thầy Bẩy Ly bỏ cuộc nữa! Tâm can nàng đau đớn không cùng, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố giữ vẻ tự nhiên để làm thầy Bẩy Ly vui.

Trong khi ấy, thầy Bẩy Ly mừng vô hạn. Ông vẫn mong muốn có một con Thiên Linh Cái từ lâu; loài yêu tinh này linh hiển vô cùng mà lại gọn gàng nữa. Nuôi nó dễ sai khiến và muốn xách đi đâu thì xách, không ai biết, còn như mấy con Hắc Xà kia, dù có lợi hại thực, nhưng làm sao mà vác nó ra khỏi nhà đây.

Từ hôm theo sư phụ lên Sài Gòn tới giờ, chưa bao giờ ông thấy thoải mái và sung sưỡng như bây giờ. Ông cúi xuống bụng Hương, hôn lên trên làn da căng đầy ấy, thì thào:
– Con ơi, tối nay chui ra, mai mốt theo ta về Thất Sơn nghe không.

Chiều nay trời trong vắt, đã mấy hôm trời mưa liên tiếp nên không khí thực mát mẻ. Ông Sáu, người chồng hờ của Đào cũng trốn vợ tới ở nhà nàng từ sáng sớm. Ông ta nói dối vợ là tàu nhổ neo sáng nay để vội vàng tới đây, hú hí với Đào cho đỡ mong đỡ nhớ. Sự thực thì tối nay tàu mới rời bến và Sáu sẽ lại đi vài tháng nữa mới trở về.

Cả ngày Đào và Sáu cuốn quýt lấy nhau. Vợ Sáu có lẽ cũng hơn Đào cả chục tuổi. Sáu lấy nàng là do cha mẹ gạ bán, chứ thực ra chàng có thương yêu người đàn bà này bao giờ đâu. Quê mùa, lại cục mịch, chỉ được cái thực thà, an phận, luôn luôn luẩn quẩn ở nhà nuôi con cái rất đàng hoàng nên chàng không nỡ bỏ.

Tuy nhiên, Sáu cũng đã cặp với Đào, và cứ khi tàu cặp bến, chàng lại ghé nhà nàng dăm ba bữa mới trở về nhà với vợ con, rồi trủởc khi tàu nhổ neo một ngày, chàng lại nói dối vợ con trở về tầu để tới nhà Đào hú hí với nàng ngày chót trước khi tàu ra khơi.

Hôm nay cũng vậy, Sáu đã tới đây từ sáng sớm, lúc Đào còn cuộn ưùnh trong chăn. Chàng chung vào mùng, luồn mình vô trong ôm cứng lấy nàng.

Đào giật mình thức giấc thì Sáu đã tuột hết quần áo nàng ra tự hồi nào rồi. Khi đi ngủ, Đào có thói quen chỉ mặc mộtbộ đồ mỏng manh nên Sáu chỉ cần kéo nhẹ ra một cái là da thịt nàng lồ lộ trước mắt chàng liền. Tấm thân đẫy đà này của nàng đã làm Sáu điêu đứng bấy lâu nay. Những đường cong chạy dài trên những vùng da thịt khổng lồ mát rười rượi, luôn luôn là những hình ảnh nóng bỏng có sức hút nhưchất nam châm với sắt. Nó đã là những nhớ nhung, mong nhớ, thèm thuồng khi con tàu của Sáu lênh đênh ngoài biển cả.

VN88

Viết một bình luận