– À cho ăn hàng ngày là khi nó còn nhỏ, khi được sáu tháng thì chỉ cho ăn hàng tuần. Nhưng số lượng lại phải gấp đôi Đến khi nuôi được một năm thì cứngày rầm, trăng tròn mới cho ăn một lần. Bởi vậy dù đi đâu, thầy cũng không thể vắng mặt ở nhà ngày rầm được.
– Còn con Hắc Xà thầy cho con thì bây giờ ăn uống ra sao?
Nó được năm tháng rồi, cũng vì vậy mà lên đây phải mang nó theo.
– Thầy cho nó ăn hàng ngày à?
– Còn phải hỏi nữa, trong vòng sáu tháng, nuôi nó như nuôi con mọn chứ không dễ dàng gì đâu. Nhưng mà cũng may cho con, vì nó còn nhỏ nên thầy mới cho con được. Quá sáu tháng là nó quen hơi người nuôi, không chịu theo ai khác nữa.
– Thầy để con Hắc Xà con ở đâu?
Thầy Bẩy Ly cười ha hả.
– Đừng gọi nó là Hắc Xà con, vì nó cũng lớn bằng cườm tay và dài mấy thước rồi chứ không nhỏ đâu.
Hương càng ngạc nhiên hơn.
– Ủa, vậy nó ở đâu sao con không thấy?
Thầy Bẩy Ly nắm tay Hương kéo vô phòng, chỉ cái rương bằng tôn thực lớn để ở góc phòng, nói:
– Nó nằm trong đó.
Hương trợn mắt ngó chiếc rương đăm đăm.
– Trời ơi, con tưởng là rương quần áo của thầy chứ.
Thầy Bẩy Ly cười ha hả.
– ừ, đứa nào tưởng là rương quần áo, mở ra tính ăn trộm đồ là bỏ mạng ngay.
Hương xanh mặt, lắp bấp:
– Nó dữ vậy hay sao hả thầy?
Không ai biết được nó dữ tới đâu, nhưng với người nuôi nó, nó hiền như một con mèo con thôi.
– Làm sao nó biết được ai nuôi nó, ai không hả thầy.
– Loài này khôn như yêu tinh, phép thuật nó cũng không phải vừa. Khi mình nuôi nó, cho nó ăn hàng ngày, ôm ấp nó như con, và nhất là nó cũng có một cái tên nữa. Khi gọi thì tới, khi đuổi thì đi. Nó yêu thương mình như con cái yêu mến cha mẹ vậy. Nói tóm lại, khi con có nó rồi, con chấp tất cả mấy thằng thầy bà cà chua cà chớn, hay cả yêu tinh, ma quỉ gì cũng không bằng nó.
Hương mừng rỡ, ôm chầm lấy thầy Bẩy Ly. Niềm cảm xúc dâng lên rào rạt. Nàng không ngờ con Hắc Xà lại lợi hại tới thế. Nếu có nó rồi, nàng đâu còn sợ ma quỉ gì nữa, nó sẽ là vị thần hộ mệnh bằng xương, bằng thịt của nàng rồi còn gì nữa.
Thầy Bẩy Ly thấy nàng mừng rỡ cũng khoái chí, luồn một tay vô mình nàng mò mẫm ngay, bàn tay ông rờ rẫm trên khuôn ngực săn cứng nở nang. Ông hớn hở vì quả thực hôm nay mới thấy sự dâng hiến tận tình của Hương. Nàng ưỡn hẳn người lên cho bàn tay ông mò mẫm, hai mắt nhìn thẳng vô nhau thật ướt át tới điên cuồng. Bỗng ông nghĩ ra một cách hưởng thụ tuyệt vời, bảo nàng:
– Bây giờ thầy dạy con cách luyện con Hắc Xà này ngay bây giờ. Nếu để Tấn và thầy Hai Cơ về, chúng ta không có chỗ nào luyện tập như thế này được nữa.
Nghe thầy Bẩy Ly nói, Hương mừng run lên, nàng lụp chụp nói:
– Dạ, dạ, thầy dạy con ngay đi.
Thầy Bẩy Ly gật đầu nói:
– Con hãy cởi hết quần áo ra đi.
Hương lẹ làng cởi bỏ quần áo, trong đầu nàng bây giờ. không còn gì ngoài hình ảnh quyền phép sẽ có trong tay ở con Hắc Xà này. Nàng đâu có ngờ thầy Bẩy Ly chỉ muốn lợi dụng dịp này, bầy ra những trò chơi cho chính bản thân ông, chứ thực ra quy luật huấn luyện con Hắc Xà đâu có rắc rối nhưvậy. Ông chỉ cần trao cho nàng loại Ngải Thâm, chà sát vô bất cứ chỗ nào trên da thịt nàng, rồi tự tay nàng cho nó ăn và kêu tên nó là xong. Cứ như thế nó sẽ quen hơi nàng và Hương có thể sai khiến nó như một con chó trung thành với chủ.
Nhưng hôm nay thầy Bẩy Ly bầy ra trò chơi ma quỉ này gạt Hương, để sử dụng nàng như món đồ chơi trong tay mình. Ông lấy ra một củ Ngải Thâm, bảo nàng:
– Con ]ấy củ ngải này, bẻ ra làm hai. Nằm ngửa, ưỡn ngực ra, thoa lên trên đó chừng mười phút. Để một nửa trên bụng, một nửa nắm chặt trong lòng bàn tay rồi kêu tên con Hắc Xà đều đều. Thầy sẽ thả nó ra, khi con Hắc Xà tới ăn nửa củ ngải rồi, con phải để ngay nửa củ ngải còn lại lên môi, nó sẽ tới đó ăn. Lúc ấy, con ôm lấy nó cho quen hơi, nó sẽ mến con và con dạn d với nó. Cần nhất, phải bình tĩnh và đừng sợ hãi, vì có thầy ngồi ngay bên cạnh con đây. Hương run lên vì vừa mừng vừa sợ, nhưng nàng không thể dừng lại được nữa, nhất định phải chinh phục được con Hắc Xà này bằng mọi giá. Nàng cầm củ Ngải Thâm bẻ ra làm hai. Nằm dài xuống sàn nhà, cạnh chiếc rương chứa con Hắc Xà. Hai tay cầm Ngải Đen, ưỡn ngực lên, thoa nhè nhẹ.
Thầy Bẩy Ly ngồi cạnh Hương ngắm nghía tác phẩm của mình một cách thích thú nói:
– Con phải thoa thực mạnh cho nhựa ngải dính đầy trên ngực mới được.
Hương nghe lời thầy Bẩy Ly, ấn mạnh củ ngải hơn nữa. Chất nhựa đen thui lem luốc trên ngực nàng đen như mực tầu Nàng bắt đầu thấy hơi ngưa ngứa và nong nóng nơi ngực, thân thể Hương hơi vặn vẹo vì những cảm giác kỳ cục ấy
Đây là tên của con Hắc Xà, con bắt đầu đọc nho nhỏ, chậm rãi và đều đều một âm điệu thôi nghe. Hương run run? “Dạ” một tiếng nho nhỗ, lập lại tên con Hắc Xà:
– Ria ế So Bế Tế Yết Chông Rút Ma Ma Rút Chông Yết Tế Bế So ế Ria.
Nàng cứ lập đi lập lập lại đều đều theo thầy Bẩy Ly. Tới khi thuộc lòng thì ông không đọc nữa mà chỉ còn mình nàng đọc đi đọc lại như đang niệm một câu chú vậy. Nhưng sự thực, đó quả là một câu chú chứ không phải tên con Hắc Xà nào cả. Sở dĩ thầy Bẩy Ly nói với Hương đó là tên con Hắc Xà vì sợ nàng biết đó là câu chú, mai sau sẽ có thể tự mình luyện tập được mà không phải nhờ vả vào ông nữa, đó cũng là bí mật nghề nghiệp.
Bỗng Hương nghe thấy thầy Bẩy Ly mở nấp rương và một tiếng “khè” dài vang lên thực ghê rợn. Mắt nàng trắng dã khi nhìn thấy đầu con Hắc Xà đen bóng to bằng nắm tay, ngóc lên thực cao ngay bên cạnh. Hương hốt hoảng tính vùng dậy, bỏ chạy. Thầy Bẩy Ly hét lên:
– Nằm im, nằm im. Con mà vùng dậy nó mổ một phát là chết liền đó. Cứ gọi tên nó đi, đừng có sợ gì cả.
Hương run lẩy bẩy, đọc tên con Hắc Xà đều đều như trước. Nàng thấy cái đầu nó lắc lư rồi từ từ lườn mình tới, bò xuống phía chân Hương. Thân thể nó bắt đầu chạm vô da thịt nàng làm Hương nổi da gà lên khắp mình. Khi nó bò tới đùi, Hương hoảng hốt co chân lên. Con Hắc Xà chuyển mình lẹ nhưchớp. Cuốn lấy chân nàng. Hương ruing rời chân tay vì không ngờ thân thể nó kềnh càng như thế mà mau lẹ như vậy.