o O o
Tôi thở phào nhẹ nhỏm vì đã hạ gục Ba Xường. Chỉ còn một tên nữa thôi là tôi sẽ cứu Xuân Thảo ra khỏi cảnh địa ngục này. Lúc đó, Cảnh đã chạy đến gần tôi, lo lắng hỏi tôi:
– Hùng, mày có sao không?
Tôi mỉm cười lắc đầu trả lời:
– Không sao đâu anh, còn sống nhăn răn đây.
– Mày làm tao hú hồn, viên đạn mà lệch một chút là coi như mày bỏ mạng rồi đó.
Tôi cười mỉm, phủi đích đứng dậy nói với Cảnh:
– Mình phải cứu Thảo ra trước khi thằng còn lại trở về.
Rồi, cùng Cảnh chạy về phía nhà gỗ, tôi thấy trong nhà Xuân Thảo bị trói chặt hai tay ra sau lưng, và nằm bất tỉnh ở một góc. Tôi để Cảnh chạy vô cởi trói cho Xuân Thảo, còn tôi đứng hấp hé nơi cửa sổ coi chừng động tĩnh bên ngoài. Cũng vào vừa lúc ấy, từ sau rặng cây, tôi thấy một bóng người chạy về phía chúng tôi. Đoán là gã này nghe được súng nổ đã phóng về. Tôi báo động Cảnh:
– Cảnh ơi, không kịp nữa, thằng kia nó quay trở về rồi, mình phải bố ráp sau cánh cửa, tập kích nó bất ngờ!!
Thấy gần đó có một bó củi khô, tôi lựa hai khúc cây to và chắc, thẩy một cái cho Cảnh, tôi và anh mỗi người núp sau một bên cánh cửa và chỉ chờ tên sói lang còn lại sa bẫy. Thời gian trôi qua nặng nề và hồi hộp quá. Tên Hắc Sói đã từng bước từng bước một phóng như ma đến căn nhà gỗ. Hắc Sói dừng trước căn nhà, quan sát chung quanh. Bốn bề im lặng, hắn đằng hắng giọng rồi hét lên:
– Thằng Tòng, thằng Xường, hai thằng bây ở đâu!!!
Không một ai trả lời. Linh tính cho Hắc Sói biết là có điềm không hay xảy ra, hắn rút trong túi quần ra khẩu súng lục bạc màu, chỉa ngay vào căn nhà, từng bước một tiến đến. Càng đến gần cánh cửa, hắn càng bước chậm lại. Đùng!! Hắn nổ súng. Và viên đạn xuyên qua làn gỗ, chỉ cách người tôi bằng một ly mà xuyên vào thành gỗ khác. Hú hồn, nhưng tôi cũng rán nín thở chờ đợi. Gã Hắc sói quay người chỉa khẩu súng về phía cánh cửa mà anh Cảnh đang nấp sau, định nhả viên đạn thứ hai. Chợt cánh cửa ấy bật tung ra, đập mạnh vào Hắc Sói. Rầm…. Cánh cửa đập mạnh vào người của Hắc Sói, và Cảnh nhanh như chớp phóng ra, tay lăm le miếng gỗ định đập xuống. Nhưng Hắc Sói kịp bình tỉnh nhắm về phía anh Cảnh khạc lửa…Đùng…Cũng vào lúc ấy, tôi phóng người ra và che trước người Cảnh. Bả vai phải tôi nhói đau, viên đạn gim sâu vào bờ vai gần chỗ nách tôi. Tôi khịu xuống và Hắc Sói chỉa súng ngay trán Cảnh. Cảnh một phần vì sững sờ và một phần thì chết điếng người ra không biết phải làm gì. Tôi lồm cồm cố nhịn đau, ôm vào chân Hắc Sói miệng cầu khẩn:
– Tôi xin anh đừng hại chúng tôi. Anh muốn tiền thì chúng tôi sẽ đưa hết. Chưa đủ thì tôi đưa thẻ rút tiền cùng số mật mã cho anh rút hết. Xin anh, hãy tha cho chúng tôi!!! Tôi xin anh!!!
– Đồ chó chết!!…Đùng…
Một viên đạn nữa ghim sâu vào bắp đùi phải của tôi…. Sự đau đớn và nóng bỏng của vết thương cũ và mới đã làm tôi tê liệt cả bản thân… Đây là lần đầu tiên tôi được ‘ăn đạn’… và tôi không dám kêu lên vì biết chỉ làm cho máu hứng giết người của Hắc Sói lên cao. Bặm môi, tôi nhắm mắt lại chỉ chờ phát đạn cuối cùng của Hắc Sói kết liễu tính mạng tôi. Nhưng không, Hắc Sói đã rời mũi súng khỏi tôi và chỉa về Cảnh khạc lửa…Đùng….Á á…Cảnh rú lên và anh ta khịu xuống… Bắp đùi anh ta rỉ máu…và anh ta lăn lộn trong đau đớn…Hắc Sói nở nụ cười nham hiểm:
– Tụi bây muốn nói tiền với tao hả… Coi đây…Gã mở phuyẹt bua tuya của cái túi đen gần đó…Tôi thấy đâu nào là vàng vòng, châu báu, kim cương rực chiếu, nhẫm tính nếu đem bán ra cũng cỡ mấy triệu dễ như chơi. Chắc có lẽ là đồ ăn trộm, tôi nghĩ thầm.
– Vậy anh muốn sao?? Cảnh nhăn nhó hỏi.
– Tao muốn sao hả???? Hahaha…tao cũng chẳng biết… Ban đầu tao tính tìm kế giết hai thằng anh em cua tao. Dè đâu hai bây đã ra tay hộ tao…Hahaha…càng tốt…vậy giờ để tao giải quyết ba đứa bây một lượt luôn cho gọn….hahahah…
Cười đắc ý, Hắc Sói lấy hai sợi dây thừng trói gườm tay chân chúng tôi lại rồi đá hất chúng tôi về cùng một xó với Thảo. Xong, gã quay lại kiểm kê số hàng để trong những cái túi thể thao trên bàn. Gã này đồng thời lục lọi xác của hai thằng em xấu số, lấy hết những vật đáng giá trên người bọn nó. Xong, Hắc Sói hất chúng xuống con sông gần đó…Khi hoàn tất, hắn quay lại chỉa súng vòng quanh chúng tôi, miệng cười nham hiểm, lẩm bẩm:
– Một, hai, ba….Ba, hai, một….trong ba bây đứa nào chịu chết trước đây….
Tôi thấy Cảnh nhắm mắt lại chờ chết, còn Thảo thì vẫn còn đang bất tỉnh. Tôi ưỡn người ra nói:
– Anh giết thì giết tôi…. Hãy để cho cặp vợ chồng này sống… Tôi chịu lấy mạng tôi đổi mạng hai người họ….
Bốp….một cái tát như trời giáng vào mặt tôi…Còn đang ngất ngư….tôi nghe Hắc Sói chửi:
– Mày tưởng mày anh hùng lắm hả? Cho mày biết, không đứa nào còn sống sót rời khỏi đây đâu… Mày muốn chết trước hả….hahah…vậy để tao cho mày chết cuối…Mày sẽ chứng kiến cái chết của hai đứa bạn mày…mày sẽ thấy cái chết đáng sợ như thế nào con ạ….
Hắc Sói chỉa súng về Xuân Thảo và nhả đạn…Đùng…Viên đạn vừa phóng ra thì tôi đã vội nằm đè lên người Thảo…Á…. Lại thêm một viên đạn nữa cắm sâu vào người tôi, viên đạn xuyên sâu vào bả vai trái của tôi…. Đã trải qua hai lần bị găm đạn, lại thêm một lần nữa tôi bị đớn đau xác thịt, và sức ép nóng bỏng của viên đạn vào tận xương tủy làm tôi liệt ra không còn sức phản kháng.
Hắc Sói giận dữ hất tôi ra, đá vào bụng, vào mặt tôi những cú đá ‘đến nơi đến chốn’…. Tôi chỉ còn thấy được là máu…máu… tràn khắp người tôi… Tôi không còn sức phản kháng nữa, chỉ nằm đó chờ bị đánh, và chờ chết.
– Mày ngon lắm, đáng mặt máu anh hùng. Được….hahahah…mặt Hắc Sói lộ vẻ nham hiểm…tao thấy mày với thằng kia thích con nhỏ này lắm phải không….hahah…Được…. tao sẽ để cho tụi bây suốt đời không còn đụng đến con nhỏ này được nữa….hahahah….
Nói đến đó, Hắc Sói bế Xuân Thảo nằm lên giường, rồi lục lọi trong cái túi xách tay để ‘đồ nghề’ gần đó. Hắn lôi ra, nào ống kim, ống chích, dăm ba bao bịch thuốc. Rồi, Hắc Sói lấy năm, sáu viên thuốc xanh đỏ, banh miệng Thảo ra rồi đổ hết đống thuốc vào họng Thảo. Xong, Hắc Sói với lấy ly nước đổ tràn vào miệng nàng khiến những viên thuốc theo dòng nước xuống cổ họng và tan ra. Gã lấy ống chích, chích cho Thảo một mũi thuốc, mà tôi đoán cũng chẳng tốt lành gì. Rồi, hắn lại lấy ra một ống chích nữa, nhưng lần này, hắn lại ghim vào người hắn hút máu hắn ra…. Vì bất thình lình mất một số máu, người hắn liểng xiểng ngã về sau, và vô tình làm đổ bể ly nước từ trên bàn rớt xuống. Một trong những mảnh vỡ đã rớt gần bên tôi. Nhanh tay tôi thò lấy, và dùng nó, cưa sợi dây thừng trên tay ra. Hắc Sói không chú ý lắm về cái ly bị bể, hắn đắc chí cười nói:
– Tao vừa cho con nhỏ uống dăm ba viên kích dâm, rùi chích cho nó một mũi xì ke nữa. Kiểu này mà tới sáng, nó không được đụ là đứt dây nứng lồn rồi ứa máu ra mà chết thôi. Nói cho tụi bây sáng mắt, tao đã làm thử với gần cả chục con đĩ là cả chục con thiếu điều chết đi sống lại. Tánh thuốc hành đám đĩ cả đêm… Có con chưa được thỏa mãn, ứa máu chết, còn có con, chơi xong một lần là ‘lãnh cảm’ luôn… Con dâm lắm thì cũng ‘ngán gần cả tháng trời’ mới dám chơi tiếp… Ờ nãy tao cho con nhỏ uống gấp ba, gấp bốn lần số lượng tao cho con đĩ. Tụi bây cầu trời sao cho nó qua khỏi kiếp này là vừa…hahahah…
Quả thật vậy, tôi thấy Thảo đã rục mình cựa quậy. Nàng bứt rứt, quằn quại rên rỉ những tiếng a ứ không ngớt. Những mảnh quần áo lần lượt tự nàng cởi ra. Xuân Thảo lồ lộ cơ thể ngọc ngà mà trước giờ chỉ có nàng được phép chiêm ngưỡng nó thôi. Thảo có vẻ đẹp của một nàng công chúa cao sang, diễm lệ, và sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành đã làm cho bao kẻ đắm say, kể cả tôi…. Tôi đau lòng khi biết rồi đây cơ thể nàng sẽ bị dày vò bởi bàn tay thô nhám của tên tướng cướp này. Hắc Sói miệng cười đắc ý, gã lẩm bẩm nói ra mồm:
– Tao quên nói hai thằng bây, tao bịnh SIDA. Máu ở trong ống chích này, gã chỉa ống chích lên cho chúng tôi thấy, đã chứa máu lây của tao…Giờ, tao ghim vào con nhỏ này, thì coi như nó dính luôn…hahaha…tiếc cho cái sắc đẹp tuyệt vời này…cuối cùng chỉ để cho mình tao hưởng….hahahahah…..
Hắc Sói bắt đầu tiến bước về phía Xuân Thảo.Từng bước hắn tiến đến, là như từng nhát dao găm vào tôi. Tôi nóng lòng dùng mảnh vỡ cưa thật nhanh vào dây thừng, nhưng cọng dây dai như đĩa, cắt hoài không đứt. Ngó về phía Cảnh, thấy anh ta nhắm mắt, lắt đầu, bên bờ mi đã hoen những giọt nước mắt chua xót. Mỉm môi, tôi ghim sâu mảnh vở vào khúc dây buộc tay tôi, sâu đến nỗi nó đã ghim trúng và mạch máu của cổ tay tôi. Nhịn đau, tôi dựt dựt thiệt mạnh và cuối cùng sợi dây chết bầm ấy cũng đứt ra. Nhanh như chớp, tôi lao mình về phía Hắc Sói. Nghe tiếng động, Hắc Sói quay đầu lại, thì thấy tôi đang lao đến. Hoảng sợ, hắn rút súng chỉa về tôi bắn lia lịa. Nhưng tôi cũng đã tiến sát đến gần hắn, mảnh ly vỡ nhanh như chớp cắt ngang yến hầu hắn….. Bựt….Đùng…Hai tiếng động phát ra cùng một lúc, tôi đã cắt ngang yết hầu của hắn và viên đạn cũng bắn sâu vào trong bụng tôi… Tôi khịu xuống, kiệt sức nhìn Hắc Sói.
Hắc Sói mắt trợn tròng, tay buông súng, bịt ngang yết hầu, ngó tôi, rồi ngó lại Thảo. Hắn từng bước từng bước một lăm lăm bước về phía Thảo. Tôi cố lết theo Hắc Sói dù lúc đó, mình tôi đã ghim đủ năm viên, để cố níu ghót chân hắn lại. Nhưng, hắn đã sát bước đến Phương Thảo và ghim xuống lưỡi kim nhọn tử thần ấy. Nó cắm sâu vào da thịt Xuân Thảo làm nàng rú lên đau đớn, nhưng rồi Thảo vẫn mơ màng, quằn quại dày vò vì chất thuốc lan tỏa. Cũng cùng lúc ấy, máu từ cổ họng Hắc Sói xẹt xẹt tuôn ra, hắn thè lưỡi, mắt trân trân, rồi khịu xuống tắt thở. Thế là xong đời một tên tướng cướp. Lúc sống hắn chẳng đem lại lợi ích gì cho xã hội, mà lúc chết lại cố níu kéo cướp đi tánh mạng của một thiếu nữ ngây thơ vô tội…..
Lúc ấy, tôi cũng đã đến bên Xuân Thảo. Rút vội mũi chích ra, thì thấy máu nóng đã nhễu nhãi từ cây kim, không biết là của Xuân Thảo hay là của tên Hắc Sói. Lo cho tánh mạng của Thảo, tôi chẳng màng đến có nguy hiểm hay không, chu miệng vào chỗ vết thương, cố hút những chất máu ở chỗ cánh tay bị chích ấy. Nhả ra được miếng máu nào là tôi như bớt đi một gánh nặng, dù biết đó chỉ là một hành động ngu dốt, vì là máu theo dòng luân chuyển chỉ giây lát là lan tỏa khắp cơ thể, vả lại làm vậy chỉ làm tôi lây SIDA theo Thảo chứ chẳng cứu ích được gì. Nhưng chỉ có một tia hy vọng là tôi sẽ liều mình làm thử, bất chấp là ngu hay dốt, chỉ cần một tia hy vọng thôi……. Cả cơ thể tôi yếu dần……và tôi ngất đi…………..
o O o
Khi tỉnh lại, thấy Cảnh đang băng bó cho tôi. Hỏi ảnh, chuyện gì đã xảy ra, thì anh kể cho tôi nghe là lúc tôi ngất đi, Cảnh đã trườn mình đến chỗ có những mảnh sành vỡ và cưa dây trói. Và anh ta đã giải phẫu lấy những đầu đạn và băng bó lại vết thương cho tôi. Thì ra Cảnh là một bác sĩ thực tập chuẩn bị ra nghề nên giải phẫu thành công như vậy.
– Cảm ơn anh Cảnh…không có anh, giờ này em xuống chầu diêm vương rồi…
– Đừng nói thế, mày vì cứu tao và Thảo nên mới ra nông nỗi này…tao phải cảm ơn mày lại là đúng hơn.
Nhắc đến Thảo, tôi mới sực nhớ, hỏi ảnh:
– Uûa, Thảo sao rồi anh?
Cảnh lắc đầu: