– Uùi giời, công nhận em tui đây không có máu lãng mạn gì hết vậy nè. Cứ hở ra là đòi đánh với nhéo không?? Chắc mai mốt cưới Thảo về anh bị bầm dập đầy người quá à.
– Chứ sao, Thảo vừa nói vừa giơ ngón tay nhọn được sơn bóng láng xòe ra và vuốt lên má Cảnh, miệng cười xinh:
– Anh mà làm trái lời em là coi chừng khuôn mặt bảnh trai của anh đấy nhé!!! Bù lại, nếu nghe lời em, em thương anh nhiều…
– Bao nhiều mới gọi là nhiều?
– Ờ, thì nói nhiều là nhiều, có muốn thử không??
– Ừ, thì để anh xem là bao nhiều….
Cảnh bất chợt hôn lên môi Thảo.Xuân Thảo ngỡ ngàng toan đẩy Cảnh ra, nhưng rồi, nàng lại buôn lỏng và ngã xuống bãi cỏ. Cảnh miệng vừa hôn Thảo, vừa vuốt ve cặp nhũ hoa đang nhô cao sau làn vải. Chiếc lưỡi Cảnh điêu luyện, nó nút xong lưỡi Thảo là quằn xuống, liếm lấy cổ Thảo, cánh tay di chuyển mò mẫn trên cơ thể nàng. Tôi thấy má Thảo hồng ửng, ánh mắt trữ tình dòm về chân trời mông mênh. Đôi bàn tay mềm mại bóp chặt lấy những cánh lá xung quanh. Hơi thở nàng dồn dập khi bàn tay Cảnh mò xuống chiếc váy dưới của Thảo. Cảnh xem ra không hấp tấp để đụ Thảo mà muốn vờn sao cho con nhỏ này mê mệt mới hết làm phách về sau đây, tôi nghĩ thầm. Anh ta cởi những nút quần Thảo xuống và rồi cuối cùng ảnh và tôi đã thấy được chỗ thầm kín nhất của Thảo. Sau cái quần xì-líp hồng nhạt có thể thấy suốt, là một vùng lông đen thẫm được cạo hình tam giác nhỏ. Nó đã khiêu khích lòng sinh dục của tôi và Cảnh. Và rồi, Cảnh khéo léo cởi một bên quần xì líp, và liếm ngọt sớt ở hai bên bờ âm đạo Thảo.
– Á…ơ ơo…..nhột quá Cảnh ơi, Thảo rên.
Dưới ánh đèn hiên vàng mờ, quyện lẫn mùi hương quỳnh hoa thơm ngát thoảng qua mủi tôi, và cảnh làm tình của Thảo& Cảnh đặc sắc diễn ra trước mắt, đã làm ‘thằng em’ tôi nổi dậy đòi quyền sống. Nứng quá, tôi tính tháo nút ra, sục vài cái cho đỡ tức, nhưng không dám, sợ làm động đến cặp tình nhân này, thì chẳng những sau này tôi không yên thân, mà còn bỏ đi một màn làm tình sống động này. Đầu óc tôi lúc đó phân vân vô cùng, một mặt thì muốn nhảy ra đập ngất xỉu tên Cảnh rồi đụ Xuân Thảo tơi bời, mặc kệ cho chuyện gì sẽ xảy đến. Mặt khác, đầu óc cho tôi biết không thể làm vậy, sẵn hai đứa này đang yêu nhau, mà mình chạy ra phá đám, thì quả mình là một đứa mất dạy, thiếu học đi dòm lén con người ta. Thôi thì đành bấm bụng ngồi yên coi hai đứa này làm tình mà lòng thì tức điên ruột. Mắt dí san sát vàp cảnh làm tình, tôi lẩm bẩm chửi thề trong bụng.
‘Tiên sư bà tổ tụi bây, bây chơi ở đâu không chơi, mà chơi trước mặt tao.Làm như tao đây là ông mai nguyệt lão của tụi bây không bằng. Mẹ kiếp, hai bây làm tao nứng mà không chơi được, tự nhiên phải ngồi gác cu. Đúng là mẹ kiếp thiệt!!!”
Cảnh bấy giờ đã vờn Thảo tơi bời hoa lá. Chiếc lưỡi trời đánh thánh đâm ấy cứ chĩa qua chĩa lại những tĩnh âm mạch nhỏ nhoi nằm sát vách lồn. Thảo mặt mày bơ phờ, nước dâm đã chảy ra khá nhiều, đôi má ửng đỏ và miệng mở to. Nàng cương mình cố cầm cự chống lại với cơn sướng đang dâng trào. Cả người Thảo quằn quại, bứt rứt. Những ngón tay xinh xinh lúc bấu lúc dãn đã nghiền nát khá nhiều những cành hoa lá mọc kế bên nàng, và phần bụng rung rung biểu hiện cái cùng cực đam mê sắp đến với nàng. Xuân Thảo chợt thét lên…Á á…chết em rồi…ứưú. Xuân Thảo lôi Cảnh dậy và hai tay sờ mó lấy hạ bộ Cảnh, lúc đó đã cồn lên một cục trong chiếc quần lót.
– Em cho anh hết đó Cảnh ơi, tình em và sự trinh trắng của em đây…. Thảo nói trong hơi thở…
Cảnh gật đầu, rút con cu khá dài, và mập mạp, hít lấy vài hơi rồi chẩn bị ép vào….. Chợt, lúc đó, bỗng có tiếng chân người bước đến…..
Cả Thảo và Cảnh xấu hổ vội buông nhau ra, bận lại quần áo, mặt mày đỏ gấc. Họ đâu có ngờ nơi hoang vắng này lại xuất hiện một đám người giữa đêm khuya. Tôi ở trong bụi cây vừa giận, mà vừa vui vì sự xuất hiện của đám chó má nào đó vào lúc này. Giận, vì tụi nó phá đám cảnh làm tình độc đáo hiếm có như vầy, vui là vì dù sao Thảo vẫn còn giữ lại trinh tiết. Nhưng thoáng chốc, tôi lại nghĩ tới, dù sao đi nữa, Thảo cũng sẽ mất trinh cho vị hôn phu nàng thôi, thì tội gì phải tiếc hộ cho nàng. Do đó, tôi nổi sùng với đám người mới đến thay vì cảm ơn họ vì sự phá đám đột ngột ấy.
Khi bọn người đó đến gần, tôi, Cảnh và Thảo thấy đó là ba gã đàn ông tuổi xấp xỉ ba mươi. Dáng người Á Châu, mạnh khỏe và nhìn khá giống loại dân giang hồ. Cả ba đi ngang qua, liếc mắt ngó nhìn Cảnh và Thảo, thấy quần áo không chỉnh tề là bọn ba này như biết chuyện gì đã xảy ra. Chúng cười với nhau, một trong ba gã chợt sổ tiếng Việt Nam:
– Hahahah, đéo mẹ nó, tối nay gặp cảnh chó đụ. Ừ, mà con nhỏ đó, nhìn đẹp thiệt, đụ mẹ, chơi nó chắc sướng cặc lắm….ahahahah
Câu đó lọt vào tai tôi thì bình thường, vô tai Thảo làm cô ta giận rung lên, nước mắt ưa ứa như muốn chảy ra, còn Cảnh thì nổi giận lôi đình, anh ta đứng lên chửi to lại:
– Đồ chó má, địt mẹ tụi bây. Câm cái miệng chó ba thằng đây lại.Đĩ mẹ nhà mày không đụ làm sao có ba thằng chó đẻ bây!!!
Cả ba thằng du côn giật mình quay lại, mắt ba đứa ấy lộ tia giận dữ, sòng sọc lên, bước trở lại chỗ Cảnh. Cảnh cũng bước đến ngang nghiên như chẳng sợ ba tên cô hồn này vào đâu. Chợt một gã trong bọn nhào ra giáng một cú đấm lên mặt Cảnh. Cảnh né người, tay đưa lên chận cú đấm đang từ bên phải giáng xuống và tay mặt giọng thẳng lại một cú thôi sơn vào mũi tên này. Bụp…. lỗ mũi tên này bắn máu tung toé. Chưa thôi, Cảnh lật tay gã này ra phía sau, và vặn ngược cánh tay ấy….Rặc…Cánh tay của tên ấy đã bị Cảnh bẻ gãy. Hắn nhăn nhó lồng lộn dưới đất. Một tên khác thấy vậy nhào lên, nhanh như chớp, hắn đấm liên hoàn lên mặt, cổ họng, và bụng Cảnh. Né không kịp, Cảnh bị giọng túi bụi. Cảnh lùi bước về phia sau để cố thoát khỏi sự công hãm của kẻ địch, và lựa thế, Cảnh chụp lấy tay đối phương, áp sát vào nhau, và giật đối phương xuống đất. Cảnh rất giỏi về võ thuật, hắn đã từng được nhiều đai đen trong các môn võ nổi tiếng như là Karate, Judo, Thái Cực Quyền, Tây Sơn Nhạn, Vô vi nam, Bình Định…. v.v.
Đối với Cảnh, một chọi ba là chuyện dễ ợt. Hắn vật ngã tên thứ hai xuống, cũng vặn tay gã này về phía sau, rồi bẻ quặc lại….Rặc Rặc…cánh tay gã này bị bẻ gãy. Tên này cũng lằn lộn dưới đất quằn quại trong đau đớn như tên thứ nhất. Đang nhơn nhơn tự đắc, Cảnh chợt cảm giác một vật lành lạnh chỉa vào đầu hắn. Dòm lên thì hắn thấy gã thứ ba đang chỉa khẩu súng lục, kề sẵn bên thái dương. Cảnh biết chỉ cần mình động đây, là khẩu súng ấy khạc lửa ngay. Cảnh dơ tay lên đầu hàng.
– Đánh nữa đi, sao mày không đánh… Ờ nãy, mày đánh giỏi lắm mà… Thử coi cú đấm mày nhanh hay đạn tao nhanh hơn……Đồ chó má..
Tên du côn đấm một cú vang bóc vào mặt Cảnh… Bộp….Cảnh liễn xiễn khịu xuống. Tên ấy không tha, liên tục đấm đá túi bụi vào người Cảnh. Xuân Thảo chạy tới bên Cảnh, quỳ xuống van xin tên du côn:
– Xin đừng, đừng đánh nữa, tôi xin anh, đừng đánh nữa….
Mặc kệ lời van xin, tên ấy hất văng Xuân Thảo ra, và tiếp tục đấm đá túi bụi vào Cảnh. Hai tên du côn kia cũng ráng ngồi dậy, đánh đập Cảnh một cách tàn nhẫn để trả thù…. Rắc….bụp….Bùng…. Cả người Cảnh lúc đó đã đầy vết bầm, chúng đánh đập dã man Cảnh, đến nỗi Cảnh hộc máu dữ dội. Tôi ở trong bụi cây thấy thế, cũng đành bó tay thôi. Đơn giản là tụi du côn này có súng, và tôi không muốn mất mạng một cách vô ích. Tụi du côn sau một hồi đánh đập chán, quay sang dòm Xuân Thảo. Gã cầm súng cất giọng kẻ cả sai hai tên du côn kia:
– Hai bây lôi con nhỏ này ra xe. Xách nó về ổ chơi cho sướng….
– Xin đừng, đừng làm thế… Xuân Thảo van xin, nhưng nàng ta có thể làm gì được trước đám hung thần dữ tợn này. Chúng lôi nàng xành xạch ra xe..
– Xin đừng, hãy đánh, giết tôi đi nhưng xin thả bạn gái tôi ra… Anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho anh…
Cảnh lết đến bên chân gã đại ca van xin.
– Đùng, đùng!! Tiếng súng nổ khạc lên, kế bên Cảnh là hai lỗ sâu. Cảnh sợ chết điếng. Gã đại ca tay cầm súng, miệng cười hăng hắc:
– Mày mà nói nữa là phát súng kế tiếp là vô đầu mày đó nhóc con. Tụi tao chơi xong con nhỏ này, rồi rạch mặt nó ra…cho mày từ nay biết thế nào là đừng đụng đến dân ‘giang hồ’, con ạ….Hahahah….
Mặc tiếng la hét, gào thảm của Thảo. Tôi và Cảnh ngồi yên không động đậy. Nhưng có điều tôi biết rõ, lúc đó, tôi ngồi yên, suy nghĩ tìm cách cứu Thảo…còn Cảnh thì rung sợ cực độ. Đám bọn ba du côn lôi Thảo ra một chiếc xe hơi cũ bạc màu sơn, và phóng dần vào màn đêm….
Trang thứ hai của bạn trai, 05/03/03
Em mến, ngày đầu chúng ta bên nhau, em như một nàng tiên xuất hiện giữa đời anh. Chúng ta bước bên nhau, em và anh phập phồng không nói nên lời, dù con tim có vạn lời tâm sự. Rồi, em đã dạn dĩ nắm tay anh, vàtình yêu chúng mình có lẽ bắt đầu lúc ấy. Phút giây đó thật bình yên, hạnh phúc. Anh đã kể cho em câu chuyện của hoa hồng nhung, em còn nhớ chăng? Thuở xa xưa, xưa lắm, lúc trời đất còn gần nhau, Chúa đã xây dựng một tòa lầu Thủy Tinh để cho những nàng tiên sinh sống. Trang Nhung là nàng tiên trẻ và đẹp nhất trong những cô tiên. Một ngày nọ, khi Trang Nhung đang cất tiếng ca ngọt ngào để kêu gọi bầy chim bồ câu bay đến lượm nhặt hạt giống để rải khắp cõi nhân gian. Tiếng hát ấy đã đến tai một tộc truởng trẻ tuổi tên Lạc Hồng. Tò mò và quyến rũ bởi giọng hát, Lạc Hồng đã tìm đến lầu Thủy Tinh. Nơi đó, Lạc Hồng đã gặp Trang Nhung và họ đã yêu nhau sau lần gặp mặt đó. Trang Nhung đã không cưỡng nỗi cám dỗ của tình yêu và nàng đã lén trốn xuống trần gian. Nhưng Chúa đã nổi giận về mối tình tiên-người của Trang Nhung và Lạc Hồng nên đã ngăn cách họ bằng một rừng gai và chỉ định, chỉ khi nào, cặp tình nhân không sợ chướng ngại của gai nhọn, mà kiếm được nhau thì Chúa mới chấp nhận cho họ sống chung.
Lạc Hồng và Trang Nhung đã không sợ rừng gai, họ khởi hành từ hai nơi khác nhau và mặc kệ chông gai trước mặt, họ vẫn bước đến với ước mong gặp lại nhau. Máu họ đã rơi rớt trên những gai góc nơi họ bước qua. Nhưng rồi, suốt một tháng trời tìm kiếm nhau, họ vẫn không kiếm ra đối phương. Cho tới một hôm, khi Lạc Hồng thấy những giọt máu hồng của Trang Nhung, và Trang Nhung cũng thấy được máu của Lạc Hồng trên cành gai, họ đã quay trở lại những chỗ họ đã đi qua. Và, ở giữa rừng gai, họ đã gặp lại nhau.
Đấng Chúa chứng kiến được sự vững bền và mãnh liệt tình yêu của Lạc Hồng và Trang Nhung. Ngài cảm động, và phán quyết cho cặp tình nhân được sống bên nhau mãi muôn kiếp. Và cũng từ rừng gai ấy, mọc lên một loài hoa hồng đỏ, nơi máu của Lạc Hồng và Trang Nhung đã đổ xuống. Rừng gai ấy đây vẫn còn sót trên nhân gian này, người ta lấy tên đầu của Lạc Hồng và Trang Nhung đặt tên cho loài hoa ‘máu’ ấy là hoa Hồng Nhung…..
Em ơi, phải chăng chúng mình cũng như Lạc Hồng và Trang Nhung đang lạc giữa rừng gai của cuộc sống?? Chúng mình có thể quay trở lại lúc thưở ban đầu chăng??
o O o
Lúc ấy, khi chiếc xe của bọn du côn vừa rồ máy phóng đi, tôi phóng ra từ bụi cây đến bên Cảnh, nói bên tai ảnh:
– Anh Cảnh, chúng ta rượt theo bọn ma cô ấy đi, xe em đậu gần đây thôi, nhanh lên anh. Quyết không để Thảo bị gì được!
Cảnh còn bàng hoàng vì sự xuất hiện của tôi, thì tôi đã lôi Cảnh dậy, và hối thúc ảnh ra xe. Ngồi vào xe, không đợi Cảnh ngồi vững, tôi nổ máy đuổi theo xe của tụi du côn kia.
Chảng mấy chốc, tôi đã bắt kịp chiếc xe ấy, nhưng không dám sát gần, sợ bọn chúng phát hiện nên tôi giữ một khoảng cách xa. Trong xe, Cảnh bàn bạc với tôi:
– Hay là mình gọi cảnh sát đi, theo dõi kiểu này nguy hiểm quá! Vả lại có theo dõi được chúng đến nơi thì mình cũng đâu làm gì được!!
Tôi lắc đầu:
– Không nên làm vậy, Thảo ở trong xe tụi nó dễ bị nguy hiểm tánh mạng lắm. Rủi chúng đánh hơi cảnh sát đến, tụi nó thủ tiêu Thảo làm sao!! Đám dân này e dám chơi dám làm lắm à!! Theo em, mình cứ rượt theo tụi nó, kiếm đến sào huyệt, em sẽ vào thương lượng, hy vọng giải quyết bằng tiền bạc, anh ngồi đợi ngoài, nếu không thấy em về thì anh hãy gọi cảnh sát!!!