Ôi, tôi như một con thiêu thân lao mình vào đống lửa. Dù biết mình là con ruồi muỗi trong mạng lưới nhện, đợi chờ con nhện cái đến nuốt tôi vào bụng nhưng tôi vẫn hãnh diện để làm con mồi ấy. Túi tiền mới lãnh lương cuối tháng nay xẹp hơn phân nữa, vì phải lo mua cho em quần áo, chưng diện phấn son, nước hoa đắt tiền. Oâi, tình yêu là thế đấy nhật ký ạ, có lúc ngọt ngào tựa biển dâu, lúc cay đắng như trái mướp, lúc méo xẹo vì trả bill thẻ tín dụng. Tình yêu và cuộc sống của người thời nay là như vậy đó!
o O o
Trên một bãi đồng cỏ xanh mượt, một cặp trai gái ngồi dựa vào nhau, ngắm nhìn vẻ đẹp thơ mộng của tạo hóa. Xa xa, dưới bãi đồng cỏ ấy là một biển cả mênh mông. Gió biển thổi vào người con gái làm nàng ta run rẩy vì lạnh. Tôi, người con trai ấy, ôm cô gái ấy vào lòng dịu dàng hỏi:
– Thục Hiền, em lạnh hả? Chúng mình ra xe đi.
Thục Hiền lắc đầu:
– Không sao đâu anh, em muốn ở lại đây thêm một chút nữa. Được không anh?
Tôi gật đầu, ừ một tiếng rồi lãng sang chuyện khác:
– Ba mẹ em lúc còn nhỏ chắc thương em lắm hở Hiền?
Thục Hiền dạ, thân thể áp rút hơn vào lòng tôi kể lể:
– Hồi em con nhỏ, nhà lúc đó tuy không dư giả gì, nhưng chúng em thật hạnh phúc. Mẹ thì một mặt ở nhà chăm nom em, mặt khác may quần áo kiếm tiền thêm cho gia đình. Cha em thì đi suốt cả ngày, ít có mặt ở nhà. Nhưng mà, mỗi lần cha về đều cho em bánh kẹo, đồ chơi. Oâng dỗ dành em, hỏi em ở nhà có ngoan không, rồi nào là có thích đồ chơi nào không, kỳ sau ba sẽ mua về. Tới mỗi ngày lễ, cha đều dẫn gia đình ra công viên, rạp hát, chơi đùa thật vui vẻ. Em….lúc ấy thật hạnh phúc anh ạ.
Ngừng một lát, Hiền kể tiếp:
– Em còn nhớ rõ, năm em chín tuổi, có một ngày, ba trở về với nét mặt âu sầu, phiền muộn. Em hỏi ba có chuyện gì mà ba không vui, cha lắc đầu dỗ dành em:
– Con ngoan, từ rày về sau, con hãy luôn ngoan và hiếu thảo với mẹ con nhé!
Rồi cha em ôm em vào lòng thật lâu, không nói gì nữa. Một lát, cha kéo mẹ vào phòng. Nói chuyện một hồi, cha em thu dọn quần áo ra đi. Mẹ em khóc mãi, cố níu kéo cha em lại nhưng ông cương quyết bước ra khỏi nhà. Mắt ông ấy cũng hoen lệ, đỏ rưng dòm lấy em và mẹ rồi ra đi. Aáy là lần cuối cùng em gặp mặt cha….
– Vậy lúc ấy em có biết chuyện gì đã khiến cha em rời bỏ gia đình không?
– Lúc ấy em có hỏi mẹ, nhưng mẹ khóc mãi. Mẹ không oán trách, hờn giận cha, nhưng mẹ buồn lắm. Mẹ chỉ nói với em là ba phải đi làm ăn rất là xa, và ông sẽ trở về nay mai ấy thôi. Thắm thoát đã 8 năm rồi, mẹ em luôn buồn phiền, mong đợi cha trở về. Em còn cách nào hơn, chỉ đành phụ mẹ lo mọi chuyện trong nhà, dỗ dành mẹ để mẹ được vui hơn. Mẹ con em sống đùm bọc bên nhau và vẫn luôn có ngày cha sẽ về. Nhưng… đã không được nữa rồi.
Thục Hiền gục đầu vào lòng tôi, nói trong nức nở:
– Em thương anh lắm Hùng ạ, đừng rời xa em nhe anh. Trên đời này chỉ có anh là nơi tựa cuối cùng thôi.
Tôi ôm ghì chặc lấy Hiền:
– Anh sẽ không xa bé Hiền nữa đâu, bé ạ!
Chúng tôi lặng thinh, ngồi đó, thổn thức, ấm áp khi bên nhau làm chúng tôi quên đi cả thế gian sầu muộn ấy. Rồi, Thục Hiền chợt sờ lên mặt tôi, những ngón tay xinh xinh, búp măng, mềm mại chạm vào da thịt tôi làm tôi thấy mát rượi. Tôi hỏi Hiền:
– Em làm gì đó?
Thục Hiền âu yếm vuốt nhẹ bên má tôi:
– Em tuy không thể thấy được mặt mũi anh. Nhưng, em có thể hình dung được mà!
– Anh xấu lắm phải không em?
Tôi run run hỏi, vì không biết câu trả lời sẽ ra sao? Nhưng, Thục Hiền không trả lời, nàng dựa vào lòng tôi, tâm sự:
– Em là kẻ đã mù lòa, thì đâu cần thiết tới cái đẹp cái tươi bên ngoài nữa. Em chỉ biết quan trọng là anh yêu em, và em cũng thương anh lắm.
Má Thục Hiền đỏ hoen, ửng hồng, nhìn thật dễ thương, mặn nồng. Tôi cầm lòng không nỗi hôn nhẹ lên bờ má em, nó trong tiếng thở:
– Con người anh cũng đã cằn cõi, chỉ còn tấm lòng này cho em thôi….
o O o
Tuấn đứng trước cửa rạp hát, dòm ngó đồng hồ. Hắn đã hẹn nhỏ Hồng đi coi phim xuất 7 giờ rưỡi mà giờ đã là 7 giờ 28 phút, mà bóng dáng Hồn vẫn biền biệt tăm tích. Chợt, trong lúc hắn thất vọng chán chường nhất, Hồng xuất hiện trước mặt hắn. Oâm Hồng vào lòng, hắn hờn dỗi nói:
– Sao em đến trễ quá vậy, làm anh sốt vó đây nè.
Con nhỏ Hồng nét mặt e lệ, hỡn hờ:
– Ừ, thì con gái phải chưng diện chứ anh!
Tuấn khoát ngang vai Hồng, dìu nàng vào rạp. Trong rạp, phim đã bắt đầu chiếu. Cuốn phim nói về một cặp tình nhân trẻ trong yêu thương mặn nồng và nhiều tình cảnh éo le khiến họ phải rời xa nhau. Nhưng kết cục mỹ mãn, và cặp trai gái ấy đã được bên nhau. Trong lúc coi phim, Tuấn thừa dịp sờ mó trên cơ thể Hồng làm con nhỏ lườm Tuấn mãi mà không dám kêu lên sợ bà con chú ý. Thấy vậy, bàn tay Tuấn tấn tới dữ dội hơn ở cặp nhũ hoa và phần lông đen của Hồng. Con Hồng bực mình, cô ta lấy tay sờ xuống thằng nhỏ của Tuấn lúc đó cũng ngó nghé cái đầu theo lệnh của chủ nó, bóp mạnh một cái. Tuấn đau tới tâm gan. Hắn hú lên một tiếng to, nhăn mặt lại. Con Hồng cười to, giả bộ hỏi:
– Coi phim đi cha nội, hét la gì đó?
Bà con lúc đó cũng quay đầu lại coi chuyện gì đã xảy ra, làm mặt mày Tuấn lấm le lấm lét như kẻ trộm bị bắt quả tang. Hắn bặm môi nhịn đau, ráng nói:
– Ờ thì coi phim…
Thế là cu cậu hết dám cựa quậy, sờ mó bậy bạ nữa. Cho tới lúc hết phim, Tuấn kéo Hồng ra ngoài, kiếm một chỗ ăn. Vừa ăn, Tuấn vừa vẽ kế hoạch:
– Aên xong mình đi hộp đêm chơi một lát rồi tụi mình về nhà anh nhe!