VN88 VN88

Truyện cực kích thích tình dục – Truyện 18+

– Em nghĩ chắc tại thời nay xã hội cho ly dị thoải mái nên vợ của mấy chả sáng tác bỏ theo trai rùi. Vì dậy mấy chả mới cho ra toàn là bản nhạc buồn, đúng không anh?
– Ừ thì cũng đúng, nhưng theo anh nghĩ, mấy chả sáng tác toàn là nhạc thất tình là cho giới trẻ thời nay đó. Em nghĩ đi, giới trẻ thời nay, mấy ai hiểu rõ chữ yêu để cùng người mình yêu sống trọn đời trọn kiếp. Khi chia tay, cái mà đôi bên còn giữ lại là những kỷ niệm hạnh phúc lúc quen nhau. Có lẽ vì vậy mà mấy người nhạc sĩ viết ra những bản nhạc tình buồn này, để cho những người trẻ đang yêu hãy quyến tiếc những phút giây hạnh phút bên nhau, đó Hiền.
– Vậy anh, anh đã yêu ai chưa anh Hùng?
Tôi gật đầu:
– Ờ, anh có yêu một cô gái, nhưng anh cảm thấy không thể sống bên cô ta, hơn nữa, tình đó là tình đơn phương. Cô đó nào biết anh yêu thích cô ta. Anh đã khép lại mối tình đó rồi. Nhưng anh còn nhớ mãi cái phút giây gần bên cô ta đó em.
– Whow, anh lãng mạng quá!
– Thôi, khỏi nói chuyện anh, còn em?
– Em thì sao?
– Anh hỏi em đã có bồ chưa chứ sao với sung gì?
– Dạ…. Ơø… chưa.
Chúng tôi lặng thinh bước trên phố, mỗi người mang theo một ý nghĩ riêng. Chợt Thục Hiền hỏi tôi:
– Anh Hùng…. Anh theo em ngay từ lúc sáng sớm này rồi phải không?
Tôi hơi hoảng, rõ ràng là Thục Hiền bị mù, làm sao biết tôi theo dõi nàng. Nhưng tôi không muốn nói dối với Hiền:
– Phải, nhưng sao em biết?
– Khi bước ra khỏi nhà, em có nghe tiếng chân bước theo em, và nhịp chân đều đặn rõ ràng của một người, ban đầu em đoán không ra là ai, nhưng nãy giờ nghe tiếng bước chân của anh, thì em nhận ra là cùng một người.
– Em đừng sợ, anh chỉ tò mò muốn biết em sinh hoạt ra sao thôi. Anh…. anh không có ý gì khác đâu!
Thục Hiền hai tay quàng chặt lấy hai bên vai tôi, nàng dựa đầu vào lưng tôi, giọng thỏ thẻ:
– Em không sợ, bên anh, từ rày về sau, em sẽ không còn sợ gì nữa……

Tuấn đứng ngoài cửa hộp đêm ‘Red Club’, miệng phì phò điếu thuốc, hắn lim dim nghĩ những chuyện vu vơ để giết thời giờ. Trời đã về chiều, từng cặp trai gái đổ xô vào phòng nhảy, đắm mình trong những điệu nhạc điên cuồng. Họ cười nói, vui chơi hưởng thụ đời sống vật chất của thế giới tự do mang đến cho họ. Trách nhiệm của Tuấn là coi quản hộp đêm này, và bán những bao thuốc kích thích, xì ke cho đám trai gái này. Hắn biết, đám trai gái sẽ bị ghiền, đam mê và dễ mấy người cai được. Nhưng hắn không bận lòng, con đường này là do họ chọn lựa, không ai ép cả, và cũng như hắn, con đường phi pháp này là do hắn chọn, nên hắn không gì luyến tiếc. Đang nghĩ vu vơ, một bàn tay vỗ vai hắn, dòm lại thấy là Thắng, gã này lúc nào trên môi vẫn một nụ cười vui tươi. Thắng vừa cười vừa hỏi Tuấn:
– Mày làm gì mà đứng sững đó vậy?
– Buồn quá mày ơi, đéo có gái nào cho tao cua.
– Oâi chuyện gì, chứ chuyện này mày lo chi cho mệt. Lát nữa, tao với mày đi kiếm mấy con đĩ chơi cho vui, lo gì!
– Hừ, chơi đĩ riết tao phát ngán! Con nào con nấy, lồn banh tô hô, đút vô đéo sướng tí nào mà còn phải đeo bao vô nữa, chán thấy mẹ. Hơn nữa, con nào không già thì cũng xấu quắc, chơi tụi nó tao lợm thấy mẹ.
– Hêhêhê, mày tưởng mày là ai, đụ mẹ, cũng là thằng côn đồ thôi. Mà thôi, khoan lo chơi, mày thấy anh Hùng đâu không?
Tuấn lắc đầu:
– Tao đéo biết, dạo này đại ca như mất khói. Hôm rồi, anh có gọi cho tao, kêu ta coi chừng hộp đêm với lại chăm sóc bọn đàn em cho tốt, vậy thôi!
Thắng chép miệng, gật đầu:
– Cũng đúng thôi, thời này thiên hạ thái bình, chẳng có chuyện gì lớn cả, anh ấy nghỉ một lúc cũng tốt. Kỳ trước, tẩy dẹp bọn ‘CK’, đại ca cũng bị thương nặng, để cho ảnh dưỡng bệnh vài ngày. Chỗ này, tao với mày lo được mà.
– Ừ, à mà mày cũng bị chém vài nhát, có sao không mày?
– Chuyện nhỏ, vết thương leo teo này thấm gì. Mày đưa tao ‘hàng’ đi, khách vào khá đông rồi. Hôm nay tao nghĩ làm ăn chắc phát đạt lắm.
Tuấn đưa Thắng bịch thuốc viên, lẩm nhẩm tính toán:
– Kỳ này tăng giá đi, $50 năm viên. Hàng Mỹ đó mày. Đầu Rồng giành giật lắm mới mồi lái được mớ hàng này. Mày chừa lại vài viên, tối, tao với mày hưởng thụ nữa chứ.
Thắng lấy một viên uống thử, một lát, hắn lên cơn, cái đầu lúc lắc như chong chóng, miệng chắt lưỡi:
– Chà, thuốc này đã quá, làm cách nào nhập vô đây vậy mày.
– Ờ thì tao nghe anh Hùng nói, hàng này sản xuất bên Mỹ, rồi gửi qua Bắc Hàn, bên đó, tụi nó bắt đầu mồi lái, phân phát khắp nơi. Kỳ trước, cái vụ thanh toán bọn 5T cũng một phần vì mớ hàng này đó. Cẩn thận nhe Thắng, dạo này ‘chó săn’ theo dõi dữ lắm đó.
– Ờ, tao biết rồi.

Đêm đó, bịch thuốc đựng gần mấy trăm viên ‘thuốc lắc’ đều bán sạch. Đám trai gái choi choi điên cuồng với tính thuốc, múa nhảy điên cuồng. Nhục dục của phái nam và nữ, tiếng nhạc giật giật đập vào tai, cộng thêm kích thích của thuốc lắc, đám trai gái không còn lịch sự như lúc mới vào cửa nữa. Họ chìm đắm trong hoang lạc. Trên các bàn, đã có nhiều cặp địt đụ thoải mái, thậm chí có nơi còn chơi tập thể nữa. Tuấn và Thắng cười đắc chí vì thành quả của họ. Chuyện này xảy ra như cơm bữa ở sàn nhảy nên họ không lạ gì. Bỗng, ở một góc bàn, xảy ra một cuộc ẩu đả. Một đám ma cô đang trêu gẹo một đám thiếu nữ. Đám ma cô có lẻ bị xỉn nên hung hăng nắm tay kéo chân đám con gái. Đám con gái, người đỏ mặt, kẻ chửi tục, cố xô đẩy, dằng ra khỏi đám chó đẻ này. Rồi, một cô gái tức giận, cầm lấy chai bia đập vào đầu một tên đang sờ mó lấy cô ta. Tên này lạng quạng ngã về sau, máu chảy ròng ròng ở trên trán. Hắn tức rống lên, với lấy một chai bia gần đó đập xuống bàn. ‘Choảng’, chai bia chỉ còn phân nửa, lủa tủa những mũi nhọn chỉa ra. Hắn choàng tới tính cứa nát mặt cô gái đó, nhưng, Tuấn đã kịp phóng tới, kiềm lấy hắn, đè hắn xuống đất. Thắng huýt sáo một tiếng, chốc lát, có hơn hai chục thằng chạy đến. Bọn này xoay quanh hai đám người ẩu đả, trong tay là những con dao ngắn, sắc bén lăm lăm hướng vào đám trai gái. Thắng bước đến chỗ Tuấn đè gã ma cô đó xuống, chân đạp lên mặt tên ấy, nói:
– Mày chán sống mới dám đến địa bàn tao gây rối. Chưa biết quan tài chưa đổ lệ hả mày?
Thắng đạp mạnh bàn chân xuống mặt thằng đó. ‘Rặc’, quai hàm thằng đó đã bị trật. Nó nhăn nhó mặt mày, miệng muốn la lên nhưng không la được. Tuấn gần đó ra lệnh cho đàn em:
– Giải tụi nó ra ngoài, đập nó một trận, lấy hết tiền bạc nó, anh em tiêu xài.
Xong, Tuấn quay lại nói với bọn ma cô:
– Tao mà còn thấy bọn bây ở phòng nhảy này, thì bây sẽ không còn mạng ra khỏi cửa nửa, nghe chưa?
Đám ấy lun run lầm cập vâng dạ tới tấp. Cuộc ẩu đả kết thúc nhanh chóng. Đợi bọn đàn em ra ngoài thanh toán đám phá rối xong, Tuấn quay sang nói với đám gái:
– Xin lỗi làm mấy cô sợ, để bữa này tôi mời hai cô. Các cô tự nhiên nhé!
Các cô gái vâng dạ lí nhí, chỉ có cô gái hồi nãy đập bể đầu thằng ma cô, mạnh dạng làm quen với Tuấn:
– Cảm ơn anh nhiều lắm, hay là hai anh vui chơi với bọn em nhé, bọn này buồn quá!
Tuấn dòm Thắng, thấy hắn cũng gật đầu, Tuấn cười vui:

VN88

Viết một bình luận