VN88 VN88

Truyện cực hay em trai địt chị gái đụ quan hệ phim và clip

Nói xong, tôi nhét luôn hai ngón tay vào khe dưới lồn chị, rồi tôi kềm giữ khúc mông chị vểnh lên và tôi dện cặc vào. Cả người chị bị tôi dằn xộc xệch và nhăn nhúm. Tôi lại khóa luôn hai giò chị ở thế tựa bị trói nghiến và hùng hổ như con cọp đói tôi vừa bóp một bên vú, vừa nhấn cặc vô lồn vừa quậy tà la cạo xục cái lồn chị xáo xào lục cục.

Chỉ mới nắc chừng chục cái đã thấy lồn chị hẩy hẩy lên. Chưn chị đã mềm lại và banh ra rộng. Tôi dọng thêm chừng chục cái nữa thì chị đưa tay nắm lấy hai cổ chưn bẹt ra nữa và bảo tôi: đây, chị mở hết lồn ra để em đụ cho sướng. Em nắc mạnh đi cho chị đã, chị nứng quá. Em đừng giận chị nữa.

Thấy chị ngoan ngoãn, tôi kéo mấy ngón tay trong lồn chị ra. Tôi dặn chị giữ hai giò cho lớn để tôi đụ và dùng hai tay bóp vò mạnh hai cái vú chị. Tôi làm hăng quá, chị bèo nhèo hết trọi. Nhưng chị sướng, chị cứ khư khư ôm cặp giò, ển người lên cho tôi nắc chừng nào ngưng thì thôi.

Con cặc tê đi vì thọc sâu trong lồn chị. Tôi quậy vòng vòng để cái lồn chị được ve vuốt đủ mọi bề. Tôi nứng nên bú và cắn liên tục vào từng cái vú chị đến bật máu ra, có khi cái núm còn đang bị cắn giữa hai răng, tôi lại rụt con cặc ra khiến chị la chói lói. Tôi tưởng đầu vú đã bị đứt nên nhanh nhẩu nhả ra, dòm lại thấy dấu răng nơi quấng vú, còn cái núm lem nhem có dấu máu rỉ đầy.

Tôi vội vã úp tay vào xoa cho cái vú dịu đau lại và khư khư ôm lấy hai đầu vú măn đến sưng tấy lên. Tôi đụ mà chị thì kêu: em đụ đã quá. Chị hết buồn rồi. Em có sướng hôn. Tôi gật gật đầu mà cặc thì dọng không ngưng.
Chị có vẻ mỏi vì phải giữ cặp giò dang banh ra lâu, tôi muốn lấy tay hạ chúng xuống, chị không chịu. Chị bảo em cứ đụ cho thích đi, đừng lo cho chị. Em đụ sướng chừng nào thì lồn chị cũng đã chừng đó. Mỏi một chút mà lồn được hả hê là chị chịu rồi.

Tôi như được khuyến khích nên gồng lên đụ cật lực. Con cặc quậy ùm ùm trong lồn, trái lại chị cũng tập trung co thắt cho lồn mút khít con cặc. Khi nào chị khoái cực độ thì chị vừa ển vừa ngoáy thêm cho cái lồn vồ vập lấy cặc tôi. Hai cái vú được tôi o bế cũng vươn cứng lên, tha hồ cho ngón tay và miệng tôi tham dự vô bú, cắn, nút và măn êm hết biết.

Lần chót, tôi gồng sức đụ một hơi đến ngoài ba chục cái. Lưng đau giống bị ai xiết cứng và tôi bắn khí một tràng dài. Tôi nghĩ là vừa có một sợi thần kinh nào bị đứt và khí bắn rần rần không sao kềm lại được. Chị cũng sướng nên xoắn hai chưn lại kẹp cứng con cặc tôi mà vặt cho nó mửa ráo khí vô lồn. Cặc tôi giựt giựt, lồn chị bóp bóp, cả hai đứa lịm đi vì cơn đụ căng thẳng. Tôi rung mình, chị rung mình, y hệt hai con gà bị cắt cổ mà còn cố ngúc ngắc vì tê liệt.

Hai chị em ngồi đối diện nhau nơi bàn ăn trong bếp. Chị và tôi sửa soạn cầm đũa. Đột nhiên chị hỏi tôi: Hè này em có định về thăm và nghỉ với gia đình không ? Câu hỏi hết sức bâng quơ mà khiến tôi bùi ngùi ngơ ngẩn.

Ngày tháng qua, chan hòa tình thương và lu bu chuyện ăn nằm với chị, tôi nào có quan tâm đến thời gian. Hơn nữa với quyết tâm học hành chăm chỉ để chị yên lòng, tôi đâu cần để ý đến mùa nào với mùa nào. Nay nghe chị nhắc, tôi đâm no ngang. Tôi ngập ngừng rời khỏi bàn ăn. Chị chưng hửng nhìn tôi. Bữa ăn bỗng trở thành nhạt vị.

Tôi ra ngồi ở ghế đôi gần đó. Đầu nặng trĩu, mặt âu sầu. Chị cũng chẳng muốn ăn, ra ngồi cạnh tôi. Chiếc love seat trở nên chật chội bất ngờ. Chẳng ai nói với ai lời nào. Đầu tôi nặng như búa bổ. Tôi nhìn dại khờ khắp chốn.

Chị lập lại câu hỏi sang một hướng khác: về với gia đình đáng lẽ phải vui, chớ sao em lại buồn. Tôi ấm ức gắt lên: nhưng tôi không muốn về. Tôi thích suốt đời ở lại đây. Hay là bà cũng muốn đuổi tôi. Chị vội xua tay chống chế: không, em đừng nghĩ sai ý chị. Nhưng làm sao chị em ta có thể giữ nhau ở đây khi mà nhà trường nghỉ mấy tháng liền.

Kể từ bữa đó, tôi lúc nào cũng xìu xìu ển ển. Tôi tránh mặt chị, suốt ngày trốn trong phòng. Thậm chí tôi còn khóa trái cửa lại để chị không vào được. Đến bữa ăn, chị gọi ra, tôi cũng không ra. Chị đành để thức ăn ở bàn, chừng nào đói thì tôi ra ăn.

Tôi chẳng thiết thắp đèn khi tối đến. Cứ để phòng tối thui, nhiều lúc đã nghĩ hay là trở thành ma. Tôi lắng đợi bao giờ cảnh nhà im phăng phắc thì mới lò dò ra chộp lấy một đĩa gì đó, rút ngay vào phòng ăn cho đỡ đói bụng. Tôi chẳng còn ý muốn vào ngắm nghía chị. Tôi tập cho quen dần để mai ngày xa chị thì đỡ bị vấn vương, mặc dù chịu nhịn mấy ngày cũng đã thấy xôn xao.

Nghiệt cái trường vẫn còn giờ học. Tôi cứ phải dậy thật sớm, xách cái cặp dọt ngay để chị khỏi thấy. Về cũng chọn giờ nào chị bận gì đó, tôi lấp ló thò đầu vào thăm dò rồi chạy tọt vô chỗ ở của tôi. Ở nhà khổ việc nhà, vào trường thấy cảnh chộn rộn lo của bạn bè, mới hay là mùa hè đã thấp thoáng đâu đây.

Một hôm, đi học về, thấy có mảnh giấy nhét dưới kẹt cửa phòng, tôi vội rút ra xem. Đó là thư của bố tôi báo là mùa hè tôi chưa thể về với gia đình vì việc bắt lính vẫn ồn ào lắm. Cùng với thư bố là mấy chữ của ông ấy ghì thêm cũng dặn tôi cứ bình thản ở lại giúp chị. Ông bảo ông tin ở tôi, có bóng trai tráng trong nhà thì bọn gian không dám bén mảng.

Tôi vui hét inh lên. Tôi nhảy chân sáo tìm chị. Chị hốt hoảng tưởng là có chuyện gì. Tôi đưa thư cho chị xem. Chị lặng đi, nhưng trong đôi mắt có giọt lệ lăn xuống. Tôi nấc lên và ôm choàng lấy chị. Chị vừa cho bé bú xong, áo xống còn vạt trong vạt ngoài. Mấy hôm nay thấy tôi giả lơ nên chị cũng không dám suồng sã nữa.

Tôi vạch áo chị ra rúc vào ngực mà khóc hu hu. Chị vội buông bé xuống, ôm lấy tôi, cả hai chị em cùng nấc rung cả người. Tôi vùi đầu vào người chị liên tiếp. Chị không cản, để cơn tủi hờn của tôi rơi rụng hết đi. Tôi mồm năm miệng mười xin chị tha lỗi. Chị chỉ kịp lắp bắp: không sao, rồi cũng khóc thê thảm.

Thiệt là lạ. Chưa biết làm sao để ở lại cùng nhau thì khóc ồm ồm, vậy mà ở lại được rồi cũng khóc bù lu bù loa. Người đời nói “ vui quá đến phải khóc “ là đúng quá. Tôi xục xạo trong áo, mặt vùi vào khuôn ngực lỏng buông, tôi bị hơi hương từ chị làm cho tối tăm mặt mũi.

Hai cái vú bị tôi giụi vào lầy quầy làm tôi thấy ấm lại. Còn chị thấy thằng em đang cơn háu đói nên vẫn để cho nó nghịch ngợm cho vui. Tôi xoắn lấy hai vú, bụm đầy vào hai tay và đưa mũi vào hun chùn chụt lên từng cái một. Tôi ấp mũi hun và ấn cái vú cho bẹp dí trong vùng mặt tôi, rồi lại làm như thế cho cái vú khác. Tôi không muốn bị mang tiếng đói xử vật khinh, vật trọng, không đều.

Chị thấy tôi tha thiết ôm ấp thì chị cũng bớt thổn thức đi. Tuy nhiên, lâu lâu vẫn còn nghe chị thở dài hay nấc lên một tiếng. Tôi nương nhẹ ngón tay mân mê vào vú chị, khều cho hai cái núm nổi cộm lên. Tôi vê lâu lắm, các đầu vú cương lên lại mềm xuống. Các ngón tay tôi như giãn ra vì sớ thịt mềm mại của ngực chị. Tôi măn rồi tôi bóp, ngây ngô nhìn từng quầng vú ọp ẹp đàn hồi trong tay mình.

Vun thịt ở vú thay đổi hình dạng theo sự vò nắn của bàn tay tôi. Tôi thích thú vì những hình dáng đổi thay liên tục đó. Tôi mằn mò, bóp đã đời thì kê miệng vào mà ngoạm một vú trong miệng. Tôi nhắp môi mấy cái cốt để núm vú giãn ra trong miệng lưỡi tôi và bắt đầu ngậm chặt lấy mà nhay.

Sữa tràn tia ra, những sợi mát vờn quanh đốc họng khiến tôi thấy hết lẻ loi bên chị nữa rồi. Trong khi tôi bú mút một bên vú thì một tay tôi vẫn bợ dưới lườn ngực và tay kia thì xoăn vê cái núm và khắp quầng vú kế bên. Tôi bú, tôi măn, tôi vò, tôi nút, những gợn lăn tăn dập dồn trên người chị. Đôi lúc chị phải rướn người hay vươn ngực ra cho đỡ rấm rứt.

Tôi bú lâu quá, gỡ bù mấy hôm vắng không ngậm được vú chị trong mồm. Chị thấy tôi bú đến quên cả đổi bên, nên chị nhỏ nhẹ nhắc tôi. Chị giảng phải đổi bên chớ không vú trở thành bên lớn, bên nhỏ và trệ sệ không đều. Tôi ngoan ngoãn nghe theo. Tôi đổi qua bú cái vú còn nguyên và lại mò măn cái vú vừa nhả. Chị tựa như bà mẹ ngồi vui nhìn thằng con đang nhay rứt vú để bú. Lòng mẹ bao la của chị làm cho các bầu vú căng lên và sữa trào ra rất nhiều. Tôi phải hấp tấp táp chớ không chắc là bị sặc.

Chị vẫn ngồi ở mép giường. Chị cho tôi gối đầu trên bắp vế. Đầu tôi lúc lắc giựt núm vú nên xục xịch không yên. Mớ tóc bờm xờm của tôi châm chích vào đùi chị như những mũi kim nhoi nhói. Có lúc chị bị hầm hơi hay nhột nên chị phải điều chỉnh đầu tôi và đồng thời lơi giò ra một chút.

VN88

Viết một bình luận