VN88 VN88

Truyện của người lớn hay dậy thì quá sớm 18+ có phim

Muôn sự, của chung mà. Ghen làm chi. Chắc gì một mình em đã kham nổi chị Ba!
Nói xong em mặc đồ, từ giã, chạy lẹ qua nhà chị Vân, giữa lúc chị đang ngồi gọt khoai nấu chè. Chị hỏi:
– Đi đâu mất tiêu, sáng nay không thấy em qua chơi?
– Em để ý thấy giáng dấp chị Vân có vé chậm, mệt mói. Hai cánh mũi có vé hơi mọng đỏ. Em hỏi rất tế nhị:
– Được mấy tháng rồi hả chị Vân? Nói thật cho em nghe.
Chị có vẻ giật mình, ngừng tay, nhìn em, bối rối:
– Cái gì mà mấy tháng hả em cưng?
– Cái bầu của chị. Xin lỗi em hỏi có hơi đường đột…
Chị thở ra, nhìn ra khu vườn bát ngát ngoài kia:
– Khoảng ba tháng rồi đớ Lâm ! Và nó là … con của em, chớ không phải của Thanh. Chắc chắn là nó giống em rồi. Mà giống em thì tất nhiên giống cả Thanh. Có điều chị lo là không biết Thanh có để ý ngày chàng về phép cách đây những năm tháng lận. Nếu chàng không nhận…chắc chị phải mang bé về Long Xuyên để nuôi.
– Còn em? Em ngồl xuống cạnh chị, cầm tay chị hỏi thế.
Chị quay lại, ôm em, mạnh dạn hôn em một lúc rồi nói:
– Tùy thôi. Em muốn làm chồng chị thì đi theo. Nếu không con chị sẽ phải bị mồ côi, không cha, khôllg thừa nhận….

Lúc đó cả trăm cảm giác hiện lên làm em vô cùng bối rối. Tình thương lai láng với chị Vân. Trách nhiệm với bào thai. Sẽ đối phó thế nào khi anh ruột mình tìm biết chị Vân đã ngoại tình với em. Công việc học hành của em sẽ ra sao. Ba mẹ em sẽ nghiêm trị em như thế nào, vân vân và vân vân.

Quả tình em nhìn thấy cái bụng hơi lúp lúp của chị rồi. Chấc chấn đứa bé trong bụng đó là con của em. Chưa 16 tuổi, mà em đã bất đầu làm cha ! có cái gì bắt em mạnh dạn chịu tội, không thèm chạy chối. Dù sao, lỗi vẫn do em. Rồi như một kẻ lớn, em thẳng thắn cầm tay chị Vân lần nữa, nhìn chị, thương chị xót xa, thương chị rạt rào !
– Nếu ba tháng, thì đúng là con của em thật rồi chị Vân ?
– Hay em muốn chị đi phá, chị sẽ…
Em hoảng hốt chận lại, không cho chị nói thêm. Có cái gì thiêng liêng, lúc bấy giờ, bắt em tự gánh trách nhiệm, và nghĩ: “nếu đồng ý để Vân phá, em là thằng hèn”
– Không, chị Vân ! Cứ để mọi việc trôi đi. Nếu chẳng may anh Thanh không nhận. Em phải là cha đứa bé !

Chị Vân ngước nhìn em với đôi mắt kính phục, đầy hạnh pMc. Chị như người đang chết đuối, vớ được cái phao. Đứng lên, chị ôm em, ngả đầu vào vai em, khóc rưng rức ! Em cõng Vân vào phòng, đặt đầu chị nằm xuống, lột truồng chị ra để tận mắt nhìn cái bào thai non t Không biết cái gì khiến em mạnh dạn, đầy can đảm nhận chịu hết trách nhiệm. Có lẽ, có lẽ vì ớnh em yêu chị Vân có thật! Ban đầu, đến với nhau, quả thật em thơ ngây tìm thú vui xác thịt. Tự nhú, nếu có gì đổ bể, thì chị Vân mới ià người mang tội. Còn em, bé con, sợ gì.

Nhưng bây giờ, đứng nhìn chị trần truồng, với cái bụng lúp lúp, lòng em xoắn lại. Một nỗi niềm yêu thương cả Vân lẫn hài nhi trong bụng chị, làm em trở thành một người lớn lúc nào không biết. Chị Vân nói với nỗi sung sướng:
– Chắc chắn con chị sẽ giống em như hai giọt nước !

Em sung sướng, hãnh diện, sà xuống ôm hôn cái bụng chị. Hôn thật lâu, hôn như hôn con mình, tuyệt nhiên không có chlit ý tưởng dâm dật nào. Vậy mà chị Vân chịu không nổi, quặn người, hai tay bóp bú, ưỡn lồn lên, la nho nhỏ:
– Lâm ơi, có bầu ba tháng, chị thèm đụ kinh khủng lắm, em có biết không? Đêm nào không có em, là chị chơi túi hột é một mình. Thèm muốn điên lên được Lâm ơi !
Nhưng cái bụng chị như vầy, làm sao em nằm lên được?
– Thì mình đụ đứng, đụ ngồi, hay cho chị lên ngồi trên em lái trực thăng. Chớ nhịn hoài vầy, khổ lắm em ơi !!!

Nhìn gương mặt chị khi nói câu đó thật tội nghiệp. Em nhanh nhanh cổi truồng, xuống hôn cái bụng một lần nữa, rồi hai đứa ngồi đối diện nhau, cho cặc vào lồn, đụ chan chứa. Đụ như kéo cưa, đụ như vợ đụ chồng, chớ không phải chị dâu ngoại tình với em chồng. Chị đùa:
– Đứa nhó trong bụng, nếu là con trai, chẳng những sẽ giống em gương mặt, mà còn giống luôn cái dâm….Người gì mà đụ lâu hơn đỉa. Người ta ra hai ba cái mà mình vẫn trơ trơ ra như đá. Nói thiệt, chị mà làm vợ em, em đi đâu, chị theo đớ. Đàn bà khác mà rớ tới em nó sẽ mê chết mê sống em luôn! Chị không chịu đâu đó nhen.
– Bộ chị không dâm hả. Mỗi lần đụ là ra hai ba cái Vậy mà gặp nhau là đã đòi xáp vô phòng, đóng cửa liền…
– Không phải tại chị dâm đâu. Mà có lẽ chị đã yêu em không biết chừng. Những lần anh Thanh về, có bao giờ chị đòi hõi chuyện vợ chồng. Có lần ảnh hồi: “có phải chị bị lạnh cảm không. ” Nằm vào giường với Thanh, cểi áo quần ra là chị chỉ nghĩ phải làm bổn phận người vợ, hơn là cho tình yêu. Đụ với Thanh, họa hoằn lắm, chị mới được một lần tuyệt sướng. Còn thì…như cơn gió thoảng nhẹ, bay qua…Mỗi lần muốn đạt tuyệt sướng với Thanh, em có biết chị phải làm gì không? Chị phải…phải nghĩ là mình đang ôm Lâm mà đụ, Chị gọi thầm tên em, tưởng đến gương mặt em. Tự hỏl mãi tại sao chị yêu em, mà không yêu Thanh như đã yêu em? Với Thanh, chị uống thuốc ngừa. Với em, thì không. Từ lúc có bầu, chị đã ăn, đã uống không biết bao nhiêu là đồ bổ. Chị muốn đứa bé phầi đẹp, phải mạnh như em !

Đó là điều rắc rối của tình yêu ! Hồi còn con gái, chị không tin. Nhưng bây giờ, chằng những đã tin, mà còn làm tín đồ trung thành cho thứ đạo: yêu trẻ con !

Trên Sài gòn, báo đăng có biết bao nhiêu bà tướng, bà tá, bộ trưởng, thương gia giàu có…mỗi bà đều có một hay hai kép nhl, đôi khi tuổi chỉ bằng, hoặc thua con trai các bà. Người ta bảo đó là cái dịch, hay cái phong trào. Nói vậy, nó chỉ ảnh hưởng một thời cho một số người ớ một vùng có giới hạn. Đằng này, cảthế glới, và từ mấy ngàn năm trước. Từ Hi Thái Hậu, rồi Võ Tắc Thiên bên Tàu….toàn là những nữ chúa mấc “bệnh” thèm đụ trẻ con một cách trầm kha. Và ở đây, xã Vũng Bàu này, thì có chị, mỗi mình chị yêu em….
– Không đâu l Không phải có một mình chị là “bệnh nhân” đâu. Mà ‘gia đình mình, trên miềng đất trồl~ dừa này,có đến ba người, theo em biết: chị, chị Ba, và má em nữa !!!

Ngừng nắc một lát, chị Vân hôi khẩn cấp:
– Cái gì? Chị Ba, và cả má cũng thèm đụ trẻ con? Chị Ba thì chị có thể hiểu, vì chị có cùng hoàn cảnh như chị: chồng đánh giặc phương xa. Nhưng còn má, đã 42 tuổi rồi, Lâm à ! Mà ba luôn có mặt ở nhà. Làm gì có chúyện đó được em!
– Đã là cái bệnh thì nó không từ một ai, không kể tuổi tác. Còn má đã có ba em một bên? Vậy chớ chị không có anh Thanh một bên mỗi lần anh yề phép hay sao? Vậy mà chị phải nghĩ đến em, để tìm tuyệt sướng với ảnh mỗi lần gần gụi?

Chị Vân lại ôm em đụ mạnh hơn, im lặng một lát rồi nói:
– Ừ em nói đúng ! Bệnh, thì không chừa một ai ! Nhưng sao em biết chị Ba cũng cùng có chung một bệnh như chị?
– Dạ, tại vì, chị Ba cũng rủ em qua nhà chị và cho đụ tơi bời sáng nay ! Em phải đụ, vì bị bắt buộc?

VN88

Viết một bình luận