– Ổng đi kệ ổng chớ. Ăn thua gì tới em…mà anh nói.
– Ủa chớ không phải em muốn qua gặp ổng để…
– Để làm gì? Ê, đừng nói tầm bậy nhen bồ ?
Cái đó à tại em nhột rồi nghĩ oan cho anh. Anh có nói gì tầm bậy đâu. Anh định nói em gặp ổng, để ổng (Khuê nhỏ giọng hơn) để ông đưa vô phòng chơ ăn bánh …
Lòng em run thật sự. Hay là Khuê đã nhìn thấy hết rồii Lần nào em qua, Tú cũng đưa em vô phòng ăn bánh, và sau đó là cổi truồng, hai đứa bú nhau, đụ nhau….. Chắc Khuê đã vài lần mục kích?
Em hỏi nhỏ:
– Bác Tú đưa em vô phòng ăn bánh, rồi có làm gì nữa không?
Mặt Khuê bỗng đỏ hừng lên, nhất là hai vành tai:
– Thì hai người ăn bánh xong, ôi ! Cái đó em với ổng biết, chớ anh đâu có thêm để ý….chuyện của người lớn!!!
– Không ! Anh Khuê có biết, có thấy mà dấu em. Nói cho em nghe đi anh Khuê. Anh còn thấy gì nữa?
– Thôi, thôi Đllng ép anh nói, tới tai ổng, ổng “đẩng ” cho chết luôn.
Anh nói, em nghe thôi. Có ai nghe mà tới được tai ổng.
– Thì nói cho em nghe, anh mới ngán.
Em ngồi sát vào Khuê, cà cà cái ngực mới lú lên vào vai Khuê.
– Năn nỉ đó. Nói cho em nghe rồi em cho anh coi cái này, đẹp lắm.
Khuê càng đỏ mặt hơn ‘lên. Chàng có vẻ run run không biết vì sợ, hay vì cảm xúc một ước mơ nào đó Khuê thều thào:
– Lạy em ngồi xa xa, đừng …sát quá, lỡ có ai. …thấy…..
– Bức tường cao như vậy ai mà thấy. Nói đi, cho em nghe.
Khuê buông cái cần câu, và cuộn giây nhợ xuống, ngồi thtt mặt, nhìn xuống đất, giọng rất nhỏ:
– Anh thấy nhiều lần chớ không phải một (giọng Khuê nhỏ hơn) Anh ….đâu ngờ người nằm trần truồng dưới bụng ba anh lại là em. Đâu ngờ người bú ba anh lại là em? Hình ảnh lạ ltlng đó làm anh mất ngủ biết bao nhiêu đêm, Ngọc biết không?
Anh cứ nhắm mất là thấy em đụ ba anh. Hơi thở của Khuê bỗng hơi dồn dập. Mắt
Khuê bỗng dại khờ. Chàng quay lại nhìn em, quan sát em. Rồi lại nhìn xuống đất, nói vu vơ như một trẻ nhỏ:
– Anh đã 17 tuổi, vẫn chưa có một cô bồ, vì nghĩ là mình còn nhỏ quá. Bây giờ, sau ba tháng hè, anh bỗng trớ thành thằng con trai suốt ngày mộng mơ, ao ước, thèm khát…..
– Tại sao anh thay đổi nhanh vậy? Em hỏi Khuê.
– Trời ơi, ngày nào cũng đứng kẹt tủ nhìn tận mắt, nghe tận tai cả hai ba tiếng đồng hồ, hai người ôm nhau quần quật…Nhiều khi, quần anh bị ướt thê thảm mà không làm sao nhúc nhích cục cựa được. Nhất là ban đêm, nằm xuống….
Khuê nuốt nước miếng như vừạ thấy ly chanh đường. Em cạ sát dôi ngực hơn nữa vào :
– Quần anh ướt? (em giả vờ hỏi) Tại sao quần anh ướt?
Khuê úp mặt vào hai bàn tay mà vuốt, mà thở ra:
– Nói vậy mà cũng không hiểu hảl Làm sao, em mới hiểu?
– Thấy, em mới hiểu. Còn nói khơi khơi…Em còn con nít mà
Khuê quay ngay lại, chắp tay lạy em:
– Thôi, cho anh xin cái con nít clla em đi ! Con nít mà đã làm cho ba anh tặng luôn bốn nhẫn kim cương trong vòng có ba tháng. Con mt mà lần nào tan cuộc, ba anh cũng nằm lã người ra mà ngáy. Còn em tự mặc áo quần, xuống lầu, một mình…Con nít?
– Anh mơ được loại “Con nít” đó lám, Ngọc biết không?
– A ? Em đã đánh trúng huyệt của Khuê rồi, chỉ còn chờ chàng ngã xuống, đo ván, là xong. Em bạo dạn cầm tay Khuê:
– Có thật anh mơ được loại con nít đó không?
Chàng quay lại nhìn em, và lạl nuốt nước miếng. Em tiếp:
– Ba anh đi Saigon, đến mai mới về mà…Em muốn cho anh coi cái này ngộ lắm. Cho anh nhln thật gần, thấy thật rõ, rồi tùy anh. Anh muốn làm gì cũng được
– Thôi Ngọc ơi ! Em là cục vàng y của ba anh. Rủi tới tai ổng, chết anh. Anh đã bị đuổi khỏi nhà một lần rồi.
– Làm sao ổng biết được? Chẳng lẽ anh hay em đem chuyện này khoe với ổng à? – Bộ em điên, hay anh khùng sao?
Em nắm tay Khuê, kéo chàng, dục dã:
– Đi phòng anh đâu. Mau, em cho xem cái này ngộ lắm !
Khuê đứng dậy, đi khừng khựng như người máy. Lòng ham lắm mà Khuê sợ. Em nghe tay Khuê run thật. Chàng dẫn em vào phòng chàng, dưới lầu, trang hoàng đơn sơ, có bàn học, tủ đựng sách, giường chiếc, và máy lạnh. Khuê và em vào hẳn trong phòng rồi, mà chàng không dám đóng cửa. Khuê đứng như anh ngáo. Mặt vẫn đô ké, vì cái quần đùi chàng đang tố cáo dâm tính chàng đang “vươn lên”.
Tội nghiệp! Hôm đầu gặp Tú, quần chàng cũng vun lên một đống. Giờ đến Khuê. Em đóng cửa, khoá lại. Em sành sỏi như cô gái 18. Đã bảo em là thần đồng mà lị ! Em lại phải dẫn Khuê lại giường, đặt chàng ngồi xuống, tay’ em ~sờ ngay cái chỏm nhọn của quần chàng. Em hỏi Khuê:
– Anh bảo, anh ước mơ một con nít như em, sao bây giờ ngồi như pho tượng vậy~. Làm cái gì cho vui chớ !