Lời nhỏ như một gáo nước lạnh xối búa xua từ đầu cô xuống trong một đêm buốt giá làm cô chưng hửng càng thêm chưng hửng. Bây giờ thì cô thấy câu chuyện đã quá lậm sâu vào tình cảm con người, bỏ thì thương vương thì tội, vai trò mô phạm làm cho cô áy náy không ngớt.
Cô kiếm kế hoãn binh, hứa không ra hứa, lơ chẳng ra lơ, ậm ừ như chó ngậm cục bột. Cuối cùng, cô phải nói với đứa bé: thôi được rồi để cô liệu. Bữa nay em cứ theo giúp cô, trưa về ăn với cô, rồi thư thả cô sẽ tính.
Đứa bé chưa tin ở cái tai của nó, cho nên nó chăm bẵm nhìn Hoan, một cái nhìn van lơn tha thiết. Cặp mắt nó còn loang loáng ngấn nước, nên nó ngước lên phía cô như để ướm xem cô có thay đổi ý nữa chăng. Tới khi thấy Hoan tìm nắm lấy bàn tay nó kéo đi, nó mới cảm được việc cô chấp nhận là thực. Nó tung tăng bước đi bên cô đến chợ và ôm giúp các món cô mua về tận nhà.
Trên đường, tâm hồn thằng bé ngồn ngộn nở hoa. Nó hình dung nguồn hạnh phúc đang ùa tràn vào đời nó, tự dưng mọi chuyện đều trở nên đáng yêu xiết bao. Vạt nắng kia đang nhảy nhót chan hòa, trời trong xanh mát mẻ. Lững thững đi cạnh cô nó như nắm được niềm vui đang nở nộ.
Cô đẹp quá, một vẻ đẹp xuyên suốt nhiệm mầu. Tuy người cô đều được che bởi áo quần vải vóc, song với nó lúc này cô ví như pho tượng thạch cao đang sống động bước đi. Nó nghe rõ từng hơi thở của cô quyện hòa với hơi thở nó. Vạt áo dài vải hoa chập chờn như cánh bướm, chờn vờn vẫy không ngưng.
Cậu bé trân trố nhìn. Trong trí óc ngây thơ, nó thấy cô Hoan vô cùng lộng lẫy. Chiếc áo ngực đội cao cho nó có cảm tưởng như hai đĩa oản trắng tưng tưng theo chiều chân cô bước. Những nếp chùng của chiếc quần như he hé hai hàng chân ngọc duỗi song song. Còn cái eo, đôi mông cô lập lờ sao kể xiết. Cô đúng là mẫu người lý tưởng mà nó hằng mong đợi.
Nó nghĩ nếu được cô cho về ở chung, việc gì cô cần nó sẽ hết sức làm. Quần áo cô nó sẽ lo giặt giũ, chén bát nó sẽ rửa sau khi ăn xong, nó sẽ dành sự nghỉ ngơi để cô lo soạn chấm bài và sắp xếp tài liệu dạy. Nó chỉ cần ngày ngày trông thấy cô, được cô xem như con và ra vào hầu hạ cô là rất quí. Để giúp nó lấy lại can đảm sau bao ngày bơ vơ không nơi nương tựa.
Hai cô cháu đi chợ về thì trời đã quá trưa, sức nóng đã bớt gay gắt. Cả Hoan lẫn đứa bé lễ mễ khiêng các gói thực phẩm vào, cậu bé lăng xăng xếp đầy ra bàn. Hoan cảm thấy vui vui nên không còn vẻ khó chịu như lúc sáng. Có lẽ sự tở mở cũng khiến cô mất đi vẻ tiều tụy, cô không dè tâm lý con người chóng đổi thay như vậy.
Cô thấy hai gò má bớt căng, hố sâu nơi mắt chừng cũng đầy đặn lên và nhất là một nỗi vui thơ thới đang òa nhập khắp người cô. Cậu bé thì hí hửng ra mặt, nó không ngờ mục tiêu ao ước của nó chóng vánh đến thế, chẳng những cô thuận cho nó theo cô đi chợ, lại còn thuận cho nó đưa các món mua vào tận phòng cô ở.
Lần đầu tiên bước chân vào một căn phòng riêng tư của người nữ, nó thấy choáng váng vì những quần, những áo của cô bỏ vương vãi khắp nơi. Lo đặt ba mớ bao bị xong, nó vội chạy đến thu dọn các món bỏ lệch lạc, Hoan thấy thế phải bảo: em cứ để đó cho cô, cuối tuần cô đều soạn để giặt một lượt, chứ không phải cô luông tuồng bỏ bậy đâu.
Đang cầm cái nịt vú trên tay, cậu bé thoáng nhìn không thấy Hoan đâu nên vội giúi đưa lên mũi hít ngửi. Một mùi thơm dìu dịu của thịt da phụ nữ làm cho nó ngây ngất. Nó thực sự đã được đụng tay vào vật kín đáo của cô, nhất là được thưởng thức hương vị mùi mẽ của cô nên nó muốn chất ngất mê say tức khắc.
Tiếng cô lao xao gì đó trong buồng và khi cô bước ra thì nó thấy cô đã thay chiếc áo dài bằng chiếc áo cánh lụa hoa mặc ở nhà. Chính cái áo này làm cho cậu bé càng trân trố kinh ngạc vì những cánh hoa to ngoằn ngoèo ôm gọn lấy bộ ngực cô một cách sít sao no đủ. Thằng bé nguây nguẩy đầu như để xua đi hình tượng đang có hai bàn tay xòe ra bó gọn lấy hai vú cô. Cái hình ảnh hệt nó đã tưởng tượng suốt đêm qua khi nhìn lén thấy mớ đồ lót cô phơi ở cửa sổ.
Thấy vẻ tần ngần của thằng bé, Hoan hỏi: em đang nghĩ gì vậy. Đứa nhỏ ấp úng chối phăng, vơ quàng ngay một ý nào đó để chối bay ý tưởng bậy của mình. Hoan cũng tỏ vẻ không chuyên chú mà thúc giục đứa bé: em có cần rửa mặt cho mát rồi cô cháu chuẩn bị lo ăn trưa, chứ cũng trễ rồi.
Lại thêm một nỗi vui tràn ngập tâm hồn đứa bé. Nó không tin đây là sự thực vì có khi nào nó dám mơ được một lần cô cho nó ăn chung với cô. Hoan lịch kịch bắc xoong lên bếp, nhặt rau luộc và nấu canh cùng đặt một nồi cơm nhỏ. Loáng cái mọi thứ đã xong, cô dọn ra bàn và gọi nó vào.
Đứa bé rụt rè ngồi xuống cạnh cô, nó muốn nín thở vì sợ bắt gặp luồng không khí cô đang hô hấp làm bay lảng vảng hương thơm phụ nữ. Nó ăn mà cảm thấy luống cuống, nuốt trệu trạo cho qua. Hoan lẳng lặng nhận xét và chỉ dẫn cho nó cách nhai kỹ để thức ăn được tiêu hóa hết.
Vừa ăn, Hoan vừa hỏi han cậu bé về gia cảnh, mấy lần cô thấy nó thút thít định đặt bát xuống vì xúc động. Nó rành rọt kể với cô về tình cảnh bơ vơ của nó nên tha thiết chỉ mong tìm được một nơi cho nó nương tựa. Không hiểu sao bất thần nó được biết cô từ đâu mới đổi về nên nó âm thầm theo dõi cô, nhưng cô vẫn thờ ơ không hay biết.
Mãi đến gần đây nó đánh bạo viết mấy chữ gởi cho cô, rồi vẫn thấy êm ru nên càng thất vọng. May sao được cô hỏi nên nó mới có dịp bữa nay đi chợ với cô. Hoan cũng nói là vô tâm nên không để ý chuyện gì, chỉ khi có dịp hỏi han sơ cô mới biết là nó đã viết cho cô nhiều lần mà cô không đọc.
Chẳng hiểu có phải vì những lời tha thiết của đứa bé mà đang ăn, Hoan bỏ ngay bát xuống, chồm qua ôm lấy nó vào ngực và an ủi: cô xin lỗi em, từ nay em có thể ở với cô, có gì cô cháu ta ăn nấy, cô sẽ nuôi cháu, không phải sống bê tha, lây lất ở đâu nữa.
Đứa bé sụt sịt khóc, những giọt nước mắt mừng vui, song điều hạnh phúc nhất là một bên tai nó đang áp nơi vú cô mà từ đó nó nghe những nhịp đập khe khẽ của trái tim cô giáo. Nó không dám nhúc nhích để tận hưởng sự mềm ấm toát ra từ chỗ dựa ở tai để nghiền ngẫm sự êm ái mà ngàn đời nó chẳng mong có nổi.
Cô Hoan thấy thằng bé im ỉm lại nghĩ nó còn thổn thức nên càng vít chặt đầu nó vào ngực mình hơn. Vô hình dung cả một bên má và chót mũi của đứa bé giờ lún sâu vào khoảng áo trước ngực cô. Những bông hoa trên lụa áo bỗng chấp chới như muôn ngàn cánh bướm, không nghe rõ tiếng mà trong đầu đứa bé như đang có muôn trùng tiếng đập cánh phành phạch vang lên.
Hai cô cháu ôm níu lấy nhau, đứa bé ngước nhìn lên cô Hoan, bầu ngực che khuất tầm mắt nên nó chỉ còn thấy một mảnh khuôn mặt cô với cặp mắt đang nhìn đi đâu đó. Hành động này làm chót mũi đứa bé dán sát vào dưới lườn bầu vú, xóc lên một cái thật nhẹ, nhưng đủ để đứa bé nhận ra sự tròn trịa và mềm mềm của vùng thịt đẫy đà của cô.
Thằng bé riết róng hết sức, nó tưởng như mắt muốn hoa lên và chất xạ hương từ người cô không ngớt phả ra làm ngạt ngào cả nó. Tuy cố giữ im, song cái mặt nó vẫn phải rục rịch xê dịch, nếu không thì nó đến rối beng lên hết.
Hoan lúc này cũng đang nhận ra cái nét khích động đúng hệt như đêm qua khi cô hình dung bị đứa bé nghịch phá. Một sự ve vuốt nào đó như đang phủ kín lên bên một vú cô, nó tuy chưa xục xạo như có những ngón tay sờ mó, chà miết lên đó, nhưng những hơi thở đều đều lại cũng chẳng khác sự mơn trớn nhẹ nhàng đang chập chờn trên ngực.
Hoan nín lặng tận hưởng sự vờn víu dễ thương đó. Mấy lần cô định nhích lơi người ra để vú cô đừng dính sát vào khoảng mặt đứa bé, nhưng cô lại nghĩ tội. Cô vừa nhen nhúm lên ngọn lửa yêu thương nơi đứa bé côi cút, chẳng lẽ cô lại nhanh chóng cất ngay thì đứa bé sẽ thất vọng vô vàn.
Thế nên cô lặng thinh, một sự lặng thinh coi như đồng lõa của tội lỗi. Từ một lý luận vu vơ nào đó, Hoan lại nghĩ đứa bé chỉ đáng hàng con cháu mình thì san sẻ cho nó tình thương nào có gì gọi là quá đáng đâu. Hiện giờ đầu óc Hoan lộn xộn với rất nhiều hình ảnh và suy nghĩ.