Đồng chí Ngô có hai người con, Tuấn con trai đầu, cao lớn đẹp trai, ăn chơi từ nhỏ vì nhờ vào thế lực của Bố Me. Tuấn đang giử chức vụ Phó Phòng Quản Lý Nhà Đất của Thành Phố, một chức vụ béo bở, mặc dầu mãnh bằng Đại Học cuả hắn là giả. Hắn có người bạn thân và sau này là em rể tên Hiếu, học giỏi nhất trường, những lúc cần giải quyết những vấn đề khó khăn, hắn đều giao cho Hiếu, vì Hiếu làm việc dưới quyền của hắn. Đứa con kế của ông Ngô lại khác hẳn, hiền thục đoan trang, học xuất sắc, nhất là môn ngoại ngữ, Thoa được ông cưng chiều, vì rất giống Me, da nàng trắng mát như gái Hà Nội. Vì không thích hợp với khí hậu miền Trung, bà Ngô thường về Bắc, để ông Ngô và hai con ở trong Nam, thĩng thoãng bà về thăm.
Tuấn đão chiếc xe Dream về hướng đường ĐTH, hắn muốn ghé mua một món quà cho cháu hắn, Bé Ti năm nay được 3 tuổi, con đầu lòng của em gái hắn, Thoa. Hắn không thích mua đồ nội vì làm vậy mất đi sự “nỗi tiếng” ăn chơi xã láng của hắn, hơn nữa Hiếu vừa là em rể vừa là bạn thân nhất của hắn.
Đang trả tiền mua một con búp bê Hồng Kông, vừa biết khóc vừa biết cười, thì Tuấn nghe một giọng nói quen thuộc từ phía sau, “Anh Tuấn đi mua qùa cho sinh nhật bé Ti phải không ?”. Tuấn qua lại thì ra là Dũng em ruột của Hiếu.
– Ừ ! Em đi đâu vậy Dũng ?
– Dạ em cũng đi kiếm xem món quà cho bé Ti
– Em kiếm được chưa ? Đi uống cà phê với anh không ?
– Dạ chưa! Ở đây họ “hét” ghê qúa anh ạ !
Tuấn bật cười thích thú, đâu phải ai cũng có tiền nhiều như hắn. Hắn đưa tay vào túi lấy ra độ tám tờ đưa cho Dũng. Lúc nào hắn cũng tỏ ra rộng rãi đối với mấy đứa em của Hiếu.
– Em cầm lấy xài đi. Muốn mua gì thì mua.
– Trời! Anh cho em nhiều vậy!
– Em cứ lấy xài đi. Khi kẹt tiền thì kiếm anh.
– Dạ em cám ơn anh Tuấn nhiều.
Dũng thừa biết ông anh rể của anh mình (Hiếu) lắm tiền nhiều bạc. Ngay cả lúc Hiếu chưa lấy Thoa, Tuấn thường ghé nhà chơi cho quà và tiền mấy đứa em Hiếu. Cả nhà Dũng đều thích Tuấn, nhất là Trâm chị kế của Dũng. Ờ nhà Dũng, mọi người cũng thầm mong ước Trâm lấy được Tuấn, nhưng chuyện đó không thành.
Thật ra Dũng cũng thích Trâm, Trâm ngoại hình đẹp thân hình cân đối vì thường đi bơi, nói chuyện hoạt bát ồn ào, thích náo động, thích ăn diện, hợp với sở thích của Tuấn. Trâm còn có năng khiếu đặc biệt là giả giọng nói rất tài. Có lần Trâm giả giọng nói của Thoa, em gái cuả Tuấn mà ngay cả ông Ngô cũng không nhận ra. Bố Tuấn, ông Ngô còn nhận Trâm là con “nuôi” nữa. Mỗi lần Trâm gặp ông, gọi ông là bố giống như Tuấn vậy. Tuy nhiên, có một hôm ông Ngô gọi Tuấn vào nói riêng với Tuấn.
– Bố biết con thích con Trâm em thằng Hiếu, nhưng vì tương lai bản thân mình con phải suy nghĩ kỹ mớI được.
– Ơ hay! Chính bố cũng khen nó đẹp thông minh ra phết ! Bố còn nhận nó là con nuôi của bố mà.
– Bố biết ! Nhưng gia đình nó không phải là gia đình cách mạng! Thậm chí Ba con Trâm hồi xưa từng đi lính Ngụy nữa.
– Thời biểu này cái đó có quan trọng gì đâu. Tuấn phản đối.
– Nhưng nếu con muốn có tiền, quyền lực thì phải nghe lời Bố. Lúc con vừa có tiền vừa có quyền, đứa con gái nào con muốn chả được.
Ngẫm nghĩ lời ông Ngô, Tuấn thấy đúng và nghe theo lời ông. Sau khi Thoa đi lấy chồng được 2 năm thì Tuấn cưới vợ. Một cô gái người gốc Nghệ An, lớn hơn Tuấn 5 tuổi, lại hô răng, con duy nhất của một Ủy Viên Thường Vụ Trung Ương Đảng. Đám cưới xong, sau một tuần trăng mật ờ Havana, Cuba. Cô ta trở lại công việc làm trong Bộ thương mại, chức vụ cô khá lớn nên thường đi Liên Xô, Tiệp Khắt, Đức, Ba Lan liên miên ít khi có dịp về với chồng. Thì ra ông bố cô không muốn cô bị mang tiếng “ế chồng” nên phải sắp xếp như vậy. Trong hai năm trời lấy nhau vợ Tuấn chỉ trở về nhà chừng 3, 4 lần gì đó.
Từ lúc Tuấn cưới vợ, Trâm không khỏi buồn bả, nàng thầm ước mong làm vợ của Tuấn. Trước lúc Tuấn lập gia đình vớI người con gái Bắc kỳ, Tuấn thường đến nhà nàng chơi với tư cách là bạn của anh Hiếu. Tuấn thường cho chị em nàng quà xịn, thằng Dũng, con Thúy (Ở nhà thường gọi nó là bé Na) sáng mắt lên khi nghe tiếng của Tuấn từ ngoài cổng. Sau khi Tuấn trở thành anh rể của anh Hiếu, sự qua lại càng thân thêm. Đôi lúc Tuấn lén lút chở nàng đi chơi riêng, ở nhà không một ai hay biết.
Mặc dầu biết Tuấn hào hoa ăn chơi có tiếng, nhưng Trâm vẫn ưa thích bộ mã đẹp trai của hắn. Có lần Tuấn dẫn nàng đi một nơi xa thành phố, hai người ngồi dựa dưới bóng mát cây phượng vỹ, Tuấn đè nàng ra hôn đắm đuối. Đó là lần đầu tiên có người con trai hôn nàng. Hắn thậm chí hôn lên ngực nàng qua mảnh áo mõng manh, khiến mặt nàng đỏ rần, cuốn quít. Chỉ lúc nàng sắp khóc thì hắn mới tha cho nàng. Rồi những lần hò hẹn kế tiếp, mổi lúc hắn đi xa thêm một bưóc.