VN88 VN88

Truyện 18+ hấp diêm đêm giáng sinh

Một lát sau hắn từ từ kéo dương cụ đã trở về trạng thái bình thường ra khỏi âm đạo. Cô hàng xóm thấy nóng rát như có người trét ớt ở bên trong. Khi hắn rút tất cả ra khỏi bên ngoài thì từ cửa miệng một dòng nước trong đục và nhớt như lòng trắng trứng gà cũng trào ra mang theo một quần hồng hồng xen giữa. Hắn lấy cái khăn gần đó phủ lên nữa phần dưới của cô hàng xóm rồi đứng dậy đi tới cửa phòng ngủ để mở cửa. Hắn mở trói cho hai người. Xong xuôi tất cả, Đào Văn Tùng mở tủ quần áo gần đó để lấy áo quần trong tủ của chồng cô Tuyết Lê mà thay thế cho bộ quần áo dính đầy bùn. Tinh cũng bị bắt mang giày và cái áo choàng của ba nó tới cho hắn. Đôi giày và áo có vẻ lớn hơn nhiều so với thân hình của hắn. Hắn thử mặc vào nhưng không vừa, thì ra lệnh cho thằng bé: “Đưa bộ đồ của mày và đôi giày của mày tới đây.” Tinh răm rắp nghe theo không dám hó hé.Hắn mặc đồ của Tinh vào, tuy hơi chật nhưng còn đỡ hơn rộng thùng thình. Hắn liếc ra sau nhà thì thấy nơi đó có một chiếc xe hơi hiệu Huyndai, hắn bỗng nảy ra một ý và bảo hai mẹ con lên xe.

Cô Tuyết Lê bước ngang phòng khách thấy cô hàng xóm nằm sóng soài thì đã biết là cô cũng cùng chung số phân.

Tại cây cầu đá, công an chặn lại chiếc Huyndai chở ba người và khoảng 9:45 tối. Người đàn bà trong bộ áo khoát đen và nón trắng đang lái. Hai đứa nhỏ nhìn trông giống hai đứa con trai của bà ngồi kế bên. Nhưng cảnh sát đã để ý rằng người đàn bà đang chảy máu xuống gò má. Bên dưới cái nón trắng là một cái khăn nhỏ nhú ra. “Cô đang chảy máu,” Viên côn an nói.

Bằng một giọng Đà Nẵng, người đàn bà trả lời. Viên công an để ý thấy người đàn bà đang ra dấu gì đó bằng bàn tay trái ra ngoài cánh cửa sổ. Viên cảnh sát hiểu ngay và la to: “Trời, là nó rồi!”

Đào Văn Tùng cằm cây súng lên chìa ngay cổ của Tinh và bảo bà, “Lập tức cho xe chạy. Nhanh lên, nếu không tôi bắn!”. Viên cảnh sát bắn một đạn vào chiếc xe Huyndai. Viên công an khác đứng gần đó bất chợt la lên, “Đừng bắn! Nó có súng!”

Chiếc xe Huyndai chạy nhanh qua, theo phương Bắc hướng ra Huế và càng lúc càng tăng tốc. Nguyễn Thị Tuyết Lê chưa bao giờ lái xe hơn 100 km/hr hết. Bây giờ cô ta thấy cái cây kim chỉ tốc độ đã là 120 km/h. “Từ đây trở đi bà tốt hơn là làm những gì mà tôi nói,” Người đàn ông nói. Rồi, cây súng vẫn còn nằm trên đầu của Tinh, hắn ngồi yên trong im lặng.

Cô Tuyết Lê có thể thấy năm bảy chiếc mô-tô của công an ở đàng sau qua kính chiếu hậu, nhưng họ có lẽ giữ ở một khoảng cách vừa đủ. Vừa lúc đó, gần như ngã tư nào cũng có xe công an. Nhưng không người nào muốn chặn xe cô ta lại. Tại sao họ không giúp cô ta? Cô ta không biết rằng hệ thống báo động phát thanh đã truyền đi: “Hung thủ đang tiến về hướng Bắc do một người đàn bà lái xe. Hắn chĩa súng trên đầu của đứa bé trai. Lập lại, hắn chĩa súng trên đầu của đứa bé trai. Cho rút lui hết các chướng ngại vật. Đừng bao quanh hắn. Lập lại, đừng bao quanh lấy hắn.”

Cô Tuyết Lê tự hỏi trong lòng là còn bao xa nữa cô ta phải đi. Cô ta biết rằng cô càng ngày càng yếu vì mất máu quá nhiều, chịu đưng từ cái đánh quá mạnh của tên hung thủ. Nhưng cô ta thề rằng cô phải để cho đứa con trai an toàn. Chiếc xe chạy ngoằn ngoèo thêm được khoảng 50 chục cây sô nữa. Cô Tuyết Lê biết rằng cô ta gần như hết sức kềm chế nữa. Sự cháng váng gần như càng lúc càng nặng. Hai cánh tay của cô ta yếu ớt, không thể nào cằm tay lái lâu hơn khi chiếc xe chạy tốc độ cao. Nhưng trước khi cô ta ngất xiũi cô muốn cố gắng cứu con trai của cô ta và cứu chính cô ta.

VN88

Viết một bình luận