– Sơn, thôi, thôi… đừng…
Đừng làm sao được bây giờ? tôi nghĩ. Tôi nằm đè lên bạn gái, nói trong hơi thở gấp gáp:
– Hương… Sơn yêu Hương… Cho Sơn đi mà…
– Đừng – Đứa con gái vẫn ôm chặt cái của nó – Mình còn nhỏ mà Sơn… Hương cũng yêu Sơn lắm, nhưng…
– Hương, chúng mình cùng yêu nhau phải không? Rồi chúng mình sẽ là của nhau…
– Không, Hương xin Sơn đấy, chúng mình còn học nữa…
Không đút được buồi vào chỗ cần thiết, nhưng tôi cũng không làm chủ được cơn hững tình. Tôi đè chặt lên người Hương, và bỗng người tôi giật giật. Tôi cảm thấy có cái gì đó rút ra từ cơ thể, từng đợt, từng đợt… và người tôi đổ sụp xuống thân thể của Hương.
Hương vùng dậy khỏi ghế, kéo vội quần lên, rồi vụt bỏ chạy, vừa chạy vừa cài cúc áo mà không kịp lau đi cái chất nhờn nhờn bắn ra từ cơ thể của tôi.
Cả tuần vừa qua, cả hai đứa vẫn đi học bình thường, nhưng tránh không nhìn nhau. Đến hôm thứ Sáu thì không thấy Hương đến lớp nữa, và cô giáo chủ nhiệm thông báo là Huơng đã chuyển trường.
Sự việc mới một tuần, giờ nghĩ lại, tôi chỉ thấy buồn. Phải chăng hôm đó, mình tự chủ được nhỉ? Nghĩ đến đây, tôi không còn hứng thú hóng mát nơi bờ hồ nữa. Tôi đứng dậy và rảo bước về nhà.
– Con nhờ bạn xin phép nghỉ học ngày thứ Hai – Mẹ tôi nói khi tôi vừa bước vào nhà – Ngày mai, mẹ cùng các cô trong cơ quan đi Chùa Huơng, và mẹ muốn cho con đi cùng.
Ở nhà, tôi là con út nên được mẹ rất chiều, đi đâu cũng cho đi. Tôi vội gọi điện thoại nhờ bạn xin phép nghỉ học. Mẹ nói sẽ đi 2 ngày, tối thứ Hai mới trở về Hà nội. Thôi cũng được, chuyến đi chơi này có thể sẽ làm cho bớt đi nỗi buồn…
Trên đường đi, mẹ và các cô còn rẽ vào Chùa Đậu để lễ Phật, nên gần tối xe mới đến bến Đục Chùa Hương. Khi ngồi nghỉ uống nước, người chủ nhà nói:
– Các bác nghỉ luôn ở ngoài này, chứ và bến Yến bây giờ trời tối rồi, trong đó không có dân, buồn lắm.
– Vậy ở đây có khách sạn không cô? – Mẹ tôi hỏi. Mẹ tôi lớn tuổi hơn các cô nên đuợc cử làm trưởng đoàn.
– Ôi dào, khách sạn gì đâu, gọi là nhà trọ thôi. Như nhà em đây, cũng kê ván thành một dãy cho mọi người nằm la liệt nghỉ qua đêm thôi mà. Chúng em chỉ thu ba nghìn đồng một người thôi.
Tôi nhìn vào nhà trong, thấy một dãy ván dài. Như vậy tất cả mọi người đều nhủ chung nhau?
– Không có giường riêng hả cô – Tôi e ngại hỏi. Nhà tôi có phòng riêng, Từ hôm làm tình hụt với Hương, tôi hay có những hành động kỳ quặc vào ban đêm. Mà cả đoàn toàn các cô, mỗi tôi là con trai.
– Ngủ tạm một đêm với mẹ cũng được mà – Mẹ tôi nói.
– Không – Tôi phụng phịu – Con ngủ ngoài xe với chú lái xe.
– Muỗi rừng to như con ruồi, sức cháu không chịu được đâu – Cô chủ nhà nói.
Bỗng một giọng nói cất lên. Bây giờ tôi mới để ý có một anh đang ngồi cạnh chiếc bàn ở góc nhà.
– Hay là thế này cô ạ – Anh ta quay sang phía mẹ tôi – Nếu cô không ngại thì cho em ngủ chung với cháu. Cháu thuê phòng riêng ở trên gác, mà mai cháu lại đi sớm.
– Đấy, sao mẹ không thuê phòng riêng cho con?
– Chỉ có một phòng thôi – Cô chủ thanh minh – Cũng là ngăn tạm phòng của chúng em ra ý mà. Nhưng, anh đã thuê cả phòng rồi, không lẽ…
– Chúng cháu là con trai cả mà, không sao đâu cô. Cháu không chia tiền thuê phòng đâu – Anh cười.
Thà ngủ với anh là con trai còn hơn, nếu đêm có sự cố thì anh ấy cũng dễ thông cảm. Vậy là tôi nhận lời.
Đoàn chúng tôi ăn cơm xong, anh đón tôi lên phòng. Căn phòng hơi chật, chỉ có 1 chiếc giường cá nhân kê sát bức vách ngăn bằng gỗ ép, một cái bàn nước nhỏ, nhưng lại có nhà vệ sinh riêng.
– Đi cả ngày chắc mệt hả? Em vào tắm trước đi rồi nghỉ.
Tôi mặc nguyên cả quần áo ngoài, vào đến nhà tắm tôi mới cởi ra để tắm. Làn nước mát làm tôi quên hết những mệt nhọc trên đường đi. Tắm xong, tôi lại mặc nguyên cả quần áo ngoài rồi mới bước ra. Anh tắt đèn sáng, chỉ để lại bóng đèn ngủ sáng dịu.
– Em nằm nghỉ trước đi. Anh tắm rồi nghỉ sau.
Tôi lên giường nằm mà không cởi quần áo. Ở nhà, khi đi ngủ tôi cứ khoá của phòng rồi trần truồng mà ngủ. Mà tôi được coi là còn bé nên không mặc quần sịp, chỉ có quần đùi. Tôi không dám cởi quần dài vì sợ nhỡ thằng em nó biểu tình mà chống lều thì ngượng.