Một đêm đầu tháng, trời tối đen như mực, cả ni tự Đào Hoa im lặng như tờ. Hơi thở mọi người đều chìm sâu vào cõi mộng, trên mái nhà có tiếng động rất nhẹ, không đủ làm ai cảnh giác. Một lát sau, cánh cửa phòng của tiểu ni Ngọc, một cô gái mới vào chùa ba tháng chợt mở, một bóng đen nhẹ nhàng lẻn vào. Có dăm tiếng ú ớ vang lên khe khẽ, rồi không gian lại im bặt như cũ. Bóng đen này chẳng ai khác là đạo sĩ Lân. Hắn ngang nhiên xâm nhập vào phòng người khác mà không lo ngại, vì ỷ vào các mối quan hệ đặc biệt cùng võ công cao cường của mình. Việc vắng mặt thường xuyên vào ban đêm là lệ thường của các đạo sĩ tại Hộ Hoa đạo quán.
Ðạo sĩ Lân đã nhiều lần hành động như thế này để bắt gái tơ hãm hiếp, nhất là các cô gái có nhan sắc như tiểu ni Ngọc. Một khi các cô gái ấy không mau chóng thuận tình, hắn sẽ không từ bất cứ thủ đoạn gì, kể cả cưỡng hiếp hay phục thuốc. Một thiếu nữ sau một đêm trở thành thiếu phụ, tâm tình sẽ thế nào đây ?
Ba tháng sau đó, trong nhật ký tiểu ni Ngọc đã ghi chép: Năm nay tiểu ni vừa tròn 18 cái xuân xanh cùng 10 năm tuổi đạo, vị đạo sĩ đạo mạo kia đà chớm sang tuổi 37. Biết dính vào vị đạo sĩ đạo mạo ấy là khổ vì chú ấy vốn là người đậm máu phong lưu, nhưng người nữ tu không cản được lòng mình. Từ cái đêm diệu kỳ đó, vị đạo sĩ ấy đối xử tốt hơn với cô, chú ấy bớt thọc cu vào hậu môn hoặc vặn vú tiểu ni Ngọc, riêng món bắt bú cặc thì chưa thể giảm. Vị đạo sĩ ấy hứa sẽ không làm cho người nữ tu trẻ buồn và thất vọng.
Khi mối tình diệu kỳ này đà kéo dài hơn ba tháng, một hôm tiểu ni Ngọc chợt đặt điều kiện: đạo sĩ Lân phải chọn một, giữa các người đàn bà khác và tiểu ni. Vị đạo sĩ Lân nói: thí chủ đòi hỏi như vậy thật là quá đáng lắm, tiểu ni Ngọc là kẻ tu hành mà cũng ích kỷ chẳng khác người ngoài đời. Và vị đạo sĩ ấy không gặp tiểu ni Ngọc nữa.
Vò võ mong chờ, thấp thỏm lo âu… cuối cùng thì tiểu ni Ngọc biết đạo sĩ Lân giận nên đã xuống nước. Vượt qua sự thẹn thùng cố hữu của nữ nhân, người nữ tu trẻ đã mạnh dạn đem thâ n đi tìm đạo sĩ Lân. Hứa sẽ không bao giờ làm cho chú phải buồn cho dù chú Lân không hề yêu người nữ tu trẻ. Ðể tỏ thật lòng mình, tiểu ni Ngọc đã không từ chối bất kỳ một yêu cầu nào của đạo sĩ Lân. Lồn, miệng và hậu môn tiểu ni Ngọc luôn phảng phất mùi tinh dịch của đạo sĩ Lân. Tiểu ni chấp nhận bị dày vò thân xác còn hơn chuốc phiền não trong tâm hồn. Con người thường vì bản thân mà tìm ra hàng đống lý do trước một chuyện nào đó để lấy thêm can đảm, để hỗ trợ thêm cho hành vi của chính mình.
Đạo sĩ Lân đứng dậy nắm lấy tay tiểu ni Ngọc, còn tay kia xoa nhẹ cặp mông tròn nhỏ người nữ tu trẻ. Tạng người tiểu ni Ngọc mập trắng, bất cứ một người đàn ông có kinh nghiệm nào cũng đều thích phụ nữ có thân hình như vậy. Tiểu ni Ngọc đam mê những cảm giác mà hắn đem lại cho cô ta; bàn tay, cái miệng và con cặc lão luyện của hắn đem lại cho Ngọc những cảm giác rất ư mãnh liệt. Không như lần đầu tiên, vì là gái trinh chưa một lần va chạm nên tiểu ni Hoa cứ lúng túng đưa tay che cặp vú tròn nhỏ có cái núm đỏ tươi. Đạo sĩ Lân không buồn gạt tay người nữ tu trẻ ra, bằng cái lưỡi trời cho của mình, Lân khiến tiểu ni Ngọc tự buông tay ra mà cạ riết vào người hắn. Sau dạo ấy mỗi lần gần hắn, tiểu ni Ngọc cảm thấy như có một luồng điện chạy qua người, sự thanh tu của tiểu ni Ngọc chỉ còn là ảo giác.
Tiểu ni Ngọc cảm thấy hắn sờ đầu gối cô rồi luồn tay dưới áo chùng. Cái thích thú vô ý thức nơi tiểu ni Ngọc càng dâng cao, áo choàng cô đã bị hất lên tới ngang hông, đạo sĩ Lân kẹp đùi mình vào giữa hai đùi Ngọc. Tại thời khắc này, cảm giác hưng phấn trỗi dậy trong sâu thẳm thân xác đã xua cái chức việc hương chức trù – người nấu bếp trong chùa của tiểu ni Ngọc biến bay đâu mất.
Ni cô Ngọc thở hổn hển, ôm chặt lấy đạo sĩ Lân hơn lúc miệng lão trượt trên cổ cô và thức tỉnh trong cô những rung động hoàn toàn mới. Hắn hôn lên mép cô, nụ hôn này làm cô nhột rùng toàn thân. Tiểu ni Ngọc chấp nhận quy phục trước những đòi hỏi của hắn, đạo sĩ Lân đánh lưỡi dồn dập vào phiá sau đôi tai cô, tiểu ni Ngọc run bắn lên. Tay Lân đặt lên hông cô, kéo cô sát vào cơ thể mình hơn và trượt mãi lên tới những chỗ phồng căng trước ngực cô. Tiểu ni Ngọc cố thử đẩy đạo sĩ Lân ra nhưng hình như cô đã kiệt sức, cái vuốt ve cám dỗ của đạo sĩ Lân đã trở nên mạnh bạo hơn. Các cơ bắp tiểu ni Ngọc quá yếu, yếu tới mức chỉ tỏ ra chống lại được mà thôi.
Trong suốt khoảng thời gian này, đôi khi với lý do là dựa theo cách dĩ huân thác tố – lấy mặn làm chay – mà hành xử cho hợp lẽ sống ở đời, hắn cũng không bỏ qua cả ni sư trù trì Đào Hoa ni tự. Từng bước, đạo sĩ Lân cũng tiếp cận được sư nữ Thanh. Đôi gò má bà ta nóng ran thoáng hồng lên khi hắn kín đáo khen sư Thanh có đôi mắt đẹp, có bàn tay mềm mại. Hắn bậm gan đi thuyết pháp cho sư Thanh nghe về duyên và nghiệp, duyên chẳng là duyên – nghiệp chẳng là nghiệp, nghiệp tức là duyên – duyên tức là nghiệp. Vô hay hữu, chỉ khác nhau chỗ ta thấy không hay có mà thôi, tu ở cõi nhân gian mà không dám thoả mãn những nhu cầu bình thường của con người tức là tu giả… Mưa dầm thấm lâu, cuối cùng thì cũng đến cái hôm sư nữ Thanh bộc lộ trọn vẹn cái lửa của người đàn bà hồi xuân, dùng đôi bàn tay đẹp ấy mà nâng niu cái con cặc đạo sĩ Lân rồi đút vào mồm.
Đạo sĩ Lân muốn giẫy nẩy lên khi lần đầu tiên nghe bà Thanh thỏ thẻ:
– Mặc dù đại đạo sĩ không phải là người đầu tiên, nhưng là lần đầu tiên em có những cảm giác như thế này.
Bởi hắn biết sư nữ Thanh vào chùa từ năm 13 tuổi, vậy ai là tác giả của cái lần đầu ấy chứ ?! Bà ta phục đạo sĩ Lân chỗ là người rất biết nắm lấy thời cơ, thậm chí còn tâm phục bởi trong những cơn kích động tột cùng bao giờ đạo sĩ Lân cũng có thể lập tức lấy lại bình tĩnh, hắn quả đúng là một đại cao thủ thuật phòng trung.