Trích đoạn – Gia đình em sẽ không nhúng tay vào chuyện riêng tư của em, ba mẹ luôn nói tình yêu của em do em lựa chọn. Ba mẹ không có quyền can thiệp, chị gái em cũng dễ tính nên tôi khỏi lo. Nếu có kết hôn, tôi không lo chuyện phải nuôi em….
Đọc tâm sự tôi và vợ tan vỡ sau 1 tháng về với nhau.
Em không ác cảm với ba mẹ tôi, nhưng không chịu được cảnh ngày nào mẹ cũng tới “dạy” em cách làm dâu.
Tôi quen em hai năm trước do em kết bạn nhầm. Nói chuyện vài lần, tôi rất có cảm tình với em. Tôi muốn tìm hiểu thêm nhưng không dám, chỉ dừng lại ở bạn bè vì tại thời điểm đó em có bạn trai, một anh tóc vàng điển trai. Sau khi em chia tay bạn trai tôi mới dám nhắn tin chuyện trò nhiều hơn. Em không ghi nơi ở, hay hiện địa chỉ nơi sinh, mãi về sau tôi mới biết gia đình em sang Phần Lan định cư khi em mới 3 tháng tuổi (ngạc nhiên vì tiếng Việt em quá giỏi). Em kể mình cũng có nhiều cha mẹ nuôi, cả Việt Nam cũng có, khi gia đình gửi em về Việt Nam học một năm.
Chúng tôi có chung nhiều sở thích, riêng về âm nhạc là không. Em thích nghe nhạc giao hưởng, đặc biệt là của Monzart, Beethoven, Chopin còn tôi thì mù tịt thể loại này. Em rất kín tiếng về gia đình và cuộc sống cá nhân. Tôi muốn hiểu thêm về con người em hơn, nhiều khi trò chuyện tôi hỏi về gia đình và công việc em đều không nói. Em mong tôi đừng tò mò về gia đình, công việc, lương tháng bao nhiêu, em không thoải mái.
Quen nhau được một thời gian dài tôi mời em về Việt Nam chơi vào dịp Noel. Em sòng phẳng trong chi tiêu. Đi nhà hàng, cà phê em không cho tôi trả giúp. Em cho rằng yêu không nhất thiết phải bỏ tiền túi ra chi trả cho người yêu. Tôi cũng được em mời sang chơi một tuần. Sau khi sang thăm tôi mới thực sự hiểu thêm về cuộc sống, gia đình em. Em kể mình 18 tuổi chuyển ra ở riêng vì học đại học, xin được việc nên em ở luôn đây. Ba mẹ em ở thành phố khác, khá xa nên em ít về nhưng họ chăm lên thăm. Chị em hầu như ngày nào em cũng gặp (chị ở cùng thành phố), ba mẹ em đi du lịch nên tôi không có cơ hội gặp trực tiếp.
Rồi tôi trao nhẫn, em đồng ý không nghĩ ngợi gì. Tôi có lần gặng hỏi “Em mới gặp ba mẹ anh một lần, chưa biết rõ hoàn cảnh gia đình anh, ba mẹ giàu nghèo ra sao mà em đã đồng ý, không sợ bị anh lừa à? Mà ba mẹ em nghĩ sao”. Em chỉ cười nói “Nếu kết hôn thì em ở với anh, chứ có phải lấy ba mẹ đâu mà em cần lo lắng. Nếu giàu thì tài sản cũng là của ba mẹ anh. Em chỉ cần anh biết tự mình vươn lên, không nhờ vả ai là em hài lòng”.
Gia đình em sẽ không nhúng tay vào chuyện riêng tư của em, ba mẹ luôn nói tình yêu của em do em lựa chọn. Ba mẹ không có quyền can thiệp, chị gái em cũng dễ tính nên tôi khỏi lo. Nếu có kết hôn, tôi không lo chuyện phải nuôi em. Công ty em cũng có chi nhánh tại Việt Nam, em sẽ hỏi ý kiến giám đốc về đề nghị chuyển công tác, chắc sẽ được. Không được thì em tìm công ty khác, tôi không cần lo kinh tế cho em.
Chúng tôi có một lễ dính hôn không quá lớn mà cũng không quá nhỏ tại Việt Nam, có mặt cha mẹ hai bên, họ hàng và một số bạn bè thân thích. Lễ đính hôn được cử hành tốt lành, mãn nguyện. Em quyết định ở lại Việt Nam theo đề nghị của tôi. Sau đính hôn em về nhà tôi sống chung được vỏn vẹn một tháng thì đề nghị muốn về nước. Em nói không chịu được áp lực “đi làm dâu” mà họ vẫn nói. Em không ác cảm với ba mẹ tôi, nhưng không chịu được cảnh ngày nào mẹ cũng tới “dạy” em, làm dâu phải thế này thế kia, theo chồng này nọ, rồi làm hết việc này đến việc kia. Cơm ngày nào em cũng phải nấu, không chịu được. Tôi trưởng thành đi làm rồi mà vẫn không chịu thuê cho mình một phòng trọ riêng. Em bảo không chịu thêm được nữa, mới đính hôn mà đã thế này, lấy nhau về chắc em tắc thở.
Thật sự tôi không hiểu nổi em nữa. Hai năm quen nhau vậy coi như vô nghĩa. Thật sự do gia đình tôi quá khắt khe hay do em quá tây hóa? ( Hưng)
( Đọc tâm sự tôi và vợ tan vỡ kutubog.com)