Song, cái anh Quang này cũng ngặt. Anh cứ đòi giúp đỡ tôi chút tài chánh theo kiểu gì đó đặc biệt. Tôi đoán anh có ý trả tiền để “ra ơn” với tôi trong cái thời kinh tế hơi khó khăn này. Nhưng thực chất, là để ngủ với tôi đêm nay, đàn ông mà, lòi cái đuôi ra là biết muốn gì rồi, nếu không có nhu cầu ai mà rãnh rang vô đây làm khỉ vì, với lại anh cứ nhắc đi nhắc lại là vợ con anh đã về Việt nam thăm ngoại. Có nghĩa chỉ có anh một mình ở nhà. Rồi hỏi tôi có rãnh tới nhà anh chơi … tối nay. Biết tẩy anh vậy thì sao chớ, thiệt kỳ quá, làm sao tôi có thể chấp nhận ngủ với anh ấy khi biết anh ấy đã từng là bạn thân của chồng mình, khi biết vợ anh cũng một khá quen với tôi.
– Tại sao người anh chọn phải là Quỳnh – Tôi hỏi – Có nhiều người con gái khác …
– Tại Quỳnh đẹp …
– Cũng có nhiều người đẹp khác.
– Tại anh thích Quỳnh, từ lúc nhìn thấy Quỳnh ở phi trường.
– Thôi đi … anh ba xạo quá … Em nghĩ là anh nhớ vợ quá rồi, nên tìm em …giải quyết. Anh cứ tìm ai khác đi, em không méc chị Phượng đâu, đàn ông nào mà không ham ăn chơi – Tôi cố tình phá tan bầu không khí quá … lãng mạn kỳ cục này bằng một câu nói dí dõm.
– Nhớ vợ thì cũng nhớ. Cần một người đàn bà thì Quỳnh nói cũng trúng luôn. Nhưng … nói thiệt … không ai bằng Quỳnh.
– Ai nói sao chứ … nếu anh muốn tìm người hơn Quỳnh để “vậy” đó hả ….
Quang nghiêm mặt lắng nghe. Quỳnh trầm giọng xuống nói tiếp:
– Em sẽ giới thiệu một người bạn cao tay ấn, đàn ông nào khó tánh lắm cũng hài lòng … Xin lỗi anh nói thẳng như vậy – Trong thâm tâm, tôi cũng không ngờ mình khá bạo dạn với Quang như vậy.
– Còn Quỳnh ? – Quang chợt hỏi.
– Em sao ? Anh nói em có cao tay ấn không đó hả. Wow, anh nói chuyện này với em không ngại miệng sao. Có phải tại rượu nói … Nếu như có anh Sinh ở đây, em nghĩ anh ăn đục. Anh biết em từng là vợ ảnh mà !
– Aên đục …Có anh Sinh anh cũng nói luôn … nhưng nói lén cho Quỳnh nghe thôi.
Quang chồm sang, kề tai tôi nói nho nhỏ, giọng anh xen lẫn với tiếng xập xình cũa âm nhạc:
– Thiệt ra, anh thích một đêm với Quỳnh, chính là vì Quỳnh đã từng là vợ của Sinh.
Tôi nghe Quang nói, bất chợt giựt mình, nhưng ngã người về sau, nói dã lã:
– Anh Quang ghê quá. Tiếng Mỹ gọi là pervert đó biết không. Gọi là biến thái … – Tôi cười.
Quang nhìn chằm chằm vào tôi, làm cho tôi ngưng cười, hơi ngượng. Nhưng tôi biết anh nhìn tôi như vậy là muốn nói cho tôi biết, “I meant it” (anh có ý thiệt).
Bỗng nhiên, tôi hơi run. Tim tôi đập loạn xạ. Đã từ lâu, tôi cũng ít gần đàn ông, nên sự đòi hỏi sinh lý cứ nung nấu trong lòng. Đôi ba lần, tôi cứ sắp buông mình sa đọa cho một vài gã đàn ông từng tới đây ve vãn, nhưng rồi tôi cũng ráng chế ngự được bản thân mình.
– Anh nói thiệt đó hả ?- Tôi vẫn cố cười, dù cho cái cười gượng gạo.
– Anh có bao giờ nói chơi.
– Cái đó thì chưa chắc ! Nhưng tại sao, Quỳnh chưa thực sự hiểu nỗi ? Quỳnh từng làm cái nghề này nhưng chưa bao giờ với người quen biết và thân thiết giống như anh. Nó giống như loạn luân hay sao đó …Không được đâu …
– Không biết lý do gì… Lạ lắm … Em hỏi những người đàn ông khác xem. Có anh chàng nào không thầm nghĩ vớ vẫn tới vợ của bạn mình. Nếu vợ bạn mà chịu lén lút mình, ai mà ngu không thử … Hình như cái gì cấm kỵ là cái đó … quí giá hay sao !
– Quí giá … ? Tụi đàn ông của anh thiệt là … hư hỏng.
– Hư hỏng chỉ một lần thôi … cho biết cái cảm giác đó ra sao.
– Một lần là quá đủ … Mấy ông dâm đãng quá chịu hông nỗi! – Tôi cười nói.
– Đời ngắn ngủi mà em. Cứ vui đi làm theo sở thích …
– Em cũng nghĩ vậy … Cũng không ngại gì chuyện giữa anh và em vì em với anh Sinh bây giờ cũng chẳng còn gì. Nhưng mà vầy …
– Mà sao ? – Quang chồm qua, có vẻ háo hức.
– Không phải em làm khó gì với anh … nhưng ở xứ Mỹ này không có cái gì free hết. Vậy đi … em giúp anh, rồi anh giúp em chút đĩnh tài chính. Với lại điều quan trọng là anh giữ được bí mật.
– Được thôi – Quang đắc ý – Giúp bao nhiêu đây nè … Hồi nãy anh đã từng nói là giúp em đó hay sao.
– Tùy lòng hảo tâm của anh thôi.
– $500 được không.
– Nói giá cả ra cũng hơi kỳ. Nhưng nếu coi đây là quà anh tặng, thì em nhận – Tôi khéo léo buông lời.
– Vậy … ở nhà anh ?
– Có ai không ?
– Không có hết … Về tối không sợ ai bắt gặp. Quỳnh đừng lo.
Tôi lái theo xe cố bám riết theo Quang dọc trên xa lộ 405, qua Mỹ đã lâu mà tôi lái freeway còn dỡ. Đồng hồ chỉ con số 12. Đã nửa khuya rồi. Thường là giờ này, tôi còn ngà ngà trong vũ trường, nhưng giờ đây tôi thấy mình tỉnh táo làm sao ấy.