Cứ thế, tôi nhấp nhô trên mình con Liên. Lúc mạnh, lúc nhẹ. Khi mạnh thì tiếng la của con Liên lớn hơn hòa theo tiếng ghế phang xuống nền nhà “cành cạch”. Khi nghe thì con Liên rên đều đều, và tiếng “kò kè” cũng êm ả hơn. Một lát sau, tôi rút ra, đẩy chiếc ghế lật ngửa xuống đất thì con Liên cũng bị bật ngửa ra. Con Liên chỉ biết la oai oái mà không làm gì được hơn vì bị trói chặt.
Ở tư thế này, mặt con Liên hướng lên trần nhà, hai tay vẫn bị trói oặt ra sau, hai chân hai bên cột giềng theo hai chân ghế, vì vậy mà âm đạo của nó cũng bị giữ yên tư thế lúc nào cũng banh rộng, và hướng lên trên.
Đứng lom khom cho vững vàng, tôi bèn hạ chân xuống và kéo dương vật đưa vào khớp. Tư thế này dù có hơi khó làm nhưng thích vì khi cái kết quả của nó làm cho tôi thấy thỏa mãn về thị giác hơn hết. Vì con Liên hoàn toàn ở thế vô vọng, hoàn toàn bị chế ngự.
Và cứ vậy tôi đứng lên hạ xuống, để cho dương vật mình chạy tọt vào trong. Khi kéo ra, thì kéo nhè nhẹ, nhưng lúc đâm sầm xuống thì làm thật mạnh. Con Liên cứ thế mà rên khừ khừ cũng như nấc lớn rũi khi tôi đâm quá trớn.
Đến khi đã thấy không còn chịu đựng được bao lâu, tôi nhấp luôn mấy cái thật mạnh sau cùng, rồi thình lình tôi rút nhanh ra. Trước khi phóng tinh ra khỏi đầu khấc, tôi rút vội cái “áo mưa” ra khỏi và điều khiển vào đầu khấc bắn mạnh xuống dưới. Nơi đó, tôi đã bảo con Liên, “HÁ MIỆNG LỚN RA”, và nó làm theo. Từng dòng trắng đục cứ vậy phuột ra và rơi xuống miệng con Liên. Nó cứ rên “ực, ực” vì nghẹn, vì mặt mày nhớp nhúa. Không biết làm sao hơn, nó chỉ đủ sức đưa tay chân co dũi trong phạm vi chật hẹp, làm cho cái ghế khua lên nền nhà “khộp, khộp”.
Sau khi xuất tinh một cảnh hả hê, tôi đứng thẳng lưng lên cho đỡ mỏi, thì vài giọt tinh dịch còn rơi rớt đọng lại trên mu con bé. Bà Oanh đâu đó xuất hiện với chiếc khăn trên tay nhanh chóng lau chùi những vệt đó.
“Không khéo lỡ nó mang thai thì không tốt”, bà vừa nói vừa làm.
Nhìn cảnh tượng bà đang lau sạch chim cho Liên, tôi không thể nào tưởng tượng được trong trí đến khi nhìn thấy. Thật trên đời này có người mẹ nào như bà Oanh đây sao, nhiều khi tôi còn thắc mắc … phải chăng con Liên là con ruột của bà ?
Liên nằm thừ trên ghế có vẻ mệt mỏi trong khi tôi mặc lại áo quần. Thình lình tôi nghe bà Oanh lên tiếng.
“Liên …, Liên …, có sao không ? Sao nằm cứng đơ vậy”
Tôi cũng hoảng hồn, lắp bắp nói theo. “Liên … Liên … chuyện gì vậy … Chắc tôi làm mạnh quá?”.
Bà Oanh cũng lay lay con Liên trong khi lấy khăn chùi vết nhuệch nhoạt trên miệng nó. Con Liên cứ nằm im lỉm không nhúc nhích.
“Thôi chết rồi … bây giờ phải làm sao”, tôi vọt miệng đề nghị một cái gì đó. “Nó có bao giờ bị vậy không”.