Vịn vai cô, tôi đứng thẳng lên, thằng nhỏ không theo sự điều khiển của chủ nhân chạm ngay vào một nơi nào đó bên dưới cơ thể của cô, tôi cảm nhận được sự va chạm nhưng do chiếc khăn lòa xòa tôi không thấy được là chạm vào đâu. Và tôi biết cô cũng cảm nhận thấy sự va chạm ấy, bằng chứng là cô giật mình, cong người, hơi nhích mông về phía sau. Cô hơi hoảng hốt nhưng ngay lập tức cô lấy lại bình tĩnh ngay. Tôi cũng ngại, nhích người ra sau một chút, cô choàng chiếc khăn tắm lên người tôi, rất tâm lý (hay rất nhiều kinh nghiệm) cô xoay lưng tôi lại bảo tôi mặc đồ vào. Tôi trùm chiếc áo thun thùng thình vào người xong cởi khăn đưa cho cô.
Chiếc áo thun dài phủ quá mông tôi, nên tôi yên tâm là cô không thấy thằng nhỏ đang ngẩn đầu của tôi. Khi tôi xoay người lại, thì cô đã lau người xong, cô xoay mặt vào tường để mặc đồ, với tay lên móc, cô nhón lấy chiếc quần lót rồi khom người, co chân xỏ vào. Do cô khom người và xoay lưng về phía tôi nên vô tình (hay cố ý) tôi nhìn thấy được phần còn lại của cái vùng đất bí hiểm của cô. Một vùng thịt hồng hồng, hai mép thịt mũm mĩm thưa thớt lông hơn phía trên hiện ra thấp thoáng. Dù cô cố tình làm thật nhanh động tác mặc quần lót, thì tôi ít nhất cũng đã thấy được hoàn toàn cái nơi mà tất cả đàn ông trên thế giới đều mơ ước được chiêm ngưỡng, được sở hữu, được sờ nắn- mơn trớn…mỗi đêm.
Rồi cô đứng thẳng người với tay lấy cái quần jean, săn ống quần lên cho khỏi ướt khi mặc, hình như cô có liếc về phía tôi, rất khẽ, do tôi đang tập trung vào những vùng da thịt mịn màng của cô nên không bắt gặp ánh mắt dò xét đó của cô, mà tôi chỉ cảm nhận thôi, cảm nhận thì không chính xác phải không các bạn. Rồi cô mặc quần jean vào, tôi nhìn những khoảng da thịt thơm tho đang bị chiếc quần jean từ từ che khuất mà lòng không thôi tiếc nuối. Hương ánh mắt lên phần trên cơ thể cô, phần còn lại cũng không kém hấp dẫn. Đôi đào cứ lúc lắc, nhịp nhịp theo từng cử động của chủ nhân, rồi cô mặc chiếc áo lót vào. Quàng chiếc áo ngang bụng, cô đưa tay ra sau cài khoen, khuôn ngực ưởn lên sau động tác quàng tay của cô, bộ ngực cô nhô ra , ngẩn đầu lên tự hào với hai chiếc núm hồng, từng thớ thịt nung núc, căng tròn nhựa sống thu hút toàn bộ ánh mắt tôi. Quá tập trung, tôi không biết là nãy giờ cô quan sát tôi:
– Con trai không được nhìn vào cơ thể của phụ nữ như thế!
Tôi bẽn lẽn ngó đi nơi khác, nhờ thế thằng nhỏ của tôi mới xìu xuồng chút ít để có thể mặc quần vào. Khi tôi xoay lại thì cô đã xong, chúng tôi dọn đồ rồi mở cửa đi ra…. Biển vẫn xanh, mọi người vẫn nô đùa trên bãi, nắng vẫn trãi vàng trên những thân người… Thế giới vẫn thế, sóng biển vẫn nhẹ nhàng trườn lên bãi từng đợt, từng đợt. Nhưng trong lòng tôi, có một cơn sóng thần đang dâng lên dữ dội. Cơn bão lý trí, lương tâm, ham muốn…đang giằn xé tôi mãnh liệt…..Có một cánh cửa mới mở ra, tôi không biết là sau cánh cửa đó là thiên đàng hay địa ngục….. Còn các bạn? Các bạn có biết không? ….
Sau chuyến đi chơi Vũng Tàu hôm đó về, giữa tôi và cô như có một khoảng cách vô hình nào đó, cả hai đều cố tình làm ra vẻ tự nhiên trước mặt nhau, nhưng kì thật ai cũng cố tránh nhìn vào mắt nhau. Những giao tiếp thường ngày như có vẽ ngượng ngập, giữ kẽ. Có cảm giác như là chúng tôi giao tiếp với nhau chỉ để che mắt mọi người, chúng tôi hạn chế nói chuyện với nhau bởi thật sự là chúng tôi không biết phải bắt đầu như thế nào… Tôi thì cứ mơ tưởng đến những sự việc đã qua, trong đầu tôi chỉ toàn là những hình ảnh mà tôi đã được tận mắt nhìn thấy, cùng những hình ảnh mà tôi tưởng tượng thêm vào…..
Mong chờ cho đến ngày thứ bảy để có thể được ngủ với cô, được có những cảm giác mà tôi mơ ước,nhưng một mặt- tôi cũng lo sợ khi ngày thứ bảy ấy ngày càng đến gần- có nghĩa là tôi sẽ phải đối mặt với những sự cố ngoài tầm kiểm soát của tôi….Đó có thể là một ngày tôi được lên đến thiên đường nhưng cũng có thể là tôi bị đoạ đày xuống tận cùng của địa ngục và nếu không thì ít nhất mọi việc cũng có thể sẽ phải chấm dứt.
Rồi ngày ấy cũng đến trong sự mong chờ và hồpi hộp tột cùng của tôi, có lẽ, cái cảm giác ngượng ngập của tôi thì không thể qua mặt được cô. Như thường lệ, tôi đến nhà cô vào buổi tối, khi cô đang ăn tối, gật đầu chào cô và bà, tôi bước vào nhà. Bà nhìn tôi rôi nói:
– Có bánh ở dưới bếp, cô mới đi đám giỗ ở dưới quê lên hồi nãy! Con xuống lấy mà ăn!
– Sao mặt con xanh vậy, bệnh hả? Mới đi chơi về mà! – cô nói
Tôi nhìn vào mắt cô, cái ánh mắt trìu mến mà tôi đã từng có bao nhiêu năm nay của cô vẫn còn đây. Ôi, vâng, cái ánh mắt mà tôi tưởng là sẽ không có nữa kể từ sau hôm đi Vũng Tàu về. Đến hôm nay tôi mới dám nhìn thẳng vào mắt cô, có nghĩa là mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn. Tôi cười cười với cô rồi đi ra sau bếp, lấy một cái bánh ít, rót cho mình một ly nước, xong toi đi lên nhà nói với cô là tôi lên lầu xem tivi….
Ăn xong bánh, tôi lên giường nằm xem tivi, một lúc sau thì cô lên. Đi ngang qua tôi, liếc nhìn tôi cô hỏi:
– Đi chơi về mà sao thấy mệt vậy, bộ con bệnh hả?
– Không có, con cũng không biết nữa.- tôi trả lời nhát gừng.
Ngó sơ qua chương trình tivi, rồi cô mở tủ lấy đồ đi tắm. vừu làm cô vừa nói:
– Tắm một cái! Hôm nay chắc là ngủ sớm, đi xe cả ngày mệt quá!
Cái cách cô như là nói với chính mình, nên tôi cũng chỉ ừ hử cho qua. Tôi cũng không dám trộm nhìn cô như trước nữa, sợ cô đề phòng, bắt gặp, tôi chỉ nhìn chằm chằm vào cái tivi. Mắt thì nhìn tivi nhưng đầu thì đang lập kế hoạch để có thể đối phó, rồi mường tượng đến những đường cong tuyệt vời phía trong những lần vải áo quần kia. Miên man suy nghỉ thì cô đã vào phòng tắm từ khi nào, tiếng mở nước, tiếng quần áo sột soạt, và cả tiếng hát nho nhỏ của cô “…..anh đi mà chợt mát, bởi vì em mặt áo lụa Hà Đông…”
Không chịu được không khí ngột ngạt, cũng như sợ phải đối mặt với cô, tôi đi xuống nhà. Đóng cửa giúp bà xong, tôi ra sau bếp phụ bà rửa chén, bà pha cho tôi ly nước sirô dâu, món mà tôi thích:
– Cô Hoa nói là con thích ngọt lắm phải không? Sao, đi tắm biển vui không? Có cái gì hay không kể cho bà nghe với con!
Tôi kể cho bà nghe về những trò vui trên biển, những cảnh đẹp mà tôi thấy trên đường đi…. Vui chuyện, ngó lại thì đã 9 giờ 30, bà nói:
– Thôi khuya rồi, lên lầu ngủ đi con! Cô Hoa chắc là ngủ rồi, cả một ngày đi xe đò chắc là mệt lắm.
Tôi chào bà rồi lên lầu, càng đến những bậc thang cuối tim tôi càng đập dồn nhịp. Tôi càng đi rón rén, tập trung tât cả các giác quan vào căn phòng ngủ trong kia, tiếng tivi đã được vặn nhỏ lại, đèn ngủ đả bật lên. Dưới nhà, bà tắt đèn đi ngủ, tiếng công tắc đèn đánh ” tách ” , cả không gian tối xầm lại. Tôi đứng yên một lúc cho mắt quen với ánh sáng mờ mờ hắt ra từ chiếc phòng ngủ của cô.
Rồi tôi rón rén đi đến cửa phòng, lắng nghe tiếng thở nhẹ đều đều của cô, yên tâm tôi nhẹ bước vào phòng. Tiếng cánh cửa phòng kèn kẹt, tôi vẫn chăm chú nhìn xem cô có giật mình thức dậy không- cô vẫn thở đều. Gài chốt nhẹ nhàng, tôi bước về phía chiếc giường, nhẹ nhàng cởi áo, cởi quần dài, tôi chỉ còn chiếc quần ngắn- tôi nhè nhẹ vén chiếc mềm cô đang đắp ngang bụng, nhè nhẹ trèo lên giường. Đang nằm ngữa, cô trở mình hơi nghiêng về phía tôi, giọng ngáy ngủ (hay làm ra vẻ ngáy ngủ):
– Chưa ngủ hả con! Cô mệt qua, cô ngủ trước đây. Nhớ tắt tivi nha!