VN88 VN88

Tâm sự vòng tay nào cho em

Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống vòng tay nào cho em  hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.

Tam su vong tay nao cho em

Có lẽ tình yêu anh dành cho em chưa đủ lớn để có thể vượt qua được những day dứt trong lòng, anh đã chọn cách dễ dàng buông tay em ra và bước đi mặc cho những giọt nước mắt em hòa vào những giọt mưa nhè nhẹ. 

Mỗi khi em nghe lời bài hát “Trong đôi mắt anh em là tất cả, là niềm vui là hạnh phúc em dấu yêu, nhưng anh ước gì mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc, và em em chưa thuộc về ai…”, tim em lại nhói đau. Anh ơi! Có phải định mệnh đã sắp đặt cho chúng ta gặp nhau quá muộn trong đời, để rồi khi ngồi nhớ đến anh lòng em lại vỡ oà trong nước mắt.

Ngày em gặp anh ngoài trời mưa nhè nhẹ và cũng là lúc em gặp rắc rối trong công việc, cảm giác đứng bên cạnh nhìn anh xử lý dữ liệu làm em thật an tâm và tin tưởng. Có lẽ lúc ấy ngoài tâm trạng vui mừng và lòng đầy cảm kích đối với anh thì trong đầu em trống rỗng. Lúc chia tay, em vội hỏi tên anh và không quên xin số điện thoại để có ngày báo đáp, đó cũng là ngày định mệnh bắt đầu cho một tình yêu muộn màng của chúng mình.

Tâm sự vòng tay nào cho em

Em, người phụ nữ sống nội tâm cùng những cảm xúc chan chứa yêu thương, lại có một nhiệt huyết của tuổi trẻ, nên em không ngại khó khăn, luôn muốn đương đầu với nó. Có lẽ chính vì thế mà những khó khăn luôn nối tiếp nhau như muốn thử thách em vậy, càng xuất hiện nhiều trở ngại lại mang anh đến gần em hơn. Còn anh, người đàn ông điềm đạm, lịch sự và đầy nhiệt tình cũng sống nội tâm không kém, vì thế hình ảnh của anh dần đi vào tâm trí em một cách thật nhẹ nhàng, không chút ồn ào, vội vã, đến nỗi em không biết những cơn sóng lòng đang bắt đầu ngập tràn trong lòng.

Thời gian êm đềm trôi qua càng nuôi lớn tình yêu em dành cho anh. Trong tình yêu cần phải có những gia vị để tô thắm thêm cho ngọt ngào, đối với em như thế đã là quá đủ, em rất bằng lòng với niềm hạnh phúc giản đơn kia. Những buổi cà phê, trò chuyện giữa chúng mình ngày càng nhiều hơn, ngồi cạnh anh em thấy thật êm đềm và bình yên, cứ thế chúng ta huyên thuyên kể cho nhau nghe những buồn vui của cuộc sống đời thường, càng tiếp xúc với anh em càng trở nên nhỏ bé.

Em như một đứa trẻ tinh nghịch, nũng nịu chọc phá anh, còn anh dỗ dành và giải thích, lúc ấy em thấy anh như là ông già, trông thật buồn cười. Anh cứ như thế, vẫn quan tâm em trong cái lớp vỏ vô tình tự mang vào cho mình. Em còn nhớ ngày ấy, ngày cuối tuần đi học anh đã đến tìm em trong sự bất ngờ, anh có biết em vui như thế nào không? Ngồi sau xe được anh chở đi về một thành phố của miền Tây mà lòng ngập tràn hạnh phúc, ngồi nép vào anh và đặt cằm lên vai anh, em im lặng suốt đoạn đường dài có lẽ vì muốn cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình cùng với hơi thở của anh.

Bất ngờ anh xoay đầu lại và thì thầm vào tai em: “Em rất giống vợ anh, ngồi sau xe là đặt cằm lên vai anh à”, “Vậy anh cứ xem em là vợ anh đi” em trả lời cho câu nói không biết vô tình hay cố ý của anh, anh nhìn em cười thật hiền lành, dễ mến. Đường phố Mỹ Tho hôm nay sao đẹp đến lạ lùng, trời mát mẻ có chút nắng hanh hanh, những tia nắng vàng vọt xuyên qua những đám mây làm cho trời cao lại càng cao và trong xanh hơn. Em dang hai tay ra như muốn ôm lấy cả bầu trời, ôm lấy anh trong vòng tay mãi không buông, vì biết chỉ có giây phút này thôi em mới có anh trọn vẹn.

Chúng ta dừng lại ở quán karaoke rất sang trọng, nơi đây anh hát cho em nghe rất nhiều bài, trong đó có một bài mà em thích. Rồi chúng ta tiếp tục lang thang giữa trời hanh nắng của đường phố đầy hoa mộng, có lẽ về sau mỗi khi qua nơi này em sẽ luôn khắc khoải một nỗi nhớ về anh. Điểm cuối cùng chúng ta dừng lại là một quán cà phê sân vườn lãng mạn, nơi chỉ dành cho những đôi lứa yêu nhau, ngồi đối diện nhau em không muốn nói với anh lời nào mà chỉ muốn nhìn thật sâu vào đôi mắt của anh lúc nhìn em.

Em áp sát hai tay mình vào mặt anh và nói “ Em muốn nghe anh nói ba từ…”. Như hiểu rõ điều em nói, anh ôm khuôn mặt em và trả lời “ Anh yêu em”, em lại muốn chắc chắn hơn nên hỏi “Có mãi mãi không anh”. Anh trả lời “mãi mãi”, em lao vào người anh siết chặt anh lại và khóc, những giọt nước mắt muộn màng trong hạnh phúc. Em đã nghe đâu đó một câu nói thế này: “Bạn chỉ cần mất một phút để thích một người, một giờ để nói nhớ một người, một ngày để nói yêu một người, nhưng bạn có biết người đó phải mất cả đời để quên bạn”.

Giá như khi anh nói ba tiếng ấy anh đã nghe được câu nói kia để anh hiểu được ý nghĩa sâu sắc và thiêng liêng của nó. Ngồi tựa đầu vào vai anh cùng ngắm những bụi lục bình cứ lững lờ trôi theo con nước mà em chỉ ước sao cho tình yêu của chúng mình cứ êm đềm và bình lặng như những bụi lục bình kia mãi mãi có nhau trong đời. Hãy cùng em bước tiếp quãng đường còn lại phía trước, dù biết rằng nó không còn bằng phẳng tương tự như con đường mình đã bước qua, nhưng hãy cứ xem đó là thử thách để mình cùng nhau cố gắng anh nhé.

Em hỏi “Sao nhà nước không ban hành luật đổi vợ hoặc chồng trong một tháng anh nhỉ”, anh bất ngờ đẩy em ra và cốc đầu em rồi nói “Vậy mà cũng nghĩ ra nữa? Nếu có ban hành luật đó anh sẽ đến tìm em, chịu không?’. Em lè lưỡi, dúi đầu vào người anh nũng nịu, trong giây phút này em chỉ ước sao cho thời gian dừng lại và hy vọng ngày mai sẽ còn mãi những khoảnh khắc như hôm nay.

Có lẽ tình yêu anh dành cho em chưa đủ lớn để có thể vượt qua được những day dứt trong lòng, anh đã chọn cách dễ dàng buông tay em ra và bước đi mặc cho những giọt nước mắt em hòa vào những giọt mưa nhè nhẹ. Ngày anh đến cũng là ngày những giọt mưa làm lòng em dịu mát, rồi ngày anh đi cũng mang đến những giọt mưa làm lòng em lạnh buốt.

Anh vẫn như thế, không làm em chán ghét được, tại sao anh không nói những lời chua chát, tàn nhẫn để em có động lực quên anh mà lại cứ nhẹ nhàng cùng những lời nói đầy yêu thương “Không phải anh không còn cảm giác yêu em nữa, nhưng anh muốn chúng ta vẫn cứ giữ mối quan hệ ở mức độ bạn bè, anh biết em rất đau nhưng hãy cố gắng nha em”. Từng lời nói của anh như nhát dao đâm xuyên vào tim em vậy.

Giá như anh có thể yêu em nhiều hơn chút nữa để anh có đủ động lực mà không phải rời xa em, giá như không có những chuẩn mực đạo đức có lẽ em sẽ có anh mãi mãi trong đời. Em rất cố chấp và bướng bỉnh, sẽ chẳng bao giờ bỏ cuộc bất cứ điều gì và đối với tình yêu của anh em càng không bỏ cuộc khi biết anh vẫn yêu em.

Hôm nay, có lẽ mọi chuyện đã khác rồi, đến lúc em phải buông tay ra để trả lại cho anh cuộc sống bình yên vốn có từ trước, dù biết rằng có những thứ khi mất đi người ta cảm thấy vô cùng tiếc nuối, cũng có những điều khi mất đi ta lại cảm thấy hạnh phúc. Có thể dòng đời đang cuốn mỗi người đi mỗi ngả, nếu có lúc nào đó bất chợt anh đi qua những con đường quen, hãy ngập ngừng dừng lại mỉm cười và thoáng qua trong ký ức của mình đã có người từng rất yêu anh, cùng anh đi qua nơi này một vài lần, một lần nhớ lại rồi hãy quên đi tất cả.

(Tâm sự cuôc sống Truyenphimsex.com)

VN88

Viết một bình luận