Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống vợ coi thường năng lực kinh tế của tôi hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.
Cô ấy luôn so sánh với những người bạn tôi đang làm cho công ty nước ngoài, rằng hàng tháng họ đem về cho vợ cả nghìn USD, nói tôi bất tài, không thể xin được công việc ở công ty nước ngoài hoặc văn phòng đại diện.
Tôi lập gia đình lúc 31 tuổi, vợ bằng tuổi, hiện nay con trai đã 13 tuổi. Lúc lập gia đình tôi là nhân viên của một văn phòng đại diện với mức lương khá cao khoảng 1.000 USD chưa kể những thu nhập khác vì tôi có làm thêm nữa. Vợ tôi khi ấy là một bác sĩ chuyên khoa I. Một năm sau chúng tôi có con. Sau khi sinh, vợ tôi không đi làm, ở nhà chăm sóc con và cũng không muốn quay lại ngành Y vì không còn yêu nghề. Với thu nhập của tôi và khả năng quản lý của cả hai, chúng tôi đã mua được nhà riêng ở trung tâm TP HCM dù căn nhà không lớn ngay khi lập gia đình, bốn năm sau chúng tôi trả hết nợ. Vợ chồng đều là dân tỉnh lập nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Năm 2007 tôi nghỉ việc và kết hợp với một người bạn lập công ty riêng, tiếp tục kinh doanh. Thật sự, chúng tôi chưa hề bỏ vốn vào công ty (đối tác nước ngoài chúng tôi đã có quan hệ từ trước đồng ý cho nhập hàng trả chậm và mạng lưới khách hàng tôi đã gây dựng khi còn làm văn phòng đại diện). Năm 2008, vì không thu hồi được nợ bán hàng nên tôi hỏi vợ cho mượn 100 triệu để thanh toán nợ nước ngoài, nếu không đối tác sẽ ngừng cung cấp. Vợ không đưa với lý do tôi đem tiền nhà trả nợ thì đồng tiền đó không sinh lãi dù tôi đồng ý tính lãi theo lãi suất ngân hàng. Hậu quả là công ty chúng tôi mất một nhà cung cấp, sau đó tôi phải vay ngân hàng để trả nợ nếu không muốn bị kiện ra tòa.
Tâm sự vợ coi thường năng lực kinh tế của tôi
Từ thời điểm đó vợ tôi tham gia vào thị trường chứng khoán và kinh doanh cổ phiếu cho đến hiện tại. Vì lý do phát triển công ty lâu dài nên tôi không thể đưa về cho vợ như trước kia, hàng tháng chỉ đưa cho cô ấy bảy triệu (vợ tôi gọi là chi phí quản lý gia đình và con cái), tất cả các khoản chi khác trong gia đình cô ấy đẩy hết cho tôi thanh toán: điện, nước, Internet, điện thoại, mua sắm siêu thị, mua sắm trong gia đình, quần áo… Tôi có nhiệm vụ trả bất cứ thứ gì cô ấy muốn mua (cũng may vợ tôi chi tiêu rất căn cơ, không hề phung phí).
Tôi không phải người bỏ bê gia đình, thỉnh thoảng cũng đi nhậu tiếp khách, bạn bè nhưng tin mình vẫn tròn trách nhiệm với vợ con. Tôi vẫn bỏ thời gian để kèm con trai đang học lớp bảy, không cho cháu học thêm mà tự kèm tất cả các môn cho cháu, chỉ cho cháu học thêm Anh văn. Tôi làm bếp thường xuyên thay cho vợ, vậy mà vẫn bị cô ấy kết tội phá hỏng sự nghiệp của vợ khi làm cho vợ có bầu không đúng thời điểm và phải lo chăm sóc con cái.
Từ lúc cưới nhau đến giờ tôi chỉ biết đưa tiền cho vợ chứ chưa bao giờ lấy lại một đồng từ tay cô ấy, nếu cần sẽ mượn và trả sòng phẳng. Thật tình tôi cũng không rõ thu nhập của vợ từ chứng khoán như nào và đã tích lũy được bao nhiêu. Thời gian gần đây vợ tôi còn gây áp lực, yêu cầu tôi phải đưa cho cô ấy nhiều hơn với lý do cần tích lũy mạnh hơn để đổi nhà, yêu cầu tôi dùng vốn nhàn rỗi ngắn hạn của công ty cho cô ấy đầu tư vào chứng khoán. Tôi biết việc này cực kỳ rủi ro nhưng vì gia đình nên đã cân đối lợi nhuận của công ty, chia lãi 200 triệu và đưa hết cho vợ (hiện tại công ty của chúng tôi đã có số vốn kha khá và công việc tương đối ổn định, chúng tôi cũng dự định mở rộng quy mô).
Vợ vẫn không hài lòng, lấy lý do tôi chưa tận dụng hết khả năng hiện có để làm giàu, yêu cầu tôi tìm một công việc ở văn phòng đại diện hay công ty nước ngoài, chuyển giao cổ phần công ty riêng và công việc quản lý công ty lại cho cô ấy. Việc này là không thể vì khi lập công ty tôi với người bạn đã giao ước chỉ có hai chúng tôi điều hành công ty, vợ tôi và vợ của người bạn không can thiệp vào bất cứ chuyện gì. Thật ra, ở tuổi tôi xin việc cũng không dễ dàng và sau thời gian làm riêng tôi không còn hứng thú với công việc làm thuê cho một công ty nào đó.
Về chuyện gia đình tôi còn đau đầu hơn, khi mới cưới tôi bảo tôi sống ở thành phố một mình, không có bà con. Sau đó lần lượt hai đứa em gái lần lượt vào, đứa đầu vào sau khi đã tốt nghiêp đại học, tôi có giúp đỡ thời gian đầu nhưng không đáng kể vì em gái tôi vào thành phố là có việc làm. Sau đó em gái út tôi vào thành phố học đại học, cũng giúp đỡ nhưng không phải tất cả. Gia đình tôi khá đông anh chị em và anh chị sẽ có trách nhiệm lo cho em ăn học. Hiện tại, hai em gái tôi đã ổn định cuộc sống, có nhà riêng và thu nhập khá cao, thậm chí cao hơn tôi. Có điều vợ tôi luôn kể công rằng nhờ tôi mà hai em có được cuộc sống như hôm nay. Anh chị em giờ không ai muốn đến thăm tôi và cháu, thế mà vợ còn muốn hạn chế không cho tôi về thăm gia đình, cha mẹ tôi đã lớn tuổi.
Hiện tại, tôi cảm thấy mệt mỏi nhưng không biết làm sao khi gia đình không còn là nơi đem lại cho mình sự thanh thản. Vợ luôn coi thường năng lực và muốn định hướng công việc cho tôi vì sau thời gian ra làm riêng đến nay tôi chưa đem lại thu nhập cao, chưa có nhà lầu xe hơi như kỳ vọng của cô ấy. Cô ấy luôn so sánh với những người bạn tôi đang làm cho công ty nước ngoài, rằng hàng tháng họ đem về cho vợ 1.000 đến 1.500 USD, nói tôi bất tài, không thể xin được công việc ở công ty nước ngoài hoặc văn phòng đại diện. Nhờ bạn đọc cho tôi một lời khuyên! Chân thành cảm ơn.
Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com