Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống tôi thật sự bất lực khi nhìn vợ và mẹ xung đột hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.
Vợ tôi không còn ân cần với mẹ, thấy mẹ đằng này là đi đằng kia, không chào hỏi, không thưa gửi, không nói chuyện. Tôi góp ý, vợ nói sợ gặp mẹ không kiềm chế làm tôi khó xử.
Từ nhỏ tôi chỉ có mẹ, mẹ con nương tựa nhau sống không nhà cửa, đi khắp nơi buôn bán. 17 tuổi tôi đã yêu và bắt mẹ cho cưới vợ. Mẹ phản đối kịch liệt nhưng tôi dọa sống chết mẹ cũng phải chiều theo. Vợ tôi làm công nhân, tôi đi khắp nơi, thời gian bên nhau hầu như không có. Nhiều lần khuyên vợ đi cùng tôi nhưng em không chịu nổi khổ cực nên không đi.
Mẹ tôi lúc đó trên 60 nên ở nhà giữ cháu nội, vì nhiều thứ tôi và vợ chia tay nhau, em xin nhận nuôi con vì tôi sẽ lấy vợ khác và sinh con dễ dàng hơn cô ấy. Tôi chấp nhận nhưng mẹ phản đối, bà thương cháu vô cùng nên đòi chết lên xuống dù bà ghét mẹ nó. Cuối cùng vợ tôi cũng ôm con đi không cho bà biết và dĩ nhiên không kịp ly hôn. Tôi cũng quên mất chuyện đó, cuộc sống vẫn vậy đến khi tôi gặp vợ hiện tại.
Tâm sự tôi thật sự bất lực khi nhìn vợ và mẹ xung đột
Em thông minh, trẻ trung, xinh đẹp. Chúng tôi yêu nhau, lúc đó em học năm cuối đại học. Tôi kể cho em về hoàn cảnh và công việc của mình nhưng em không chê mà vô cùng tôn trọng tôi. Em vừa làm lớp trưởng, vừa làm bí thư của lớp nên rất tự tin trong mọi việc. Duy nhất một việc tôi giấu em là chuyện mình có gia đình. Một lần ở cạnh em, không kiềm chế được nên tôi đã đi quá giới hạn dù em phản đối. Sau lần đó chúng tôi yêu thương nhau hơn, định chờ em ra trường sẽ cưới.
Rồi một ngày vợ tôi liên lạc để ly hôn. Em biết chuyện khóc lóc nhưng không trách cứ. Thủ tục ly hôn lằng nhằng vì mẹ tôi cứ giành cháu, đúng lúc đó em có thai và muốn tôi cưới. Tôi nói với mẹ cho cưới em rồi ly hôn sau, mẹ không nói gì nhưng sang nhà em sỉ vả, nói em giật chồng thì ráng chịu, giờ bà không nhận trừ khi ly hôn xong. Em khóc hết nước mắt, tôi khuyên em bỏ con mà em không đồng ý.
Đến khi em sinh con, mẹ cũng không nhìn lấy một cái. Sau khi tôi ly hôn xong tổ chức cưới, mẹ chỉ tới cho có lệ, còn lại gia đình em lo hết. Cha mẹ em thương con nên thấy tôi yêu thương em đã vun vén cho hai đứa, tôi biết ơn họ vì không chê tôi, so với em tôi thật không ra gì. Sinh con xong em gửi cho ngoại, đi bôn ba với tôi khắp nơi, đen đúa nhem nhuốc, gầy đi. Em bàn với tôi về nhà mở quán cà phê sống gần cha mẹ và con, tôi đồng ý. Lúc đó tôi rước mẹ về với gia đình ở quê vợ, mẹ tôi tính chi ly, khó khăn, xưa giờ vẫn thế, trong mắt bà con bà là nhất còn ai cũng tầm thường (mẹ tôi 40 tuổi mới sinh tôi).
Em lo dọn dẹp quán cà phê, nhà cửa không lo tới, ăn thì kêu ở quán kế bên. Mẹ tôi lại luôn muốn quán xá sạch sẽ, nhà cửa tươm tất, ăn uống đàng hoàng, anh vợ sang giúp phụ quán ăn cơm, bỏ xong chưa rửa chén bị bà chửi thẳng là mất dạy. Tôi góp ý với mẹ là đang sống ở nhà vợ, vợ tôi lo quán xá hết giờ rồi, chén bát nhà cửa tối em mới lo, còn anh vợ sang giúp là mừng chứ đàn ông ai lại rửa chén, giống như tôi cả ngày không làm gì sao mẹ không la. Mẹ bảo mày làm chủ nên không cần làm. Tôi không biết nói gì, còn vợ tôi vẫn hiếu thảo với mẹ.
Đỉnh điểm khi mẹ tôi sang nhà bạn bè của cha vợ nói cha mẹ vợ tôi bòn rút của cải của tôi và mẹ. Chuyện đến tai cha mẹ vợ, họ giận nhưng không trách vì biết mẹ già khó tính, chỉ nhẹ nhàng góp ý với tôi. Tôi giận lắm vì cha mẹ vợ giúp một phần không nhỏ mà mẹ lại đi nói thế. Chúng tôi đang sống ở quê vợ, tuy nhà thuê nhưng cũng nhờ cha vợ giúp đỡ nhiều lắm.
Giờ vợ tôi không còn ân cần với mẹ, thấy mẹ đằng này là đi đằng kia, không chào hỏi, không thưa gửi, không nói chuyện. Tôi góp ý vợ nói sợ gặp mẹ không kiềm chế làm tôi khó xử. Mẹ đang bệnh, tôi phải ở bên phụng dưỡng, vợ thì hy sinh quá nhiều, không có tôi giờ chắc cô ấy làm giám đốc cũng nên. Vợ yêu chiều tôi, không nhắc chuyện cũ nhưng tuyệt giao với mẹ tôi. Hiện tại mẹ bắt chọn lựa, tôi không biết sao. Tôi không nhà cửa mẹ sẽ sống ở đâu, mà sống chung với tính kỳ cục như mẹ thế nào cũng có chuyện.
Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com