Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống tôi sợ xao lòng trước người yêu cũ nên không muốn gặp hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.
Người cũ có lẽ vẫn muốn biết cuộc sống của tôi như thế nào nên thỉnh thoảng điện thoại hỏi thăm, muốn gặp lại nhưng tôi thì không. Tôi không muốn mình lại bị chi phối vì người thật sự không xứng đáng.
Tôi và anh quen nhau khi tôi là sinh viên, còn anh đã đi làm. Người ta nói mối tình đầu bao giờ cũng đẹp, tình yêu của chúng tôi cũng vậy, thật nồng nàn, mãnh liệt nhưng lại rất trong sáng. Bên anh, tôi luôn hạnh phúc và nghĩ anh sẽ là chỗ dựa vững chắc trong suốt cuộc đời mình. Tình yêu vừa chớm nở, anh bảo với tôi sẽ đi xa. Lúc đó tôi khóc thật nhiều, anh cũng buồn lắm nhưng nói đã quyết định chuyện này từ trước khi quen tôi. Tôi không muốn xa anh nhưng cũng không thể ngăn được bước đường công danh của anh, tự nghĩ rằng: “Yêu nhau không phải ngồi nhìn nhau mà cùng nhìn về một hướng”.
Những ngày trước khi anh đi, chúng tôi có những kỷ niệm đẹp đến giờ vẫn chưa thể nguôi ngoai. Anh hứa xong việc sẽ cưới tôi, còn tôi hứa sẽ chờ anh. Ngày chia xa đã đến, anh ra đi vội vã, hối hả, bỏ lại tôi một nỗi cô đơn, trống vắng. Những lá thư là thông điệp cho tình yêu của chúng tôi, dòng thư chất chứa bao nỗi nhớ mong những tháng ngày xa cách. Ngày lễ, người ta có cặp có đôi đi chơi, còn tôi thường dành thời gian để viết thư cho anh.
Tâm sự tôi sợ xao lòng trước người yêu cũ nên không muốn gặp
Tôi yêu anh nhiều đến nỗi không lúc nào thôi nghĩ đến anh, hình ảnh của anh luôn hiện ra trong tâm trí tôi, trong mơ vẫn thấy anh. Tôi thường tự tay làm món quà thật ý nghĩa để tặng anh, còn anh vẫn có những lời ngọt ngào an ủi, động viên tôi không được buồn nhiều, đây cũng là thử thách cho tình yêu của chúng tôi. Cứ như thế đến hơn hai năm sau anh mới về thăm tôi. Cuộc hội ngộ thật vui và tràn ngập hạnh phúc. Tuy nhiên, tôi đã cảm nhận được có gì đó không ổn ở anh. Anh không dành nhiều thời gian cho tôi mà chỉ khi tôi nhắc anh mới đến, anh nói có quá nhiều việc và luôn có những lời xin lỗi khi bên tôi. Vì yêu anh nhiều nên tôi cũng chỉ giận dỗi tí rồi lại bỏ qua hết.
Trong thời gian quen anh, cũng có nhiều người theo đuổi nhưng tôi luôn giữ khoảng cách. Nhiều người nhận xét về tôi: “Em là cô gái dễ thương, dễ ghét và dễ nhớ”. Một số người khi biết tôi quen anh, thường khuyên: “Sao chim đậu không bắt mà bắt chim bay”. Những lúc như vậy, tôi chỉ mỉm cười và nghĩ mình không sai.
Một năm sau, anh bảo tôi anh sẽ về. Tôi háo hức trông từng ngày qua nhanh để gặp được anh. Chúng tôi lại được gần nhau, xóa tan bao nỗi nhớ nhung cho những tháng ngày xa cách. Khi ấy, công việc của anh sắp kết thúc, còn tôi đã đi làm. Khi bên anh, tôi hỏi: “Khi nào chúng mình cưới nhau”. Anh trầm ngâm trả lời: “Anh không thể vì gia đình không đồng ý ”. Tôi lặng đi với cảm giác hụt hẫng, nghẹn ngào, mặn đắng. Bao nhiêu niềm tin, hy vọng về anh bỗng vỡ tan. Tôi thấy mình bị mất phương hướng vì không còn điểm tựa. Tôi phải tiếp tục sống như thế nào đây khi mà không có anh. Rốt cuộc điều mà tôi cảm thấy “không ổn” đã thành sự thật, mình đã sai.
Tôi vẫn cố gắng thể hiện sự vui vẻ, vô tư khi bên anh cho đến lúc anh đi với mong muốn nó sẽ kết thúc tốt đẹp như lúc mới bắt đầu. Nhìn lại suốt thời gian yêu nhau, có lẽ tình cảm anh dành cho tôi chỉ là sự ngộ nhận của tình yêu, một cảm xúc nhất thời chứ không thể gọi là yêu. Tôi chủ động nói lời chia tay anh trong nước mắt với lý do thuộc về mình để anh không phải áy náy, day dứt.
Cuộc sống của tôi trở nên trầm lắng khi vắng anh, tôi sống lặng lẽ, khép kín. Ngoài giờ làm việc, tôi đăng ký học ngoại khóa để lấp kín thời gian trống. Tôi sợ những lúc chỉ còn một mình, sợ phải nhớ đến anh vì nó giống như thói quen vậy, cứ nghĩ đến anh nước mắt tôi lại tuôn trào. Tôi phải tự an ủi: “Cố lên, phải mạnh mẽ lên, không được gục ngã vì yêu, anh ta không xứng đáng”.
Thời gian cứ như thế trôi đi, hơn ba năm sau, tôi gặp được một người con trai trong chuyến du lịch cùng công ty. Anh có ý chí, khôn khéo, thành đạt, thích tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên và luôn tìm cách để gặp được tôi. Mặc dù chúng tôi có khoảng cách rất xa về địa lý nhưng anh thường xuyên về thăm tôi. Anh quan tâm đến tôi từng tí một và không bao giờ để tôi phải buồn, cũng có thể cảm giác buồn với một ai đó đã không còn. Anh bảo tôi phải viết thư nhưng tôi chẳng biết viết gì cả. Điện thoại tôi cũng chỉ nói vài câu chứ không muốn nói nhiều như trước đây. Dường như ông tơ bà nguyệt đã đưa anh đến gặp tôi và cho tôi biết như thế nào là được yêu.
Tôi đã đồng ý lấy anh mặc dù vẫn chưa yêu. Khi biết tôi quen anh, ba mẹ cương quyết phản đối vì chúng tôi không hợp tuổi. Anh luôn hứng chịu những gì ba phản đối khi đến nhà tôi, thậm chí quà cáp anh mang biếu ba tôi đem vứt ra đường. Vậy mà anh vẫn nhẫn nhịn để thuyết phục ba đồng ý cho cưới tôi. Còn tôi đã nhận lời anh nên phải giữ lời hứa. Cuối cùng chúng tôi đã thành vợ chồng đến nay hơn 15 năm rồi, con trai con gái lần lượt ra đời. Đến thời điểm này, tôi thấy mình có cuộc sống hạnh phúc, mọi người cũng nói vậy. Lấy chồng rồi, tất cả thời gian dành hết cho chồng con nên chuyện cũ tôi cũng lãng quên.
Giờ cả tôi và người cũ ai cũng có hạnh phúc riêng mình. Người cũ có lẽ vẫn muốn biết cuộc sống của tôi như thế nào nên thỉnh thoảng điện thoại hỏi thăm, muốn gặp lại nhưng tôi thì không. Tôi không muốn mình lại bị chi phối bởi vì người thật sự không xứng đáng. Có lẽ ông trời sẽ không cho ai tất cả nhưng cũng không lấy đi của ai mọi thứ. Trong cuộc sống đừng bao giờ đặt hết niềm tin vào ai, như vậy bạn sẽ không bao giờ bao giờ bị tổn thương. Cần nhớ: Hãy luôn tự tin vào chính mình, bạn nhé.
Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com